- Cục trưởng Diệp, Thiết Hải đã tới chậm, thật xin lỗi.
Triệu Thiết Hải bật đèn điện nói tiếp:
- Uống trước chén canh rồi hãy nói, cho ấm người đã.
- Là Thiết Hải a, không có chuyện gì, nơi này không tồi, lạnh như băng vừa lúc có thể luyện công, ha ha ha.
Diệp Phàm cười nhạt nhận lấy chén canh rồi uống cạn.
- Cục trưởng Diệp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi đã gọi cho Cục trưởng Vu, y bảo tôi vào đây thăm dò tình hình xem sao. Mẹ kiếp, đồ chó đẻ, không phải là người!
Triệu Thiết Hải nhỏ giọng hỏi, thật ra thì Diệp Phàm bị nhốt trong phòng thẩm vấn nên tường cách âm, bên ngoài không thể nghe được.
- Chuyện này chắc anh cũng biết. Lúc ấy tôi vội vàng nên chụp trúng ngực cô gái kia nên cô ta bảo tôi là lưu manh. Bạn đang đọc truyện được tại
Chẳng qua Chu Bá Thành này đúng là không ra gì, tôi chắc là y bị áp lực từ trên nên làm vậy, không hề có chút tình anh em.
Cho dù là có áp lực từ bên trên thì từ phương diện thái độ cũng phải khác chứ, bên đây một chút tình cảm cũng không lưu lại, làm tôi hết sức khó chấp nhận.
Nếu quả thật còn có tình anh em thì lúc sau đã lén quay lại xem thế nào, người này đúng là không thể kết giao.
- Hừ! Ngọc gia, ông đây trước hết đấu với Kháo sơn hổ rồi hãy nói. Anh nghĩ cách đem tôi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, tôi muốn gọi điện thoại, xem ra không gọi thì không được rồi. Người càng hiền thì càng bị bắt nạt, lấy mũ quan của tôi biếm vào lãnh cung, giờ còn nhốt vào cục cảnh sát, có phải tiếp theo sẽ lấy mạng không, mẹ kiếp!
Diệp Phàm cũng nhịn không được nữa, quyết định xuất thủ phản kích, Ngư Dương đại gia tộc thì như thế nào, ông đây cũng muốn đấu một trận.
- Cái này hay lắm, chúng ta cùng đi ra, nói là đi nhà cầu. Có tôi ở đây bọn Trương Thắng chắc là cũng yên tâm. Tôi có điện thoại di động đây, chúng ta đi nhà cầu gọi.
Triệu Thiết Hải ngừng một lát lại nói tiếp:
- Cục trưởng Diệp, nếu như muốn làm cho Ngọc gia một chút màu sắc thì tốt nhất xuất thủ từ sơn trang Kính Nguyệt của bọn họ. Nghe nói đêm nay có mấy người ở tỉnh Tích Ninh tới đó, nhất định có vụ làm ăn lớn.
- Làm ăn lớn, sơn trang Kính Nguyệt, anh nói cho tôi nghe xem trong đó có gì.
Diệp Phàm hỏi.
- Sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia xây ở chỗ giao hai con đường giữa Nam Phúc chúng ta và tỉnh Tích Ninh. Phong cảnh đúng là không tệ, còn có một đầm nhỏ vây quanh.
Bên trên đó Ngọc gia có mở một sơn trang theo kiểu khách sạn. Bình thường cũng có bạn bè tới đánh vài ván mạt chược, ăn thua không lớn.
Tuy nhiên dưới nền đất là một sòng bạc lớn, bảo vệ nghiêm mật, chỉ cần có động tĩnh gì là có vài đườn để tẩu thoát.
Cho dù là cảnh sát hình sự huyện ra mặt thì chắc người chưa tới, người ta đã sớm sắp xếp xong xuôi ngồi ở trên lầu uống trà nói chuyện phiếm rồi, cảnh sát hình sự cũng không thể bắt người tán gẫu.
Huống chi cục cảnh sát huyện chưa từng xuất động qua, không biết thế nào để làm.
Triệu Thiết Hải nặng nề.
- Thế cục cảnh sát thành phố thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Khó nói, nghe nói Ngọc gia tại thành phố cũng có căn cơ rất sâu, có lẽ trong cục cảnh sát thành phố cũng có người. Bọn họ chỉ cần động ra phía Ngư Dương thì bên này đã biết để thu tay, chẳng phải là công dã tràng sao.
Triệu Thiết Hải lắc đầu, cảm thấy cho dù cục cảnh sát thành phố ra mặt cũng chỉ nắm chắc được năm phần.
- Hừ! Buổi tối nay sơn trang có vụ làm ăn lớn sao.
Diệp Phàm sắc mặt trầm xuống hỏi.
- Tuyệt đối có! Nếu không đám ông chủ lớn ở tỉnh Tích Ninh chẳng lẽ đến xó xỉnh hẻo lánh sơn trang Kính Nguyệt đó ngắm cảnh a! Nghe nói Hàng Châu, Nghĩa Ô đều có ông chủ lớn, tới một lúc mười mấy cái Limousine, Mercedes-Benz, Ferrari đều có.
- Thiết Hải, nếu như muốn anh dẫn đường phối hợp ngươi anh có tham gia hay không?
Diệp Phàm giả bộ tùy ý hỏi.
- Được! Diệp ca, mạng tôi coi như giao cho anh rồi.
Triệu Thiết Hải không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp rất tự nhiên, tuyệt đối không giống giả vờ.
- Ừ! Cám ơn!
Diệp Phàm cười cười, vỗ vai Triệu Thiết Hải đi ra ngoài.
- Trương Thắng, Cục trưởng Diệp muốn đi nhà cầu, để tôi đi kèm.
Triệu Thiết Hải nói.
- Có cần chúng tôi đi cùng không?
Trương Thắng có chút chần chờ, xem ra vẫn không yên lòng.
- Làm sao? Còn sợ Triệu Thiết Hải này để hắn chạy, vậy tôi thì sao?
Triệu Thiết Hải trầm mặt khiến Trương Thắng hoảng hồn lập tức nói:
- Được, có anh Triệu thì cho dù là con cọp cũng trốn không thoát.
Thật ra thì Trương Thắng sợ Cục trưởng Chu trách tội, bởi vì Diệp Phàm là Chu Bá Thành tự mình xử lý. Tuy nhiên Triệu Thiết Hải ra mặt khiến Trương Thắng cũng có chút luống cuống, Triệu Thiết Hải dù gì cũng là thành viên Đảng ủy cục, đắc tội y e là sau này có phiền toái.
Hai người đến phòng vệ sinh, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại, Triệu Thiết Hải thì canh chừng ở cửa, tạm thời giữ chức quản lý nhà cầu.
- Lô Vỹ, cậu nghe qua về Ngư Dương Ngọc gia chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhà họ Ngọc ở Ngư Dương cũng không biết thì em làm đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố còn làm cái gì? Làm sao vậy Diệp ca, có phải Ngọc gia chọc anh không?
Lô Vỹ vừa nằm ngủ thì bị điện thoại đánh thức, nghe giọng bất thiện của Diệp Phàm thì ngửi ra mùi vị gì đó, lập tức nhảy dựng lên.
- Có cách gì tóm được sòng bạc ở sơn trang Kính Nguyệt không.
Diệp Phàm lạnh như băng.
- Sơn trang Kính Nguyệt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Diệp ca, anh nói cho em nghe, có phải Ngọc gia làm gì anh rồi không?
Lô Vỹ nhảy xuống giường.
- Hừ! Anh bị một cô nương Ngọc gia bảo là lưu manh đem nhốt vào cục cảnh sát rồi, giờ anh đang ngồi ở nhà cầu gọi điện thoại. Điện thoại này là của giám đốc sở cảnh sát Lâm Tuyền. Nghe nói tối nay sơn trang Kính Nguyệt có vụ làm ăn lớn, tuy nhiên nghe nói nơi đó là tổ ong vò vẽ không dễ chọc đâu.
Diệp Phàm cố ý cười nói.
- Bị một cô nương đem vào cục!
Lô Vỹ kêu lên thất thanh, không hề nghĩ ngợi nói:
- Đại ca, anh thu xếp đi, anh thu xếp sao em sẽ làm liền như vậy. Đừng nói là tổ ong vò vẽ, dù là mông cọp em cũng phải kiểm tra, hừ!
- Để anh nói qua trước với Cục trưởng Vu rồi em phối hợp hành động.
Diệp Phàm nói.
- Đại ca, Cục trưởng Vu có cần nói hay không. Em sợ Cục trưởng Vu sau khi nghe lại do dự. Thật ra thì em đã sớm muốn đi thọc vào tổ ong vò vẽ sơn trang Kính Nguyệt này rồi.
Mấy ngày hôm trước em đã phái trinh sát vào trong đó, trong đó đúng là có đánh bạc rất lớn.
Nghe nói có một ông chủ người Tích Ninh một lần đã đặt ra 50 vạn, lần trước em cũng có nói qua với Cục trưởng Vu.
Chẳng qua Cục trưởng Vu nghe xong liên tục nghĩ ngợi, cuối cùng mịt mờ điểm ra Ngọc Hoài Nhân trên thành phố có thể là người nhà họ Ngọc, người ta là phó bí thư chuyên trách thứ hai, tạm thời không nên động.
Lô Vỹ nói.
- Ý em là nếu như nói với Cục trưởng Vu thì biết đâu y sẽ không để cho chúng ta chọc vào tổ ong vò vẽ đó, ở vị trí y chắc sẽ có chỗ không tiện.
Trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh.
- Ừ! Cục trưởng Vu tuy nói có quan hệ rất tốt với anh nhưng chuyện này chúng ta không thể phiền đến y. Y có thể ngồi lên vị trí Cục trưởng cục công an thành phố cũng không dễ dàng.
Nếu như bởi vì chuyện này mà cùng kết oán với Ngọc gia, bị Ngọc Hoài Nhân nhìn chằm chằm vào thì cũng là một đại phiền toái. Em thì chỉ là một thằng đầu trọc nên không việc gì.
Phía đông không sáng thì phía tây sáng, không ở Mặc Hương thì trở về tỉnh thành Thủy Châu không lý tưởng sao, ha ha ha.
Lô Vỹ cười sảng khoái, thật ra là giả bộ.
- Chuyện này chắc là làm khó em.
Diệp Phàm có chút khó xử.
- Không có chuyện gì đâu đại ca, nếu như là tối nay thì càng tốt hơn, đầu mối mà Thiết Hải cung cấp chắc là chính xác. Chỉ là em đến đội cảnh sát hình sự thành phố chưa lâu, không có mấy người có thể tin.
Nếu như chưa còn xuất động thì tin tức đã tới Ngư Dương vậy coi như công dã tràng rồi.
Sơn trang Kính Nguyệt vô cùng không đơn giản, biện pháp phòng vệ chắc sắp vượt qua Cục An ninh Quốc gia rồi, mẹ kiếp. Bốn phương đều có tai mắt.
Lô Vĩ cười mắng.
- Cục An ninh Quốc gia, nếu như mời các đồng chí bên quân đội phối hợp có được không.
Diệp Phàm hỏi.
- Quân đội, Tề Thiên ở Thủy Châu, cũng quá xa, ngoài tầm tay với. Chờ chạy tới Ngư Dương người ta đã sớm tản mát hết.
Lô Vỹ gãi gãi đầu.
- Thiếu tá Tạ Tốn ở căn cứ Dương Đầu Phong chắc là được, cách sơn trang Kính Nguyệt không xa. Hơn nữa xe quân sự chạy tới sẽ khiến cho người nhà họ Ngọc không nghi ngờ, em nói đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Được, để em lập tức gọi điện cho Tề Thiên, bảo nó báo cho Tiểu đoàn trưởng Tạ phái ra mười mấy tên lính, chúng ta cùng nhau chọc tổ ong vò vẽ đi, ha ha ha.
Lô Vỹ cười xong vội vàng muốn cúp điện thoại.
- Không cần phiền toái như vậy, để anh gọi thẳng cho y, bảo y liên lạc với em.
Diệp Phàm cười rồi cúp điện thoại.
- Thiếu tá Tạ, tôi là Diệp Phàm, cần mượn mười mấy người lính được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Diệp ca a, mượn binh lính làm gì?
Tạ Tốn vừa tan việc, còn chưa ngủ.
- Bắt một vụ làm ăn ở sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia Ngư Dương. Anh phối hợp với đội trưởng Lô Vỹ ở đội Cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố.
Diệp Phàm nói.
- Được! Anh đưa điện thoại của đội trưởng Lô cho tôi. Chuyện của Diệp ca giao phó có gì mà không được. Đừng nói là sơn trang Kính Nguyệt, cho dù là trăng trên trời cũng phải hái xuống, hừ.
Tạ Tốn không nói hai lời.
Bởi vì lần trước Tề Thiên có giới thiệu nên y biết Diệp Phàm có quan hệ với đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo, cho dù trời sập cũng có Đoàn trưởng Thiết đi ra ngoài chống. Mọi người bình thường không biết Đoàn trưởng Thiết nhưng Tạ Tốn lại lờ mờ biết nên không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn có cảm giác kích thích.
Diệp Phàm sắp xếp xong xuôi mới gọi điện thoại cho Vu Kiến Thần.
- Anh Vu, ai! Người anh em xui xẻo rồi, chọc phải cọp cái, xui quá, ha ha ha.
A a a Diệp Phàm cười khổ nói.
- Tiểu tử cậu a, ai! Người ta là đại cô nương vậy mà để cậu sờ soạng như vậy sao, ha ha ha. Sờ là tốt, cái này không phải là xui xẻo.
Vu Kiến Thần đùa giỡn, sau mới nghiêm nghị nói:
- Em có ý kiến ì với Chu Kiến Thành không?
Vu Kiến Thần biết Chu Bá Thành và Diệp Phàm đã khó có thể hóa giải mâu thuẫn, Chu Bá Thành tối nay làm vậy chính là tuyệt tình nghĩa huynh đệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...