Quan Thuật

- Có gì không tiện chứ, không phải ngay cả gia đình của cấp dưới Cục trưởng Diệp cũng không dám bước vào chứ? Ha ha ha…

Đinh Hương Muội nói đầy tính chất trêu chọc cực mạnh, khiến người ta không khỏi phấn chấn một trận trong lòng.

Diệp Phàm rùng mình thầm nghĩ, " Ông đây có gì mà không dám chứ, chỉ sợ làm cho chồng cô hiểu lầm, tạo ra tin tức quan hệ bất chính gì đó thì phiền phức. Nhưng tới nhà cấp dưới ăn bữa cơm cũng là chuyện bình thường, cho dù nói là nữ cấp dưới, chỉ cần mình vẫn đứng đắn thì không sợ lời đàm tiếu."

Chủ yếu nhất là mình vừa mới tới cục Tôn giáo. Hai mắt đang còn mịt mờ chưa biết rõ tình hình như thế nào, cũng thuận tiện tìm hiểu nội tình một chút. Từ hôm nay biểu hiện của Đinh Hương Muội xem ra cũng không tệ, có manh mối cho mình dựa vào. Nếu đã có manh mối thì tại sao không thêm một mồi lửa kéo cô ta hoàn toàn về phía mình.

Phải biết rằng trong cục không có một cấp dưới không thành thực làm việc vì mình cũng không được. Mặc dù nói cục Tôn giáo có đầy đủ các bộ phận, hơn nữa còn là một cục lâu đời, nếu làm không tốt sẽ gây ra chuyện rắc rối, cho nên, chuyện này cũng không được làm qua loa.

- Được! Vậy thì quấy rầy hai người rồi. Ha ha ha…

Diệp Phàm cười ha ha, nghĩ đến buổi trưa khi Đinh Hương Muội đưa mình tới khách sạn, mình xem cô ta như Phương Nghê Muội đè dưới người, tình cảnh lúc đó thật kiều diễm tuyệt vời, thằng nhóc dưới người lại có phản ứng bất lương.

" Ài! Lúc đó đã dò đến cửa động rồi, đáng tiếc lại thất bại. Sự dẻo dai của mình còn phải chờ tăng cường, công phu một cước vào cổng cũng còn luyện chưa tốt, có lẽ do lòng ta quá mềm yếu, có lẽ do tà tâm của mình vẫn chưa đủ mạnh!", tiểu tử này vẫn không hề cảm giác sỉ nhục trong đáy lòng, mà còn nuối tiếc một hồi.

- Tôi đã đến nhà rồi, ở số 186 ngõ Lão Cẩu đường Hà Mĩ thị trấn Thành Quan.

Đinh Hương Muội để lại địa chỉ nhà.

Thật ra Đinh Hương Muội có tính toán của riêng mình, Chủ nhiệm Văn Phòng Chung Phát Tài không phải hôm nay sẽ về hưu sao, chỗ trống đó là chức vụ cấp phó phòng chính quy.

Mặc dù nói mình hiện tại đang hưởng thụ đãi ngộ của nhân viên phó Chủ nhiệm, nhưng danh nghĩa vẫn là nhân viên.


Trong thể chế quan viên Hoa Hạ muốn được xem là quan chí ít phải là một cán bộ cấp phó phòng, ban Tổ chức huyện ủy mới lập hồ sơ.

Cấp ban chỉ có thể xem là quan lại nhỏ, bình thường mà nói nhân sự nội bộ trong cục không có lập hồ sơ những người cấp ban, phía bên ban Tổ chức huyện ủy không ai ngó ngàng đến, vì người quá đông, có lẽ cán bộ cấp trên ban của một huyện cũng phải có mấy ngàn người.

Vị trí Chủ nhiệm Văn phòng của cục Tôn giáo là một cán bộ cấp phó phòng thực chức, cùng cấp bậc với phó Cục trưởng. Từ phương diện thực quyền, kiếm chác gì đó mà nói có lẽ còn lớn hơn một chút so với phó Cục trưởng trong cục.

Vì Chủ nhiệm Văn phòng quản lý tất cả mọi chuyện. Đương nhiên, cũng sẽ mệt mỏi, phức tạp. Nhưng hiện tại người ta ai cũng thích quản lý, có chuyện quản lý chứng tỏ có quyền, không có chuyện quản lý có nghĩa anh không có quyền lực gì cả.

Không có quyền lực thì còn kiếm chác được gì nữa, đi ra ngoài cũng không có mấy người chịu để ý đến anh. Hơn nữa, nếu có đường đi hoàn toàn có thể đổi tới một cục khác làm một phó Cục trưởng nghiêm túc chăm chỉ.

- Được rồi, tôi lập tức đến ngay,làm phiền hai người rồi. Tùy tiện ăn chút gì đó lấp bụng được rồi, tối nay tôi còn có việc cần phải giải quyết, cũng hơi vội.

Diệp Phàm cười cười cúp điện thoại, trên đường đi kiếm một rương rượu vang Trường Thành gồm bốn bình, lại lượn một vòng trên đường, thấy sắp đến thời gian mới ngâm nga một khúc hát đi thẳng đến nhà Đinh Hương Muội. Vì đến sớm quá lại có vẻ câu nệ, chi bằng đi dạo phố còn thoải mái hơn, nắm bắt thời gian đến đúng giờ cơm.

Vòng vo một hồi, sau khi được một ông lão chỉ đường cuối cùng ở một khúc rẽ tìm được nhà của Đinh Hương Muội. Một ngôi nhà nhỏ bốn tầng, dựa lưng vào tre bương núi xanh. Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, có chút giống như một biệt thự nhỏ, nhưng hơi lộ ra vẻ quê mùa.

Diệp Phàm nhìn lại số nhà một lần nữa, không sai, là số 186 ngõ Lão Cẩu. Thấy cửa lớn mở ra cũng bước vào trong. Bên trong có một phòng khách, rộng khoảng 30 mét vuông, lắp đặt thiết bị rất đẹp, sàn nhà lát gỗ sáng bóng.

Có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Đinh Hương Muội mặc một chiếc váy màu hồng phấn bước ra.

- Cục trưởng, ngài tới rồi, mời ngồi.

Đinh Hương Muội nhiệt tình nói rồi pha trà.


- Cô cứ làm việc của cô đi, không cần quan tâm đến tôi, con người tôi tương đối tùy tiện.

Diệp Phàm cười nói.

Đinh Hương Muội đáp lại một tiếng rồi bước vào trong. Một mình Diệp Phàm ngồi ở đó mấy phút cảm thấy nhàm chán, thuận miệng hỏi:

- Chủ nhiệm Đinh, chồng cô đâu? Kêu anh ấy ra đây nói chuyện.

Nhưng không có ai lên tiếng, thầm nghĩ vợ chồng nhà này thật là kỳ quái, để khách ngồi không trong phòng khách làm gì? Giữa lúc đang buồn bức thì từ trên tầng truyền xuống tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Phàm còn tưởng chồng của Đinh Hương Muội xuống, ngẩng mặt nhìn lên, nhất thời khẽ ngây người.

Người xuống chính là Đinh Hương Muội, làm gì có người nào khác.

Thì ra cô ta lên trên tầng trang điểm lại, tóc xõa ra, bên tai còn cài hai cái kẹp, lộ ra vẻ trẻ trung xinh đẹp, vẽ lông mày, trên mặt xoa một lớp phấn mỏng, trong vẻ thanh nhã lại có sự sống động.

Dưới người có một chiếc váy ngắn màu trắng nhạt ôm chặt thắt lưng, là loại mềm mại bồng bềnh.

Ở trên mặc chiếc áo lông cổ bẻ, ở trên có thể dùng khuy cài lại, hai chiếc nút áo trên cùng không biết là đặc biệt không cài hay là quên cài, để lộ ra một phần bộ ngực trắng nõn.

Chiếc áo lông co dãn, bó sát vào người, rất có lực sát thương, giống như muốn bắn đạn vậy, khiến người ta có cảm giác nóng máu.

Thấy trạng thái thất thần trong nháy mắt của Diệp Phàm, Đinh Hương Muội tựa hồ cảm thấy vẫn tự tin đối với cơ thể của mình.


Khẽ mỉm cười, chiếc má lúm đồng tiền bên trái cũng lộ ra, lông mày nhếch lên lộ ra sắc mặt khiến người khác rất vui lòng:

- Cục trưởng, chồng tôi đi học rồi, nửa tháng sau mới về. Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta ăn cơm thôi.

Vừa nói vừa lượn lờ đi xuống lầu, giống như dáng đi hình chữ T. Đi tới trước người Diệp Phàm khom lưng xuống, đương nhiên không phải đang biểu diễn, mà là tiện tay thu dọn chén trà, đôi bồng ngực trắng nõn đầy đặn hiện ra phần lớn trước mặt Diệp Phàm.

Đương nhiên, chuyện này cũng không loại trừ Đinh Hương Muội cố ý làm, hình như có chút tư thế cố ý mời gọi. Vì động tác thu dọn chén trà của cô ta rất chậm chạp, hơi giống như động tác quay chậm trong phim, tựa hồ như muốn để ánh mắt Diệp Phàm dừng lại lâu một chút, dễ dàng cho người nào đó làm việc vậy.

Anh chàng này cảm thấy trước mặt như sáng bừng, giả vờ như một bậc chính nhân quân tử vội vàng liếc nhìn rồi nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà bếp.

Trong lòng luồng tà hỏa kích động lại từ chỗ đan điền bốc lên, xem ra quả Thái tuế lại muốn quấy rối rồi.

Phòng bếp chia làm phòng ăn và phòng bếp, trong phòng ăn còn đặt một cái bếp điện cỡ nhỡ, trong phòng vô cùng ấm áp, dễ chịu.

Trên bàn ăn đã bày 7,8 đĩa thức ăn thơm ngào ngạt, một, lộ ra mùi vị cổ xưa, xem ra Đinh Hương Muội rất giỏi bày biện những thứ này, có lẽ hôm nay cô ta đặc biệt làm, khiến người ta nhìn là muốn ăn.

Diệp Phàm cảm thấy ăn cơm ở nhà nữ cấp dưới trong khi chồng người ta không ở nhà không được tự nhiên, nhưng trong lòng cũng hơi có mong chờ xảy ra chuyện gì đó, ngồi xuống ghế trong tâm trạng mâu thuẫn trong lòng.

Để che giấu cảm giác không tự nhiên trong lòng, Diệp Phàm cầm lấy cái muỗng nếm một miếng canh, khen ngợi:

- Chà! Ngon thật, thanh mà không nhạt, thơm mà không nồng, Chủ nhiệm Đinh, không ngờ tay nghề nấu ăn của cô lại khá như vậy!

- Cục trưởng Diệp, gọi tôi là Hương Muội được rồi, ăn cơm ở đây còn Chủ nhiệm này Chủ nhiệm nọ xem ra có chút không được tự nhiên, anh nói có phải không?

Đinh Hương Muội cười nhạt đi tới, khom lưng múc súp cho Diệp Phàm.

Lần này khom lưng thấp hơn, thân hình dựa sát bên. Cảnh tượng kiều diễm trước ngực lại mở ra trước mặt Diệp Phàm.


Làm cho người ta cảm giác bộ ngực đang áp tới, nhưng động tác múc canh của Đinh Hương Muội rất tự nhiên. Động tác này chỉ là chiêu thu hút ánh mắt người khác.

Diệp Phàm không khỏi mơ hồ liếc nhìn tới. Lần này nhìn thấy rất rõ ràng. Tựa hồ như nghe thấy hơi thở trên người Đinh Hương Muội, mùi nước oa nhà nhạt xen lẫn với mùi hương đặc biệt của thiếu phụ len lỏi chui vào lỗ mũi Diệp Phàm.

Diệp Phàm cảm giác động tác của Đinh Hương Muội rất chậm, có chút hiềm nghi cô ta muốn kéo dài. Diệp Phàm đương nhiên cũng không ngại thời gian lâu, loại phong cảnh lộ ra đáy cảnh xuân còn kích thích hơn lộ ra toàn bộ, hai khối cầu nửa kín nửa hở, thấp thoáng hiện ra dưới chiếc cổ áo trễ nải. Hoa hồng đương nhiên phải có lá xanh mới càng lộ ra vẻ mê người.

Diệp Phàm lẳng lặng thưởng thức, nghe hơi thở, đồng chí tiểu Diệp Phàm ở dưới sớm đã ngóc đầu dậy, tụ thế đợi.

- Cục trưởng Diệp, anh nếm thử xem, tôi có gia giảm thêm một số thảo dược bên trong, anh nếm xem có quen không?

Đinh Hương Muội dùng cái muôi nhỏ múc một muỗng. Bàn tay vươn ra có chút tư thế múc súp, nhưng cũng giống như muốn mời Cục trưởng Diệp nếm thử mùi vị của súp.

- Được! Để tôi thử xem, có lẽ rất ngon.

Diệp Phàm cười nhạt cũng có chút ý động, vươn tay ra nhận. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của Đinh Hương Muội, phát hiện cô ta cũng không có ý tứ rút tay về.

Chạm vào một lát liền biết điều buông lỏng tay ra, có nhiều chuyện quá rõ ràng thì có chút thô tục. Diệp Phàm chưa bao giờ quảng cáo rùm beng mình là người quân tử gì cả, nhưng cũng không phải thấy cặp đùi con gái thì nổi cơn háo sắc.

Đàn ông không phong lưu, chẳng phải sống uổng trên đời, đây chính là lời răn của Diệp Phàm, nhưng phong lưu cũng tương đương với hạ lưu, hai cái có sự khác biệt về bản chất. :

Đinh Hương Muội thuận thế, rất là tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm.

- Cục trưởng Diệp, anh vừa mới tới cục, có một số việc có lẽ anh chưa biết rõ, cục chúng ta mặc dù nói một cục rác rưởi bỏ đi, nhưng bên trong cũng có chút phiền toái. Cục chúng ta mặc dù nhỏ nhưng cũng đủ loại chuyện, nhân sự bên trong cũng đặc biệt phức tạp, không hề thua kém một cục lớn nào.

- Cô nói là đủ mọi loại chuyện sao!

Diệp Phàm cười nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui