Quan Thuật

7 giờ rưỡi.

Điện thoại của Diệp Phàm vang lên.

- Báo cáo thủ trưởng, tôi là Trương Cường, cấp dưới của Đoàn trưởng Thiết Liệp Báo, phụng lệnh của Đoàn trưởng Thiết đặc biệt đưa xe tới. Hiện tại tôi đã tới Ngư Dương, không biết thủ trưởng đang ở đâu, để tôi đưa xe tới.

Bên trong truyền ra thanh âm của Trương Cường, nghe nói Trương Cường là cận vệ thân thiết của Đoàn trưởng Thiết, cấp bậc thiếu tá, chức vụ cụ thể thì không rõ. Lúc ấy khi khảo sát Diệp Phàm, còn đọ sức một trận với Diệp Phàm, có thân thủ tam đoạn rưỡi, một anh chàng khá thú vị.

- Ồ, thiếu tá Trương Cường à, chuyện lần này đúng là làm phiền cậu rồi, cậu lái xe đến Thủy Vân Cư, không biết đường thì tốn mấy đồng kêu người dẫn đi là được rồi.

Diệp Phàm rất khách khí nói.

- Đại ca, đưa xe gì vậy?- Lô Vỹ tò mò hỏi.

- Ài! Chiếc xe Mitsubishi cải trang mà cậu tặng cho tôi đã lao xuống suối Lâm Tuyền rồi, bây giờ không có cái xe nào để đi, thật quá bất tiện, cho nên mới hỏi mượn Đoàn trưởng Thiết một chiếc xe không dùng nữa để sử dụng.

Diệp Phàm tỏ vẻ buồn bực, còn có chút đau lòng với chiếc xe Mitsubishi cải trang bảy tám chục vạn.

- Đại ca không nói sớm, nhà em còn có một chiếc xe Fox, Cherokee mới chạy được 5,6 năm vẫn còn dùng được, nếu đại ca cần thì cứ lấy mà chạy. Xe giải ngũ trong quân đội thì chạy làm sao tốt được, nhất định sắp tan rã rồi, nếu không tại sao không dùng nữa. Xem ra Đoàn trưởng Thiết cũng rất keo kiệt, ông ấy không phải là anh em kết nghĩa với đại ca sao? Thật là.

Lô Vỹ tỏ vẻ khinh thường, bực tức nói.

- Được rồi, cả ngày làm phiền anh em cũng không hay. Cậu là nhà giàu, đương nhiên không để ý đến loại xe rởm. Tôi là người nghèo, không thể so sánh được, ha ha ha…


Diệp Phàm cũng không cảm nhận thấy gì.

- Đi! Xem xe của tôi, đừng ở đây lải nhải nữa.

Hai người đi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy ở bãi đất trống lót đá ở cửa Thủy Vân Cư có hai chiếc xe từ xa chạy tới.

- Két….

Một chiếc xe dừng lại trước mặt, từ trên xe nhảy xuống một người đàn ông khỏe mạnh, không phải là Trương Cường thì còn là ai, gã đứng nghiêm chào:

- Thủ trưởng, Đoàn trưởng Thiết đích thân chỉ thị, kêu tôi đưa chiếc xe Wrangler đưa đến đúng giờ.

Sau khi nói xong đưa cho Diệp Phàm chiếc chìa khóa và một túi giấy tờ, có lẽ chính là giấy tờ liên quan đến chiếc xe này.

Diệp Phàm vừa nhận lấy, từ trong chiếc xe phía sau lại nhảy ra hai người đàn ông, đứng nghiêm chào Diệp Phàm:

- Cấp dưới của Đoàn trưởng Thiết Vương Ngũ, Triệu Đoan xin chào thủ trưởng.

- Hai người cũng tới rồi à, xem ra gần đây rất rãnh rỗi nhỉ!

Diệp Phàm nói đùa. Nguồn: https://truyenfull.vn


- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi không rảnh, Đoàn trưởng nói, chúng tôi đi thăm thủ trưởng nhất định có lễ ra mắt.

Trên mặt Vương Ngũ mọc ra mấy hạt mụn, nghiêm túc nói. Trương Cường và Triệu Đoan liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều mơ hồ lộ ra vẻ quái dị.

- Lễ ra mắt! Các cậu nói vậy là có ý gì?

Diệp Phàm dự cảm như có chuyện gì không ổn sắp xảy ra, vội vàng cười nói với Lô Vỹ:

- Chú Lô, tôi gần đây nghèo quá, cậu bao mỗi người năm trăm đồng để các anh em làm một bữa ăn ngon được không! Ha ha ha…

- Thủ trưởng, chúng tôi không cần tiền, Đoàn trưởng Thiết nói chúng tôi đến đây anh sẽ hiểu, nói là lễ ra mắt.

Trương Cường cũng góp vui, xấu hổ nói ra.

- Được rồi, anh Thiết đã tính toán rồi, tôi cứ thắc mắc tại sao anh ấy lại hảo tâm như vậy, vội vã đưa xe tới, thoáng cái lại có ba người tới, nhất định là không có ý tốt, ài! Xem ra lại phải lấy ra mấy viên Lôi âm cửu long hoàn của bố mày rồi. Diệp Phàm thầm thở dài một tiếng cho mấy viên dược hoàn của mình, bắp thịt trên mặt cũng run rẩy, liếc mắt nhìn chiếc xe, hỏi:

- Nhãn hiệu gì vậy, dùng mấy năm rồi.

- Chưa dùng bao giờ, vừa mới chạy được mấy ngày, vẫn đang thử xe.

Trương Cường đáp.


- Xe tốt, xe tốt, đại ca, anh phát tài rồi.

Lúc này Lô Vỹ sờ sờ chiếc xe Wrangler nổi tiếng than thở không thôi, tay cứ sờ sờ vuốt vuốt, giống như đang vuốt vẻ một cô gái vậy, thật sự không nỡ buông tay.

- Cậu nói vậy là sao?

Diệp Phàm có chút khó hiểu, hắn không am hiểu lắm về xe, cảm giác chiếc xe con này cũng không có gì chói mắt, chỉ là bộ phận bảo hiểm và săm lốp xe nhìn qua đặc biệt nhiều và thô.

Sườn xe đen nhánh, sườn xe hình như cũng đặc biệt rộng rãi và tăng dài hơn, bốn cửa cái nào cũng vô cùng lớn, nhìn qua rất hoành tráng, tràn đầy một vẻ đẹp nam tính. Thật ra Diệp Phàm cũng rất yêu thích nó, chỉ là không nói ra miệng mà thôi, vẫn phải ra vẻ thủ trưởng trước mặt mấy người này.

- Người anh em, nếu tôi đoán không sai chiếc xe này được sản xuất đặc biệt cho đơn vị bộ đội các anh, xem ra 6 thì đã đổi thành 8 thì rồi, kết hợp tự động và tay lái, đặc biệt tăng cường thêm năng lực leo núi và tính động lực, thiết bị giảm xóc toàn là nguyên trang, cũng không rung mạnh quá, thân xe dài hơn rộng hơn, chạy trên đường núi như trên đất bằng. Chiếc xe này đoán chừng phải trên trăm vạn, anh nói tôi nói có đúng không, chiếc xe Wrangler mạnh nhất, toàn là hàng nhập khẩu.

Lô Vỹ tấm tắc nói, khua khua tay nói với Diệp Phàm:

- Đại ca, lấy chìa khóa xe ra đi. Em chạy thử một vòng, nhất định rất thoải mái, quay về cũng phải kiếm một chiếc chạy mới được.

- Cậu không mua được đâu.

Trương Cường hừ một tiếng.

- Không mua được?- Lô Vỹ khẽ ngây người mấy giây, bộ mặt có chút mất mác, thở dài nói:

- Đúng rồi! Đây là xe quân đội đặc chế, nhìn qua lại không giống xe quân đội, đúng là không mua được. Đoàn trưởng Thiết của các anh thật là hào phóng.

- Một trăm vạn thật sao?


Diệp Phàm thật sự kinh ngạc, vốn nói chỉ cần một chiếc xe cũ không dùng nữa, thoáng cái đã biến thành chiếc xe quân đội giàu sang mới tinh rồi.

Phải biết rằng, tiền lương hàng năm vào năm 96 của Diệp Phàm chỉ có 4 ngàn đồng, một trăm vạn đối với hắn mà nói đúng là một con số trên trời, không khỏi lắc đầu.

- Anh Thiết à, anh Thiết, anh đúng là muốn ép tôi rồi! xem ra tối nay không lấy mấy viên Lôi âm cửu long hoàn ra cũng không được rồi, đúng là xui xẻo, lấy thứ này ra khóa tay người ta, sau này không giúp một số chuyện gì đó, trong lòng sẽ mãi vương bận. Chiếc xe này đúng là một chiếc vòng kim cô.

Lúc này điện thoại chợt vang lên.

- Thế nào hả người anh em, món quà của đại ca không tệ chứ? Ha ha ha…hàng thượng phẩm đấy, được thiết kế đặc biệt cho Liệp Báo chúng ta, hơn nữa không làm sao chói mắt.

Thiết Chiêm Hùng cười điên cuồng.

- Đại ca, anh làm thế này làm sao em dám nhận, chỉ nói cần một chiếc xe giải ngũ, thoáng cái lại đưa tới một chiếc xe mới tinh, còn trên trăm vạn. Một cán bộ thị xã như em lái chiếc xe này ra ngoài còn không bị Ủy ban kỷ luật chộp lấy, có gộp hết tiền lương cả đời của em cũng không đổi được chiếc xe này.

Diệp Phàm tố khổ nói.

- Ha ha ha…Thật ra chiếc xe này tôi đã xử lý đặc biệt rồi. Biển xe phía trước có hai tấm. Cậu ở trong xe nhấn một cái là đổi thành biển xe quân đội. Biển số xe và biển số quân đội có thể tùy tình huống mà thay đổi. Trên mui xe còn giấu còi báo động, khi gặp đèn đỏ cũng có thể bấm, tuyệt đối không có ai để ý đến cậu. Hơn nữa chiếc xe này nhìn qua cũng không đặc biệt chói mắt, chỉ là loại xe bình thường, người ngoài chỉ biết là một chiếc xe Wrangler bình thường, nếu cậu nói là xe dùng lại.

Người ta còn tưởng là xe cũ mười bảy, mười tám vạn, cho nên không cần lo lắng, hơn nữa ai dám vì chiếc xe này mà bắt anh em của Thiết Chiêm Hùng này.

Giấy tờ xe tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho cậu rồi, nếu Ủy ban kiểm tra tìm cậu thì chỉ cần đưa ra là không sao cả, tôi làm theo tính chất quà tặng, cũng sẽ không bại lộ thân phận của cậu, đừng lo lắng.

Nhưng cậu cũng không thể thiếu quà ra mắt của. Thân thủ tam đoạn rưỡi của Trương Cường ba năm nay vẫn chưa đột phá, cậu chỉ cần đưa nửa viên dược hoàn là đủ cho cậu ấy đột phá một cấp nhỏ rồi.

Vương Ngũ và Triệu Đoan đều là thân thủ cấp nhị đoạn. Nếu có thể đột phá đến cảnh giới Khai Nguyên tam đoạn thì đại phát rồi. Ba người đều là cận vệ thân cận của tôi, phụ trách bảo vệ an toàn cho tôi, người anh em cũng không thể để đại ca ra ngoài phải lo lắng cho cái mạng già này chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui