Vẻ mặt Chu Tiểu Đào nghiêm túc, quay sang nói với một cảnh sát:
- Đắc Chí, anh đi xử lý công việc với Phó Trưởng phòng Trương, chú ý phải bảo vệ lợi ích phụ nữ và trẻ em.
Chính phủ luôn đề cao bảo vệ quyền lợi của phụ nữ và trẻ em, có một số người lại công nhiên dám vi phạm điều này, coi rẻ tôn nghiêm luật pháp.
Đối với loại người dám nhiễu loạn trị an xã hội, công khai đùa giỡn phụ nữ quyết không thể nuông chiều, nhất định phải trừng phạt nặng, trừng phạt nặng biết không, nếu không làm sao thể hiện lực uy hiếp của Cục công an huyện chúng ta, phải cho dân chúng sự bình yên.
Dĩ nhiên Trưởng phòng Trương Thắng trong miệng Chu Tiểu Đào cũng không phải là chân chính một cán bộ cấp phó phòng mà chỉ là một cán bộ cấp ban.
Ngay như Chu Tiểu Đào mà nói, gã là Trưởng phòng Phòng an ninh trật tự, thật ra cũng không phải là một cán bộ cấp phòng, chỉ là hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó Chủ nhiệm mà thôi.
Phòng an ninh trật tự trong cục thực tế chỉ tương đương với một ban bệ trong thị trấn, đồng cấp với giám đốc sở công an thị trấn như Triệu Thiết Hải.
Tuy nhiên bây giờ Triệu Thiết Hải đã là Ủy viên Đảng ủy, so sánh với Chu Đào còn có quyền nói chuyện hơn cho nên Chu Tiểu nguyên chẳng qua là một cán bộ cấp Trưởng ban cán bộ mà thôi.
Chỉ vì Chu Tiểu Đào có Chu Trường Hà chống lưng nên trong cục cũng là kẻ có máu mặt, không thua mấy phó cục trưởng, dĩ nhiên là mọi người sợ chọc không nổi người sau lưng gã, điển hình của việc cáo mượn oai hùm.
- Đúng vậy thưa Trưởng phòng, kiên quyết thi hành mệnh lệnh, bảo vệ bình an cho dân chúng, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em, đây là chức trách của công an cảnh sát chúng ta.
Trần Đắc Chí ngầm hiểu, gã cũng đi theo Chu Tiểu Đào lăn lộn không ít, đã bao giờ thấy trưởng phòng Chu chính nghĩa như hôm nay.
Trong lòng gã thầm mắng chẳng phải ngươi trước kia nổi danh là một sát thủ hãm hại phụ nữ, giờ còn mở miệng nói đàng hoàng như vậy. Lãnh đạo a, đây chính là nghệ thuật lãnh đạo.
Bản thân mình có thể đùa giỡn thậm chí xơi tái phụ nữ nhà người ta, đến phiên người khác thì lại cao giọng phải nghiêm trị, đây chính là cuộc đời, chỉ cho quan nha phóng hỏa mà không có dân chúng đốt đèn!
- Tên họ?
Phó trưởng phòng Trương và Trần Ngạc Chí uy nghiêm ngồi sau bàn làm việc.
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh nhạt đáp.
- Số tuổi?
Trương Thắng hỏi.
- 19.
- Giới tính?
Trương Thắng hỏi.
- Không phải là nữ.
Diệp Phàm đã cảm thấy hơi tức giận, giọng nói bắt đầu cao lên.
- Thành thật một chút đi!
Trần Đắc Chí gầm nhẹ.
- Tại sao ngăn chặn xe của Ngọc cô nương, cuối cùng tạo thành cảnh giao thông bế tắc, thiếu chút nữa còn xảy ra sự cố?
Trương Thắng căn bản là không muốn biết thực hư thế nào, trước hết bổ xuống một bừa cào, đem cái bô chụp lên đầu Diệp Phàm.
- Anh nói cái gì, cái gì mà chặn xe tạo thành sự cố? Là Ngọc cô nương lái xe quá nhanh đột nhiên thay đổi hướng làm thiếu chút nữa đụng vào bác gái bán nước trái cây bên đường, lúc ấy tôi ở bên cạnh đẩy được, suýt nữa thì bị xe đụng rồi.
Các anh nhìn xem, quần tôi cũng bị rách thành hai mảnh, chân cũng bị xước xát, điện thoại di động cũng hư. Tôi là người bị hại, không phải là phạm nhân trong miệng anh.
Diệp Phàm phát hỏa, thầm nghĩ, " Mẹ kiếp! Hai tên công an này có chút quái, rõ ràng nghiêng về Ngọc gia, biến lão tử thành phạm nhân thẩm vấn, sao không hỏi Ngọc tiểu thư chứ."
- Nói nhảm, chính là hắn nhảy ra đứng chặn xe làm tôi suýt nữa tông vào, sau đó còn càn rỡ động thủ.
Ngọc Kiều Long lên tiếng, trên mặt đầy vẻ khuất nhục khiến người nhìn vào thương tiếc, thầm nghĩ, " Dám chụp bộ ngực của bổn cô nương, hôm nay không bắt chết anh thì tôi không phải họ Ngọc."
Thật ra thì Ngọc Kiều Long tuy nói có chút cuồng ngạo nhưng tâm địa còn rất thiện lương, chẳng qua hôm nay vô tình bị Diệp Phàm chụp trúng ngực nên mơ hồ tác quái.
Bộ ngực của cô từ khi là thiếu nữ đến nay chưa từng bị sờ vào, vậy mà hôm nay bị chụp trước mặt bao người như vậy thật khiến Ngọc Kiều Long nghẹn tận đáy lòng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm đẩy tiểu tử này vào cục cảnh sát mới cam tâm..
Cô thậm chí còn có ý nghĩ tự mình chặt đứt móng vuốt của sắc lang kia, tuy nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng qua.
Dù sao Ngọc Kiều Long cũng không phải là một dạng ác ma, tâm tính vốn thiện lương nên cũng chỉ tức giận một hồi mà thôi.
- Hừ! Còn muốn lưu manh tiểu tử, khai thật ra quá trình thế nào. Phản rồi, dám tác quái tại huyện thành Ngư Dương này.
Phó Trưởng phòng an ninh trật tự Trần Đắc Chí vỗ bàn quát tháo, gã nghĩ tới chỉ thị của Chu Tiểu Đào là phải trừng trị tiểu tử này.
Thật ra thì Trần Đắc Chí đoán cũng có thể đoán được, ở Ngư Dương này ai dám đi đùa giỡn chị em họ Ngọc, đây chẳng phải là muốn chết sao. Nếu là cho Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng biết có người đùa giỡn em gái y còn không rút da người đó luôn.
Hơn nữa nếu có ai không biết thì nhìn vào chiếc xe thể thao màu đỏ này cũng quá chói mắt, mặc dù không nhận ra Ngọc tiểu thư cũng nghĩ đến người có thể chạy chiếc xe trị giá một trăm vạn chắc chắn xuất thân từ một đại gia tộc.
Gã thầm nghĩ, " Tiểu tử, không trách được ông rồi, ai bảo mày rơi vào trong tay của Trưởng phòng Chu. Nghe nói Chu Tiểu Đào cũng luôn ngấm nghé Ngọc gia tiểu thư, chẳng qua người ta không thế nào để mắt đến mà thôi.
Cái này gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Thế lực của Ngọc gia so ra thì lớn hơn nhiều với Chu Tiểu Đào, bọn họ từ huyện đến thành phố đều có người, ngay cả trong tỉnh nghe nói cũng có.
Lần này Chu Tiểu Đào chắc là ăn phải dấm chua, vì thế cũng xui xẻo cho tiểu tử họ Diệp này đứng ra lãnh đạn.
Trần Đắc Chí dĩ nhiên là nghĩ lầm. Vốn Chu Tiểu Đào năm ngoái vừa thấy được Ngọc tiểu thư thì cũng có ý nghĩ theo đuổi.
Chẳng qua vài lần thì thấy Ngọc tiểu thư căn bản không có ngó đến gã nên tâm tàn ý lạnh, muốn làm mạnh thì không có gan nên biết điều rút lui. - .
Hôm nay trả thù Diệp Phàm chủ yếu là bởi vì chuyện Tạ Mị Nhi của Thủy Vân Cư, dĩ nhiên là cũng có một chút ghen tuông.
Gã nghĩ lão tử còn chưa có cơ hội hạ thủ, tiểu tử ngươi lại dám chơi tay trên, cũng chưa biết là mò được vào đâu nhưng quả thật là tức chết người.
Chu Tiểu Đào lặng lẽ phái người tới hiện trường điều tra.
- Đồng chí công an, anh tên là gì, tại sao cứ phải nói xấu tôi?
Khẩu khí Diệp Phàm bất chợt sắc bén, phóng xuất ra một chút uy nghiêm của đại sư quốc thuật.
Trương Thắng và Trần Đắc Chí ngồi sau bàn thẩm vấn đều cảm thấy một áp lực vô hình, trong lòng chấn động nhìn kỹ lại Diệp Phàm, thầm nghĩ, " Quái, tiểu tử này thật giống như đột nhiên cao lớn lên, làm sao cảm giác trên người hắn lại có khí thế dọa người như vậy, chắc là gần đây quá mệt nên hoa mắt."
Thật ra thì khí thế kia chỉ là một loại cảm giác không nhìn thấy nhưng vẫn gây nên áp lực tâm lý. Diệp Phàm vẫn còn chưa đạt tới trình độ Tiên Thiên phóng xuất ra nội kình thực chất.
Muốn đạt đến trình độ đó ít nhất cũng phải có thực lực cửu đoạn mới được, Diệp Phàm vẫn còn một con đường dài phải đi.
Hơn nữa cửu đoạn cũng không phải nói là cứ trải qua một thời gian dài là có thể đột phá, nó phải dựa vào tổng hợp các yếu tố cơ duyên, năng lực và trí tuệ, thiếu một thứ cũng không được.
Cao thủ cửu đoạn chân chính của Hoa Hạ chắc không đếm quá hai bàn tay, chỉ thuộc về mấy nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu của giới quốc thuật.
Cho dù Trần Vô Ba của Trần thị, người đã đánh bại cao thủ Ninja bát đoạn Thu Sơn Lâm của Y Hạ thần cung cũng mới chỉ ở thực lực bát đoạn Khai Nguyên, muốn đột phá lên cửu đoạn là cực kỳ khó khăn.
Trước mắt chỉ nghe nói qua Trương Hữu Trần của Võ Đang là cao thủ cửu đoạn. Loại cao thủ này có thể dùng nội kình phóng ra ngoài ở khoảng cách mười thước chém đứt một cái cây có đường kính to bằng miệng bát.
- Nói xấu? Đây là sự thật. Tiểu tử, còn dám mạnh miệng, ông đây đánh nhừ tử mày ra.
Lúc này đồng chí Ngọc Miêu của Ngọc gia lại giơ nắm đấm lên dọa dẫm, chẳng qua đang ở Cục Công an nên Diệp Phàm đoán chừng gã cũng không dám càn rỡ, liền cố ý khiêu khích, cười lạnh nói:
- Sự thật, tôi nghĩ chuyện này để Ngọc cô nương nói là đúng nhất, hừ!
- Anh đưa tay, đưa tay…như vậy là quá lưu manh rồi.
Ngọc Kiều Long ấp úng một hồi rồi vẫn không dám nói ra
- Như thế nào? Nói rõ ra đi.
Diệp phàm cười nhạt ép tới, hắn biết Ngọc Kiều Long tuyệt sẽ không đem chuyện hư hỏng nói ra được.
Mặc dù nói ra cũng không sợ, lúc ấy mình chỉ muốn ngăn cô ta lại nên mới vô tình chụp phải.
- Còn dám mạnh miệng, mẹ kiếp, có thật không coi Ngọc Miêu này là gì không?
Ngọc Miêu cũng nhịn không được nữa, vung đấm đánh tới, Diệp Phàm nhàn nhạt nhìn gã, biết gã cũng không dám động thủ. Chẳng qua nghe một tiếng "rắc", quả đấm kia không đánh vào Diệp Phàm mà chiếc ghế hắn đang ngồi lại bị Ngọc Miêu đạp một cái khiến người bị nghiêng đi, tuy đã kịp thời chống đỡ nhưng vẫn hơi lảo đảo.
- Diệp …khanh khách.
Ngọc đại tiểu thư thấy bộ dạng của Diệp Phàm như vậy cũng không nhịn được cười.
- Hoa! Cục Công an các anh phá án như vậy sao, cho phép người ngoài vào đánh người bừa bãi. Tôi tên là Diệp Phàm, là Cục trưởng Cục Tôn giáo của huyện, tôi muốn gặp Cục trưởng Chu.
Diệp Phàm thấy trời đã tối, nếu không ra khỏi cục công an thì sẽ không kịp lên thành phố nên mới lấy chứng minh công tác ra đặt trên bàn.
- Cục trưởng?
Trương Thắng và Trần Đắc Chí kêu lên thất thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...