Quan Thuật

- Phóng viên, kỹ nữ mà cũng đòi làm phóng viên, nói đùa, đúng là chuyện đùa không tin nổi, lại còn đòi ở báo tỉnh, tao nhổ vào!

Vương Tiểu Ba khinh thường mắng.

- Trợ lý Diệp, các cô ấy thật sự là phóng viên sao? Xin lấy giấy chứng nhận phóng viên ra.

Giọng điệu của Chu Bá Thành nhẹ nhàng hơn không ít, phải biết rằng nếu như họ Lan đó thật sự là phóng viên báo tỉnh thì tối nay mình có thể gặp phiền toái rồi. Người ta đem chuyện tối nay đăng lên một cái thì hỏng bét, Chu Bá Thành toát cả mồ hôi.

- Tôi không mang trên người, hôm nay đi vội quá nên quên ở nhà rồi.

Lan Điền Trúc nói.

- Tôi có thể làm chứng.

Diệp Phàm nói.

- Xin lỗi Trợ lý Diệp, tất cả đều phải nói sự thật. Bốn vị cô nương này xin lưu lại giải thích tình huống rõ ràng rồi hãy nói, đánh người cũng không thể không xử lý Chu Bá Thành ra vẻ vô cùng chính nghĩa.

- Được! Cục trưởng Chu, muốn tìm hiểu tình huống thì cứ tìm hiểu, nếu như muốn bắt người thì phải bắt cả hai bên.

Diệp Phàm cương quyết nói.

Diệp Phàm tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi lên, thuận tay ôm lấy Tống Trinh Ngọc thản nhiên ngồi xuống.

- Diệp…Diệp…Tôi đau quá…đau…

Lúc này Tống Trinh Ngọc bị dịch chuyển như vậy đột nhiên kêu lên đau đớn, hai tay trong lúc vô tình lại ôm lên cổ Diệp Phàm, dáng vẻ vô cùng mập mờ. Diệp Phàm cúi đầu nhìn qua, phát hiện nàng đau đến mức mặt trắng bệch, da thịt đều ở run rẩy.

- Chẳng lẽ bị thương bên trong rồi?

Diệp Phàm chợt lạnh, ôm người đứng lên, nói:

Cục trưởng Chu, anh cũng nhìn thấy rồi, cô Tống đang rất đau, mặt mũi trắng bệch, tôi phải lập Tức đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu không gây ra án mạng thì phiền toái. Chuyện của mấy cô gái này tôi đảm bảo, có việc gì các anh cứ tìm tôi là được rồi.

- Không được! Muốn chạy không có cửa đâu!

Vương Tiểu Ba hét lên, lần này như có lực rượu xui khiến, quên mất sự lợi hại của Diệp Phàm trước kia.


- Cút ngay!

Diệp Phàm Tức giận rồi, vung chân đá một phát, Vương Tiểu Ba ngã lăn xuống đất, giống như con ba ba ngã chổng vó, cũng không biết tại sao lại ngã, ngồi trên đất ngơ ngẩn mất mấy giây.

Diệp Phàm đã ôm người đi tới cửa. Vương Tiểu Ba vừa thấy đã nổi nóng.

- Dám đánh ông mày, Cục trưởng Chu, bắt người.

Đám người Vương Tiểu Ba thi nhau hò hét, túm lấy mấy chiếc ghế trong sảnh từ phía sau đập tới nhóm người Diệp Phàm.

- Còng tay!

Chu Bá Thành và phó Cục trưởng Phí đồng thời mở miệng hét lên, bốn cảnh sát ở góc phòng cũng vọt lên, tất cả đều cầm dùi cui, xem ra muốn động thật sự rồi. Chu Bá Thành cũng bất đắc dĩ, tình thế bức người, lần này cũng đành bất chấp tất cả.

Dù sao lần trước đã đắc tội với Diệp Phàm, cộng thêm lần này coi như là hoàn toàn đoạt tuyệt với Diệp Phàm rồi, đương nhiên cũng vì muốn biểu hiện lòng trung thành với Phí Mặc.

Diệp Phàm ngẩng đầu lên thấy đám người Trương Cường lao đến, đưa Tống Trinh Ngọc đẩy vào tay Triệu Tứ tiểu thư hét lên:

- Các cô cùng chạy đi cùng với cậu ấy đến Thủy Vân Cư. Tôi sẽ cản lại phía sau. Trương Cường, dẫn bốn người về Thủy Vân Cư.

Trương Cường mới nghe đã hiểu, hai người đi tới kéo người bỏ chạy.

Diệp Phàm giả bộ chạy, không cẩn thận bị đám người Vương Tiểu Ba đập trúng ghế lên lưng, khiến quần áo trên lưng Diệp Phàm cũng bị xé rách.

Mấy tên cảnh sát hung hăng vốn không dám động thủ, dù sao Diệp Phàm cũng là Trợ lý Chủ tịch huyện, chỉ sợ hắn sau này đến tính sổ thì xui xẻo. Đám người Vương Tiểu Ba có người chống đỡ phía sau đương nhiên không sợ, nhưng bọn họ lại rất lo lắng.

Nhưng quay đầu phát hiện phó Cục trưởng Phí vẻ mặt tàn ác liếc nhìn mấy người bọn họ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là giơ dùi cui lên hướng về phía người Diệp Phàm, đương nhiên đây cũng chỉ là dáng vẻ giả bộ.

Trên thực tế cũng không dùng lực gì cả.

Trái lại chiếc ghế của đám người Vương Tiểu Ba mạnh mẽ đập lên lưng Diệp Phàm mấy cái, khiến lớp áo bên ngoài bị rách toạc, Diệp Phàm đương nhiên thuận thế gục xuống.

Thấy Diệp Phàm ngã xuống, mấy cảnh sát vội vàng đi tới kéo Vương Tiểu Ba và Tôn Mãn Quân ra, khi đang muốn xông ra đuổi theo thì Chu Bá Thành đột nhiên hừ nói:

- Đừng đuổi theo nữa, hừ! Công khai chơi gái, đánh cảnh sát, hành hung ở Cục Công an còn dám mạnh miệng, bắt vào nhà giam thẩm vấn. Thật hết chỗ nói, thế này giống như cán bộ nhà nước sao? Quả thực làm bại hoại hình tượng cán bộ Ngư Dương chúng ta, hừ! Phó Cục trưởng Phí, chuyện này xin giao lại cho anh xử lý, nhất định phải nghiêm túc xử lý.


Chu Bá Thành rời đi vẫn không quên tặng thêm cho Diệp Phàm một tội danh chơi gái xấu xa, thật là tâm tư khó đoán. Dù sao đã đoạt tuyệt với Diệp Phàm, hạ thủ không lưu tình. Nếu như bị khép vào tội danh này thật, cuộc đời này của Diệp Phàm có lẽ cũng khó ngóc đầu lên được.

Hai cảnh sát tiến lên nhốt Diệp Phàm vào trong nhà giam.

Hai chiếc xe quay về Thủy Vân Cư, Tạ Mị Nhi đi ra ngoài đỡ bốn cô gái đầu tóc bù xù vào trong phòng, thấy Tống Trinh Ngọc mặt đau đến trắng bệch:

- Có cần đi bệnh viện không.

- Không sao đâu bà chủ Tạ, cô ấy đến kỳ thôi, uống mấy viên là đỡ thôi.

Lan Điền Trúc biết Tống Trinh Ngọc không có chuyện gì, chỉ vì kỳ nguyệt san của con gái gây chuyện.

- Anh Trương, thủ trưởng làm sao bây giờ?

Triệu Đoan của Liệp Báo đứng bên cạnh xe thấp giọng hỏi Trương Cường.

- Ngu ngốc, thủ trưởng có thể xảy ra chuyện gì sao? Đừng nóng vội, Vương Ngũ còn đang trốn trong cục quan sát, có chuyện gì sẽ báo ngay cho chúng ta.

Trương Cường Tức giận mắng.

- Tại sao thủ trưởng phải như vậy chứ, ba anh em chúng ta xông vào cục Công an tung hoành một trận đập nát cục Công an không thoải mái hơn sao.

Triệu Đoan có chút bất bình nói.

- Đánh cái rắm! Thủ trưởng tự có thu xếp của thủ trưởng, chuyện ở đây không phải chỉ dùng đến nắm đấm là có thể giải quyết, quan hệ giữa người với người phức tạp hơn nhiều!

Nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo vệ tốt bốn cô gái này, chớ có nhiều chuyện. Cậu không phát hiện, thủ trưởng đối xử với bốn cô gái này đặc biệt tốt, mới vừa rồi còn ôm cô gái dịu dàng đó vào lòng. Nói không chừng sau này cô ấy còn là vợ của thủ trưởng, chúng ta phải cẩn thận hầu hạ một chút, đừng chờ sau này thì hối hận đấy. - https://truyenfull.vn

Trương Cường suy đoán.

- Vợ của thủ trưởng, có khả năng này lắm, anh Trương. Vậy nhất định phải hỏi thăm tên tuổi của cô gái đó, chúng ta cũng phải…

Trên mặt Triệu Đoan thấp thoáng nụ cười gian xảo.


- Hỏi thăm! Thằng ranh cậu muốn ăn đấm có phải hay không? Vợ của thủ trưởng chúng ta có thể tùy tiện hỏi thăm sao? Nếu để cho thủ trưởng biết được, cậu ở sau lưng điều tra nội tình của anh ấy còn không lột quân phục của cậu.

Đến lúc đó anh Trương này cũng không giúp gì được cho cậu. Triệu Đoan, sau này ngàn vạn lần đừng có chủ ý này, chúng ta không đi được con đường này đâu.

Chúng ta đều là đàn ông, đàn ông thì phải ưỡn thẳng ngực, dùng bản lĩnh thật sự giành được công nhận của thủ trưởng mới đúng.

Trương Cường thuận miệng dạy bảo:

- Ài! Cũng không biết lễ ra mắt của thủ trưởng là gì? Đoàn trưởng Thiết cũng không nói rõ.

Lúc đó Thiết Chiêm Hùng chỉ thần bí cười nói:

- Trương Cường, ba người các cậu lần này đến Ngư Dương nhất định phải đòi lễ ra mắt của thủ trưởng, da mặt hơi dày cũng không sao, có thể vượt qua đáy nồi là được rồi.

Không phải sợ mất thể diện, mất thể diện có là gì. Quà ra mắt của thủ trưởng là món quà ngàn năm một thuở cho các ngươi, bảo đảm các cậu sẽ vui mừng như điên.

- Anh Trương anh nói xem quà ra mắt là cái gì? khẳng định không phải là tiền rồi, không phải là bí kíp võ công chứ? Nếu thật sự là bí kíp thì thật tốt quá, hắc hắc hắc hắc.

Triệu Đoan gượng cười lại bắt đầu y y, còn thiếu chảy nước miếng.

- Có khả năng, chỉ mong là vậy!

Trong ánh mắt Trương Cường cũng lóe lên vẻ sáng rực, may mà chưa để cho Diệp Phàm nhìn thấy, nếu không thật sự tưởng y biến thành sói từ lúc rồi.

- Chị Triệu, Diệp Phàm bị bọn họ bắt đi rồi. Làm sao bây giờ?

Lan Điền Trúc có chút bối rối, cha cô ta mặc dù nói là một cán bộ cấp Vụ trưởng, nhưng cũng chỉ là Hiệu phó một trường đại học, tung hoành ở trường Hải Giang thì còn được, chứ không quản được nơi này.

- Người nhà tôi căn bản ở trong quân đội, đây chỉ là chuyện nhỏ, quân đội cũng không tiện can thiệp, để Trinh Ngọc gọi điện thoại là được rồi. Cha cô ấy là trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, những người làm quan sợ ông ấy nhất.

Triệu Tứ tiểu thư hừ nói

- Mấy tên lưu manh này, bà cô nhất định phải lột da họ mới được, còn dám lột quần áo của tôi.

- Không sai! Thật hết chỗ nói. Quả thực là một đám thổ phỉ, chị xem cục Công an cũng thật giống hang ổ thổ phỉ. Tất cả đều nói giúp đám lưu manh đó, đâu giống như cơ quan quyền lực của nhà nước.

Diệp Khả Khả không kìm được mắng.

Tống Trinh Ngọc sau khi uống thuốc điều khí cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh.

- Chị Lan, trước kia không phải cả ngày chị mắng Diệp Phàm là đồ nhà quê gì đó sao, người ta hôm nay rất anh hùng, một mình chống lại nhóm người của cục Công an. Vương Tiểu Ba bị hắn đá cho một cước đã như chó gặm bùn rồi, ha ha ha… Lợi hại!


Diệp Khả Khả không nhịn được nói:

- Hắn đối với chị thật tốt.

- Ai nói vậy, hắn chỉ đối tốt với Trinh Ngọc thôi, em không nhìn thấy sao, Trinh Ngọc không phải được hắn ôm mãi trong lòng sao. Trinh Ngọc, lồng ngực của Diệp Phàm có ấm áp không? Nhanh gọi điện thoại nói chuyện với cha em đi, thật quá ức hiếp người khác. Chúng ta phải lột da mấy tên lưu manh đó mới được.

Lan Điền Trúc cười đùa một lúc.

- Đúng vậy, đúng vậy! Lúc ấy Trinh Ngọc còn vòng hai tay ôm lấy cổ Diệp Phàm, rất thân mật rất, có chút giống như là...giống như là…

Diệp Khả Khả hét lớn.

- Chị Lan, nha đầu chết tiệt Khả Khả kia, nói cái gì vậy? Tôi…tôi lúc ấy sắp ngất đi, đứng không vững người mềm nhũn mới như vậy. Tôi cũng không rõ mình đã làm gì nữa, chỉ là vô ý thôi.

Gương mặt Tống Trinh Ngọc hơi có chút ửng đỏ, càng che giấu càng lộ, trong lòng thầm nói, " Diệp Phàm thật sự có khí phách anh hùng, ôm lấy mình đã một cước đã đạp tên lưu manh đó lăn xuống đất, lồng ngực của hắn thật ấm áp, thật an toàn, thật dễ chịu, nếu có thể được ôm ấp trong đó một lúc thì thật tốt."

- Mọi người nhìn thấy không? Trinh Ngọc có tâm sự, mặt lộ rõ ra rồi, ha ha ha… khẳng định là nghĩ đến người nào rồi.

Diệp Khả Khả lại kêu lên, chỉ vào Tống Trinh Ngọc đùa giỡn. Lan Điền Trúc và Triệu Tứ tiểu thư cũng đang yên lặng suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy một luồng ghen tị, buồn bực tự hỏi, " Tại sao mình lại như vậy? Diệp Phàm đối xử tốt với Trinh Ngọc, thân thiết với cô ấy thì có liên quan gì đến mình, chúng ta là chị em, lẽ ra nên vui mừng mới đúng, thật là…"

- Anh Trương, thủ trưởng không có chuyện gì, chỉ bị nhốt vào phòng giam, hình như bị tên Vương Tiểu Ba đạp cho mấy cước, em đã quay phim lại rồi.

Vương Ngũ nhỏ giọng nói trong điện thoại.

- Chú ý cẩn thận, nếu như bọn chúng dám đối xử bất lợi với thủ trưởng, cậu cứ rút súng ra cứu người.

Trương Cường hừ nói.

- Dạ!

Vương Ngũ đáp.

Vừa đặt điện thoại xuống đã thấy Lô Vỹ lái xe quay về, vừa xuống xe đã hét lên rất sảng khoái, thấy hai người Trương Cường rầu rĩ không vui liền hỏi:

- Sao không thấy anh Diệp?-

- Bị bắt đi rồi.

Triệu Đoan đáp.

- Bắt đi rồi, người nào bắt?- Lô Vỹ Tức giận, lớn tiếng hỏi. Sau khi nghe Trương Cường nói thì cũng im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui