- Được rồi, vậy quyết định mời Đoàn ca múa thành phố tới diễn xuất.
Diệp Phàm gật đầu:
- Tôi đề nghị ba vị đều là người có liên quan đến Tiếu Mộng Đường tiên sinh, có thể nói là hậu duệ của ông ấy. Chúng ta cạn một chén vì Tiếu Mộng Đường tiên sinh thì thế nào? Bốn vị cô nương, đổi chén lớn đi, rót rượu!
- Được! Trợ lý Diệp là một người sảng khoái, chúng ta cùng cạn chén, vì Tiếu Mộng Đường tiên sinh.
Tiếu Phi Thành giành giơ chén lên trước, bốn người cùng nhau chạm chén, có lẽ phải có ba lượng rượu trắng rơi xuống bụng rồi.
- Tôi tin Trợ lý Diệp có lẽ vẫn còn lời chưa nói ra, tôi thật sự rất mong chờ!
Tiếu Phi Thành mở miệng nói.
- Ha ha ha…Tổng giám đốc Tiếu tính toán thật tài tình! Tôi vốn có một người bạn ở nhật báo Nam Phúc, tôi nghĩ nếu chuyện này có thể chiếm một vị trí trên nhật báo Nam Phúc, cho dù chỉ là một hình vuông nhỏ bé bằng hạt đậu, ảnh hưởng nhất định rất lớn. Nhật báo Nam Phúc là tờ báo lớn đứng đầu tỉnh Nam Phúc chúng ta, ý nghĩa còn vượt qua bản thân chuyện này…
Diệp Phàm lại quăng ra một cái lưới to hơn, từ thành phố đã quăng lên trên tỉnh rồi.
- Ồ! Trợ lý Diệp còn quen biết phóng viên của nhật báo Nam Phúc, có thể nói người ấy là ai không?
Tiếu Tuấn Thần cũng cảm thấy hứng thú. Phải biết rằng muốn phát biểu gì trên báo cũng tương đối khó khăn, phải vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát, không cẩn thận sẽ bị ban Tuyên giáo cho rớt.
- Lan Điền Trúc! Chuyện ở đập Thiên Thủy hôm ấy chính là cô ta phát biểu trên báo tỉnh, ha ha ha…Thật xấu hổ, lúc ấy tôi còn bị cô ta viết là một tên quan nông thôn dưới xã vô học chứ!
Diệp Phàm cười híp mắt lấy nhật báo Nam Phúc ra làm vật xét nghiệm, chỉ ra câu chuyện nhỏ như hạt đậu Lan Điền Trúc viết cho mình, để kiếm tiền cũng đành phải vạch ra khuyết điểm của mình.
- Trợ lý Diệp có chắc chắn sẽ được đăng không?
Tiếu Phi Thành rất thận trọng, mặc dù nói y ở Hồng Kông. Nhưng uy lực của báo tỉnh trong nước, y vẫn biết gì đó. Thương nhân là người linh thông nhất đối với phương diện tin tức.
- Nếu nói chắc chắn thì tôi không dám bảo đảm. Tôi phải hỏi trước đã.
Diệp Phàm chào hỏi rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Khi Diệp Phàm vừa đi, Tiếu Phi Thành liền hỏi:
- Tuấn Thần, vừa rồi nghe anh nói Trợ lý Diệp chẳng qua chỉ là một Trợ lý Chủ tịch huyện, cậu ta thật sự có bản lĩnh lớn như vậy mời được Đài truyền hình và Đoàn ca múa thành phố, thậm chí ngay cả báo tỉnh cũng lôi kéo vào được, có phải là nói khoác hay không?
- Có lẽ không phải? Anh họ, anh thử nghĩ xem, em đang ở đây, cậu ta có thể dùng thủ đoạn giả dối để lừa gạt sao? Ha ha ha…em là một thường vụ cũng không ăn chay mà lớn lên.
Tiếu Tuấn Thần lắc đầu.
- Đúng là tôi quên mất cậu là phó Chủ tịch, thường vụ huyện ủy, xem ra Trợ lý Diệp thật đúng là người tài ba. Tuấn Thần, cậu ấy còn trẻ như vậy đã ngồi lên được vị trí Trợ lý Chủ tịch huyện, sau này tiền đồ vô lượng.
Tiếu gia chúng ta không được để mất cánh tay đắc lực này. Có lẽ lúc này vị trí của cậu ta còn thấp hơn so với cậu, nhưng cậu ta có thời gian. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Theo tốc độ thăng tiến này của cậu ta, tôi ước chừng không đến mấy năm là có thể đạt được trình độ chủ quyền một huyện nhỏ, đúng là thanh niên tuấn kiệt!
Tiếu Phi Thành rất có mùi vị nói.
- Đúng! Là nhân tài thì không thể bỏ qua, đặc biệt là lúc này, chúng ta phải nắm chặt những trợ thủ này. Ngư Dương không chỉ có Tiếu gia chúng ta, Phí gia, Ngọc gia, Tạ gia bọn họ đều đang nhìn chằm chằm.
Tiếu Chấn Tường nói ủng hộ.
- Em hiểu, thật ra em sớm đã chú ý đến cậu ta. Người này thật sự bất phàm, tên là Diệp Phàm nhưng thật sự bất phàm. Cử nhân tốt nghiệp đại học Hải Giang Hoa Hạ chúng ta, tốt nghiệp chưa được nửa năm đã nhiều lần đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ công tác đồn trú ở thôn, sau này vì trấn an thôn đập Thiên Thủy được đặc biệt đề bạt lên làm phó Chủ tịch thị trấn.
Không lâu sau vì chuyện của phó Cục trưởng Cổ Chinh Hoa của phái Trương Tào Trung, hai đại thường vụ trong thành phố xuất kích vì người này mà kêu oan.
Ngay lúc đó Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương và Chủ tịch huyện Trương Tào Trung lại đề nghị hắn làm phó Bí thư thị trấn. Không lâu sau lại gặp Bí thư thị ủy đến Ngư Dương đại kiểm tra, vốn là tưởng hắn gặp xui xẻo rồi, ai ngờ hắn chết rồi lại hồi sinh, còn lôi kéo được về món tiền khổng lồ gần nửa tỷ.
Tiếu Tuấn Thần nhỏ giọng đem sự tích sáng chói của Diệp Phàm kể ra, ngay cả Tiếu Phi Thành cũng không kìm được thở dài nói:
- Thật đúng là người tài ba, một cán bộ thị xã có thể lôi kéo được nửa tỉ đầu tư, Tuấn Thần, nếu cậu ra mặt thì cũng khó lòng làm được.
- Đừng nói là em, ngay cả Bí thư huyện ủy cũng khó mà làm được.
Tiếu Tuấn Thần cũng không cảm giác khó chịu, ngược lại khâm phục.
- Lẽ nào anh chàng này xuất thân trong gia tộc hiển hách sao?
Tiếu Chấn Tường không nói là con cháu cách mạng, chỉ ẩn ý một chút.
- Không có! Gia đình hắn chúng em sớm đã điều tra qua rồi, một gia đình công chức chính tông, cha chẳng qua chỉ là một Chủ nhiệm nhỏ cấp phó phòng. Trong nhà cũng không có người thân thích nào có thể xem là quan chức cấp thượng phẩm.
Nhưng em phát hiện năng lực ngoại giao của tên nhãi này vô cùng mạnh, rất hào phóng, mặc dù nói có lúc cũng phạm phải một chuyện nhỏ, nhưng cũng không có gì lớn.
Hình như còn có một Đoàn trưởng của quân đội còn nhận hắn làm anh em kết nghĩa.
Tiếu Tuấn Thần vừa nói đến đây, Tiếu Chấn Tường đã chút dáng vẻ khinh thường cười nói:
- Một Đoàn trưởng thì có ích lợi gì, khi chuyển nghề đến địa phương cấp bậc còn không bằng cậu.
- Tôi cũng buồn bực, năng lượng của một Đoàn trưởng thì có gì lớn lao. Nhưng hình như Đoàn trưởng đó không đơn giản. Ha ha ha…
Tiếu Tuấn Thần lắc đầu, cũng không có thăm dò lai lịch của Đoàn trưởng Thiết nghe nói ở tửu lâu Xuân Hương hôm đó.
- Cô Lan, xin chào, tôi là Diệp Phàm. Có thể mời cô giúp một chuyện nhỏ được không?
Trong lòng Diệp Phàm có chút thấp thỏm khi gọi điện thoại, nói thật trong đáy lòng vẫn sợ hãi cô gái kiêu ngạo như băng Lan Điền Trúc này.
- Có chuyện gì, nói nghe thử xem, bổn cô nương bận lắm.
Khẩu khí của Lan Điền Trúc vẫn có hơi hướng lạnh lùng.
- Ngư Dương chúng tôi gần đây muốn nghênh đón tượng đồng tiên sinh Tiếu Mộng Đường về chùa Nam Thiên, hoạt động lần này là do cục chúng tôi đứng ra tổ chức.
Diệp Phàm nói.
- Tiếu Mộng Đường, chưa từng nghe nói. Có phải anh muốn chiếm một vị trí trên nhật báo Nam Phúc không?
Lan Điền Trúc nháy mắt đã đoán trúng.
- Ha ha ha…chỉ cần một chỗ nhỏ như đậu phụ là được rồi, không cần lớn quá. Diệp Phàm cười khan nói.
- Một chỗ lớn như đậu phụ mà anh cũng nói ra được. Nếu những chuyện nhỏ giống như anh nói toàn tỉnh này chiếm một chỗ lớn như đậu hũ trên nhật báo của chúng tôi thì phải in ấn bao nhiêu trang? Một ngày không có trên trăm trang là không được.
Anh đừng tưởng rằng tôi nói chuyện giật gân, tỉnh Nam Phúc chúng ta là một tỉnh rất lớn. Mấu chốt của vấn đề không nằm ở đấy, chủ yếu là tôi chưa nghe nói đến cái tên Tiếu Mộng Đường. Ngay cả tôi có nghe nói đến cũng có gì cần thiết để đăng báo chứ.
Cho dù tôi chịu viết cho anh, vừa đến chỗ biên tập viên nhất định sẽ bị gạt đi, vậy chi bằng không làm, lãng phí thời gian tinh lực không nối, còn tốn tiền lộ phí của Ngư Dương các anh.
Lan Điền Trúc nói năng rất thẳng thắn, không hề có chút nể mặt Diệp Phàm, nhưng khẩu khí phía sau thật sự rất chân thành, cũng không có ý tứ khinh thị.
- Ai nói Tiếu Mộng Đường tiên sinh không phải là danh nhân, đại tiểu thư Lan của tôi, cô chưa từng nghe nói đến không có nghĩa ông ấy không phải là danh nhân. Danh nhân của Ngư Dương chúng ta nhiều như biển cả, cô có thể biết hết được sao?
Diệp Phàm giả bộ tức giận hừ nói.
- A! Tôi thật sự muốn nghe xem cái gọi là danh nhân Ngư Dương trong miệng anh, Ngư Dương là một huyện nghèo khó rách rưới cũng có thể xuất ra danh nhân gì, chẳng khác gì điêu dân vùng khỉ ho cò gáy. Nói đi, bổn cô nương rửa tai lắng nghe đây.
Bệnh cũ của Lan Điền Trúc lại nổi lên, trong khẩu khí lại toát ra mùi vị khinh thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...