Tiễn Quốc Lượng vốn là phó Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại, sau này khi Lý Hồng Dương vì đẩy Diệp Phàm lên làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, nâng Tần Chí Minh lên nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại, cho nên Tiễn Quốc Lượng đã bị Lý Hồng Dương điều tới làm Cục trưởng cục Giáo dục.
Tiễn Quốc Lượng đương nhiên rất cao hứng, chí ít cấp bậc của mình cũng từ phó phòng biến thành trưởng phòng. Ngành giáo dục mặc dù nói là bộ phận nghèo nàn, nhưng tốt xấu gì cũng là một Cục trưởng chính quy.
Hơn nữa đối với một huyện có bảy tám chục vạn nhân khẩu như Ngư Dương mà nói, số người của cục Giáo dục cũng không ít, đạt đến ghi chép bảy, tám ngàn người.
Nha môn mặc dù nghèo, nhưng muỗi dù nhỏ cũng có thịt. Hơn nữa ngành giáo dục vì là bộ phận lớn, có thể điều tiết chức vụ nhân sự cũng đặc biệt nhiều, cho nên Tiễn Quốc Lượng mới lên nhậm chức không lâu thì kiếm được không ít dầu bóng loáng. Trong lòng càng thêm thỏa mãn.
- Được! Tôi biết rồi. Tiễn Quốc Lượng, anh nói xem lần này là ai xuống tay?
Tâm tình Trương Tào Trung rất tốt.
- Không thể nào là Tiếu gia, Tiếu gia đang nghênh đón tượng đồng quay về. Lúc này người không muốn rối loạn nhất chính là Tiếu gia. Tạ gia luôn luôn ôn hòa, có lẽ không phải bọn họ. Chỉ còn lại một nhà gần đây nghe tin đồn đãi đang quật khởi là Ngọc gia, có một số người sợ chiếc ghế của mình không vững đương nhiên cũng sẽ phản kích, ha ha ha…
Trong lời nói của Tiễn Quốc Lượng đầy ẩn ý nhưng Trương Tào Trung đương nhiên vẫn hiểu rõ, người đó đương nhiên chính là chỉ Phí gia của Ngư Dương rồi.
- Ha ha ha…những việc không thuộc trách nhiệm của mình thì không quan tâm đến. Bọn họ thích tranh giành thế nào thì kệ bọn họ. Chúng ta chỉ cần ở bên ngoài xem trò vui là được rồi.
Trương Tào Trung cười nói rất tự nhiên, giống như y thật sự không quan tâm đến chuyện này vậy.
- Đúng vậy, chúng ta xem kịch vui thôi.
Tiễn Quốc Lượng gượng cười cúp điện thoại, miệng phì một bãi nước bọt xuống dưới đất, mắng:
- Xem trò vui, ông xem cái gì chứ? Nguyên Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương bị giáng chức xuống cục Nông nghiệp thành phố, Chủ tịch huyện ông thì bị ném đến Hội đồng Đại biểu nhân dân.
Bí thư khối Đảng ủy Chung Minh Nghĩa còn thảm hại hơn, làm Phó Chủ nhiệm Hội đồng Đại biểu nhân dân không quản được những chuyện vớ vẩn, để Phí Mặc một mình thâu tóm, có lẽ mấy người các người đều muốn lột da y.
Mặc dù nói ông trước kia là bạn nối khố với Phí Mặc, nhưng trước khác nay khác. Cõi đời này ai có thể nhìn thấu được chứ, nếu ông không so đo tại sao lại ám thị tôi vừa đến cục Giáo dục trước tiên phải cướp lấy quyền nhân sự của phó Cục trưởng Phí Chí Cương. Đó là vì Phí Chí Cương là con chó săn của nhà Phí Mặc.
- Bọn mày ở đâu ra?
Một trong tứ linh Ngọc gia là Ngọc Miêu đứng ở một đầu cầu treo của sơn trang Kính Nguyệt hách dịch hỏi, y bị binh lính uy vũ của căn cứ Dương Đầu Phong ngăn cản tiến vào, tức giận lớn lối quát.
- Anh là ai? Ở đây đã bị cắt làm khu vực quân sự cấm, bất luận người nào chưa cho phép cũng không được xông vào. Tôi là Dư Phi, người phụ trách nơi này, xin mời anh quay trở về!
Một thượng úy có quân hàm một vạch ba sao bước ra, khẩu khí có vẻ rất thân thiết. Vì khi Tiểu đoàn trường Tạ Tốn rời đi có dặn dò nhiều lần, nghe nói Phí gia Ngư Dương là một trong tứ đại gia tộc lớn của Ngư Dương, ngôn ngữ đối đãi với người của bọn họ không thể quá mức kịch liệt, để tránh xảy ra xung đột kịch liệt quần thể không cần thiết.
- Hừ! Đây là sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia Ngư Dương chúng tôi, các anh dựa vào cái gì mà dám niêm phong nơi này. Mau tránh ra, chúng ta muốn vào trong. - .
Ngọc Miêu liếc nhìn mấy binh sĩ đeo súng trên người, ngôn ngữ cũng không dám càn rỡ giống như bình thường, khiêm tốn hơn rất nhiều. Nếu là bình thường thì sớm đã "Bố mày" rồi.
- Muốn vào cũng được, xin lấy giấy thông hành ra.
Đại đội trưởng Dư Phi duỗi tay ra nói, lúc này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Y biết người này có lẽ cũng có chút địa vị ở Ngọc gia nhưng căn cứ Dương Đầu Phong là một đơn vị trực thuộc quản lý trực tiếp của Quân đoàn 2 Thủy Châu, ngay cả tư lệnh Cố Minh Khải của phân khu quân sự thành phố Mặc Hương cũng không có quyền chỉ huy.
Hơn nữa mệnh lệnh lần này là do thiếu tá Tề Thiên của binh đoàn Liệp Báo căn cứ Vịnh Loan Nguyệt Thủy Châu giao xuống, cho dù là thiếu tướng Triệu Côn sư đoàn trưởng của sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương, nếu không có sự cho phép của thiếu tá Tề Thiên của binh đoàn Liệp Báo cũng không thể tiến vào trong, chứ đừng nói là người khác.
Người của Liệp Báo có lẽ sắp đến thành phố Phúc Xuân rồi, đứng canh gác ở đây chính là nhiệm vụ trọng yếu nhất mà Liệp Báo thần bí giao cho Dư Phi. Đương nhiên, Thiếu tướng Quân Tọa Cố Thiên Kỳ của quân đoàn 2 đã có sự cho phép. Đối với các binh lính của căn cứ Dương Đầu Phong mà nói đó chính là một sự phấn khích, chí ít cũng thấy được những anh hùng của Liệp Báo.
- Giấy thông hành cái quái gì, chúng mày là lũ cảnh sát tới từ đâu mà ngang ngược như vậy, có biết Ngọc gia Ngư Dương không? Cút ngay, bố mày muốn vào nhà.
Ngọc Miêu dùng ánh mắt liếc nhìn Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng ở phía sau, thấy y khẽ gật đầu, xem ra là ngầm đồng ý, cho nên quyết định thể hiện uy phong.
- Hừ! Lau sạch cái miệng của anh đi, nếu không tôi sẽ bắt anh vì tội làm loạn bí mật quân sự đấy.
Dư Phi cũng không nhịn được nữa, tiểu tử này còn dám mắng người, nhưng Dư Phi nhớ rõ lời dặn dò của Tiểu đoàn trưởng, cố gắng chịu đựng cơn tức giận.
- Mọi người xông lên, đây là sơn trang của Ngọc gia. Chúng ta về nhà thì sợ cái cóc gì. Trên đời này làm gì có quy định không cho mình quay về nhà chứ, thật là ức hiếp người khác quá đáng, tưởng Ngọc gia Ngư Dương chúng ta là đồ dễ bắt nạt sao!
Ngọc Miêu nhảy ra, hét lớn.
- Đúng! Chúng ta phải về nhà, chúng ta quay về nhà mình lẽ nào cũng là phạm pháp, xông vào.
Ngọc Ly và một đám người cũng bắt đầu kích động. Ngọc gia gọi đến hơn hai trăm người bắt đầu chen chúc xông lên phía trước.
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng đương nhiên đứng trên một đống đất nhỏ hình dáng như một hòn non bộ bên cạnh cầu treo tiến vào sơn trang, chờ đợi mọi người gây chuyện.
- Dừng lại, nếu còn gây chuyện bắt hết lại.
Dư Phi thấy thế cục không ổn, rút ra một cây súng ngắn chỉ vào không trung hét lớn.
Theo tiếng hét, từ trong sơn trang xông ra mười mấy tên lính cầm súng trong tay, xếp hàng tạo thành một bức tường người, bịt kín lối vào bằng dây cáp treo.
Hai bên đưa mắt nhìn nhau gườm gườm, thế cục hết sức căng thẳng. Trên mặt Dư Phi cũng bắt đầu đổ mồ hôi, không biết xử lý như thế nào. Bên mình chỉ có 20 người, đối phương lại có hơn 200 người, có thể đè ép hết đám người của mình.
Phải biết rằng đối đãi với quần chúng không thể giống như với kẻ địch, có thể tùy tiện nổ súng, vừa nổ súng thì mọi chuyện đã hỏng bét rồi.
- Lên! Chúng ta phải về nhà, chúng ta phải về nhà.
Người nhà họ Ngọc vừa nhìn thấy đám binh lính chỉ dùng súng để giằng co, biết bọn họ không dám nổ súng, dưới ánh mắt ám hiệu của Ngọc Thế Hùng, đám người càng ngày càng kích động, xếp thành bức tường người từ từ vững bước đẩy lên phía trước, chiếc cầu treo phát ra tiếng rên rỉ kẽo kẹt thống kể, lay động kịch liệt, thế cục sắp phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi rồi.
10 thước, 8 thước, 6 thước…
- Thủ trưởng, Ngọc gia lôi kéo hơn 200 người muốn mạnh mẽ xông vào sơn trang, thế cục sắp không khống chế được rồi. Xin cho chỉ thị! Xin cho chỉ thị
Dư Phi thối lui về phía sau vội vàng gọi điện thoại cho Tề Thiên vì vụ án này đã giao cho Tề Thiên của binh đoàn Liệp Báo xử lý, cho nên trước mắt y chính là người là phụ trách trực tiếp nhất.
- Ổn định lại! Không cho phép nổ súng, đây là mệnh lệnh chết, có phải dùng thân thể ngăn cản cũng phải ngăn cản cho bố mày, không cho phép nổ súng.
Tề Thiên rống to một tiếng, sau đó cúp điện thoại, trực tiếp gọi tới chỗ Tư lệnh Cố Minh Khải phân khu quân sự thành phố Mặc Hương.
- Tư lệnh Cố, Liệp Báo đang phá án ở Ngư Dương. Sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia đã bị niêm phong, trở thành khu vực quân sự cấm cấp a, phải chờ tới lúc vụ án được điều tra rõ ràng mới có thể xé bỏ niêm phong. Ngọc gia cổ động hơn hai trăm người đang muốn cậy mạnh xông vào khu vực quân sự cấm.
Hiện tại đang đối kháng với các binh sĩ được phái từ căn cứ Dương Đầu Phong, tình hình hết sức nguy cấp, tôi yêu cầu chính quyền địa phương hết sức phối hợp, khuyên bảo đám người gây chuyện rời đi.
Nếu không sẽ tạo thành thương vong nhân viên cực lớn, bí mật quân sự quốc gia bị hao tổn, hậu quả nghiêm trọng lần này sẽ do chính quyền địa phương chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Tề Thiên cũng bất chấp những vấn đề khác, khẩu khí vô cùng nghiêm túc.
- Có thể nói cho tôi biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Tư lệnh phân khu quân sự Cố Minh Khải không hiểu ra sao, vì chuyện này 6 giờ rạng sáng nay mới trình báo đến Liệp Báo Thủy Châu, còn chưa tới quân khu, cho nên y căn bản cũng không biết tại địa phương của mình quản lý lại xảy ra chuyện lớn động trời như vậy.
Nghe khẩu khí của Tề Thiên nghiêm túc như vậy, trong lòng Cố Minh Khải cũng vô cùng chấn động, Liệp Báo là một đơn vị đồn trú như thế nào, mặc dù nói y không phải biết rõ ràng, nhưng cũng mơ hồ biết được một chút.
Vụ án có thể do Liệp Báo tiếp nhận, có lẽ là một vụ án để lộ bí mật quân sự rất lớn. Nếu truy cứu ra có lẽ sẽ liên lụy đến chiếc mũ quan đội trên đầu mình. Cho nên Cố Minh Khải cũng lòng như lửa đốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...