Âm thanh chói tai liên tục vang lên, sơn động mở ra mạnh mẽ, ngay cả khối đã hoa cương nham thạch cứng rắn kia cũng lay động, những tảng đá rơi xuống càng lúc càng lớn.
Lúc bắt đầu rơi là những hòn đá bằng nắm tay, sau đó là bằng thùng nước lớn nhỏ, sau đó là bằng cả một chiếc xe tải, cứ như vậy mà rơi xuống.
Tất cả mọi người đều thất sắc, hoàn hồi bị chôn sống.
Mọi người sợ đến mức tất cả đề vặn vẹo mông muốn xê những tảng đá này ra, nói đùa, không cần sáng có được không? Đó không phải là khiến mình bị đập thành thịt vụn sao?
- Tỉnh lại đi, đây là ảo ảnh!
Huyễn Ma kêu lên.
- Ông muốn biểu diễn trò này khác nào dọa chúng tôi?
Diệp Phàm bất mãn quát lên.
- Vớ vẩn, đây là để mê hoặc cái đầu heo đáng chết kia, lại thành ảo ảnh cho các cậu. Các cậu nhìn thấy không phải sự thật đâu.
Huyễn Ma hét lớn.
- Xem ra, ông không mê hoặc được đầu heo mà ngược lại để nó mê hoặc chúng tôi rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không cần phải để ý đến tảng đá có nện xuống đầu hay không.
Huyễn Ma kêu lên, Diệp Phàm cứ chạy nhanh mà gào thép.
Rầm ầm ầm...
Bộp bộp bộp...
Kết quả là mấy người Diệp Phàm bị đá rơi cho bị thương tất cả đều ngã nhào xuống đất chờ chết.
- Huyễn Ma, ông còn nói rõ ràng là tảng đá kia rơi xuống không phải là ảo ảnh, sao tôi lại cảm giác nó đập trúng người tôi nhỉ? Ông xem, chảy cả máu, đau chết đi được, chẳng lẽ không phải ảo ảnh?
Diệp Phàm quát.
- Mau đi băng bó một chút, sau đó là đá thật rơi xuống đấy.
Huyễn Ma có chút xấu hổ nói.
- Ôi, Cửu Thiên huyễn tượng của tôi vẫn không thể nào vượt qua uy áp của nó.
Trên mặt con heo lại mỉm cười giễu cợt, giống như một con heo thần đang uy phong nhìn xuống một bầy châu chấu yếu ớt.
- Két...
Hồng Tà bị con heo húc vào bụng, cảm giác như có cái gì đè lên, phản xạ có điều kiện của Hồng Tà là chống tay đứng dậy. Động tác cũng giống như ba người bên Tiêu Dương Thiên.
Tiếp theo chính là Akiyama Linyifu, Phí Thanh Sơn, Bao Nghị...
Một lực lớn truyền đến Diệp Phàm hắn cũng liều mình chống cự lại. Nhưng,cảm giác luồng lực kia mình không thể chống lại được. Bước chân không tự chủ được liền đi về phía con heo.
- Ông không phục, không phục!
Diệp Phàm mắt đỏ ngầu nếu như mình đi đến thì cũng thảm chẳng khác nào Tiêu Dương Thiên.
Ngay cả miệng vết thương cũng không băng bó được, máu cứ ứa ra. Đúng lúc này Diệp Phàm ở chỗ con heo bị Thái Cực thất đạo đè nặng bắt được viên đạn trong hòm rơi ra, chiếc hòm chấn động có phản ứng rồi.
- A...
Một tiếng kêu kinh thiên, cái hòm bị khẩu khí này thổi tung ra. Cái đầu của Hoàng Á Kỳ run lên một chút.
Giống như một sự bùng phát sau cả ngàn năm chịu sự khống chế, mắt vẫn nhắm. Nhưng miệng đã hé mở.
Trên chiếc hòm kia con rết Cửu U bị hút vào miệng của Hoàng Á, không lâu sau lại phun ra. Sau khi đã luyện Cửu U vật của Hoàng Á, con rết đã bò lên người Diệp Phàm khiến hắn xoay trong xung quanh.
Dường như đột nhiên Diệp Phàm ngây người ra cảm giác đau đớn, giống như có cái gì đi vào.
Diệp Phàm nhìn thấy mơ hồ như ảo ảnh, hình mặt này có điểm giống Hoàng Á. Nhưng hắn không nhìn thấy cơ thể, thay thế lại là con rết Cửu U.
Diệp Phàm điên cuồng, cơ thể nhất thời dường như cảm thấy cơ thể mình biến thành một con rết.
Con rết bò ra có cái đuôi to, hiển nhiên con heo có chút sợ hãi. Lại vẫy, lại vẫy...
Cuối cùng thì con heo cũng bị xiêu vẹo đụng phải vách tường, lại vẫy lại vẫy...
Diệp Phàm đã ít nhiều hiểu được cái vẫy kia, con heo kia va đụng loạn lên trong sơn động. Hơn nữa, Diệp Phàm khiếp sợ, con heo kia cứ vẫy một chút thì lại nhỏ đi một chút. Sau khi vẫy mấy chục cái thì con đầu heo lớn 5 thước chỉ còn lại 1 thước.
- Cái này gọi là năng lượng đối kháng, đây chỉ có thể là năng lượng của heo, một lần quất ra sẽ mất đi một phần năng lượng, càn quất càng nhỏ.
Âm thanh quái dị kia truyền đến hình như là hợp thành từ Kim Chúc.
- Ông... Ông chính là Hoàng Á?
Diệp Phàm sợ thót cả tim.
- Chạy mau, nếu không tôi cũng chống cự không nổi đâu.
Hoàng Á Kỳ không đáp mà kêu lên, Diệp Phàm cảm giác có một khí lực mạnh mẽ truyền đến. Tay ôm lấy Phí Thanh Sơn chạy ra ngoài.
- Ngoài Hoàng Á, cậu sẽ trở về. Không có nham thạch Cửu U nóng chảy ông sẽ khong sống được 10 năm, 10 năm.
Phía sau có âm thanh truyền đến lờ mờ như có chút tức giận. Dường như tiếng gọi dán trên lưng người vậy.
- Đừng để ý đến nó chạy nhanh, nó không ra khỏi ngọn núi này đâu.
Hoàng Á Kỳ kêu lên.
Mấy người 3 chân 4 cẳng mà chạy ra khỏi nơi ám ảnh này. Đường ra bên ngoài lại nhanh chóng xuống núi. Một lúc sau lại chạy đến chỗ đầu cây cối dưới chân núi.
- Được rồi!
Hoàng Á Kỳ kêu lên, Diệp Phàm cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, Nê Hoàn cung lại đau đớn khôi phục nguyên trạng. Mấy người mệt nằm dưới đất một lúc lâu cũng không đúng dậy được.
- Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà bảo tôi cõng ông?
Phía sau, Tiêu Dương Thiên mắng, lúc này Diệp Phàm mới nghĩ ra, Cưu Thiên đang ngồi trên lưng Tiêu Dương Thiên.
- Dựa vào cái gì? Chính là ông đây có thể cần cái mạng của ngươi!
Tiên Đao còn bá đạo hơn nhiều.
- Khoác lác, ông mạnh hơn ta. Nhưng ông vẫn còn phải cảm tạ vị tiểu huynh đệ Diệp Phàm này đấy. Không có hắn ông đã sớm mất cái mạng này rồi.
Tiêu Dương Thiên hừ nói.
- Đó là chuyện của ta và hắn, hơn nữa, ngươi cũng phải cảm tạ hắn đúng không?
Thiên Đao hừ lạnh nói, đương nhiên là biết nói tiếng phổ thông. Diệp Phàm phát hiện, Thiên Đao ngồi xếp bằng chứ không đứng lên, có lẽ chân cũng thành tàn phế rồi.
- Tiền bối, rốt cuộc ông xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Phàm đi qua hỏi.
- Ôi, chàng thanh niên, chuyện này nói ra dày lắm.
Thiên Đao thở dài, chuyển chủ đề:
- Cậu thanh niên, Thiên Đao tôi sống cái gì cũng phải phân biệt rõ ràng. Cậu cứu lão phu một mạng, lão phu nợ cậu một ân tình lớn.
- Một cái mạng giá trị một ân tình, nếu như Diệp Phàm không cứu ông thì ông xong đời rồi. Hơn nữa, cái đầu heo kia luôn gây sức ép cho ông, ông không thể chết ngay được đúng không?
Hồng Tà châm chọc nói.
- Ừ!
Thiên Đao lên tiếng.
- Cho nên, ông phải nhớ ơn mà báo đáp mới đúng?
Lúc này Hồng Tà lại giống như một ông thầy, nhìn Bao Nghị và Diệp Phàm suýt nữa thì cười phá lên.
- Không phải tôi đã nói thiếu một ân tình rồi sao? Ông cho rằng ân tình của Thiên Đao tôi dùng mất trăm tiền là chuyện có thể được giải quyết sao?
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Ông nói xem thế nào là một “thiên đại”?
Hồng Tà cũng hừ lạnh nói, bắt đầu nóng tính.
- Sau này hắn gặp chuyện cần cao thủ giúp đỡ, Thiên Đao tôi có thể vì hắn mà chạy một chân. Không phải ông tên là Hồng Tà sao?
Thiên Đạo ngạo nghễ cao ngút trời hừ nói.
- Sao, lẽ nào ta đây cũng phạm lỗi với ông sao?
Hồng Tà lạnh lùng nhìn Thiên Đao.
- Xem ra người này tràn đầy tà khí, nhưng lại không nhìn ta tà khí của ông ở chỗ nào. Có lẽ vì làm một người hầu nhỏ cho Diệp Phàm đã lâu rồi? Một chút nhuệ khí cũng cho ma bình rồi.
Ta thấy ông sống thật uổng, Hồng Tà thì tà khí phải ngất trời, như vậy mới không lãng phí cái “tà” của ông chứ?
Chó không phải ông mau biến thành dê đi. Một kẻ tiên thiên viên mãn phải độc bá một phương mới đúng chứ.
Nhưng ông thì sao, nhìn xem một con dê tiêu thiên đại viên mãn. Thật đáng buồn, thật đáng tiếc quá.
Thiên Đao đã chọc giận Hồng Tà mắng:
- Dê nhỏ, nếu không phải Diệp Phàm cứu người ra thì ta xem ngươi thảm hơn con chó cản đường thế nào?
Tuy Hồng Tà ta có tà đạo trong người nhưng vẫn hiểu lỹ lẽ. Trước kia Diệp Phàm từng cứu ta.
Ta báo đáp tri ân. Cho nên, Hồng Tà ta mới thành một tiểu người hầu của Diệp Phàm. Không giống như một số người, miệng thì nói hay
Báo đáp tri ân gì đó, toàn nhảm nhí. Ngươi hiểu cái gì gọi là “ân” sao? cái mạng của Thiên Đao ngươi chính là một nhân tình thì thành xong luôn rồi.
Xem ra như vậy Thiên Đao ngươi cũng không ra gì. Mạng của ngươi ấy à chỉ đáng giá bằng mấy câu ra cải, ta nhổ vào!
- Ngươi muốn tìm cái chết phải không tên dê nhỏ kia?
Thiên Đao cừa nghe thấy thế như bốc nổ, giơ lên tấn công tát một cái.
- Muốn động thủ phải không Thiên Đao kia?
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn ông ta.
- Được rồi, y là một người hầu đắc lực của cậu, một người hầu tiên thiên đại viên mãn. Nhưng, trước kia có ai dám mắng Thiên Đao tôi như thế. Hôm nay tôi phải lấy mạng y. Diệp Phàm cậu có van xin hộ thì coi như tôi đả trả hết ân tình cho cậu. Từ nay về sau hai chúng ta không ai nợ ai cái gì.
Thiên Đao này đúng là ma thật.
- Ha ha ha, tiền bối Thiên Đao, con người ông đúng là rất “tính toán”! Một cái tát mà đổi lại lấy một ân tình. Xem ra, cái mạng Thiên Đao của ông cũng chẳn đáng mấy đồng.
Bao Nghị cười lạnh.
- Giá trị bằng một bàn tay thôi!
Đến cả Akiyama Linyifu cũng không nhịn được nói châm chọc.
- Tiểu bối Diệp Phàm tôi không so đo với các lão phi, nếu đổi lại là trước kia thì tất cả phải chết rồi!
Thiên Đao bá đạo tận trời, dường như ông ta là thần chết của nhân gian vậy.
- Ông thì tính cái quái gì, hàng xóm láng giềng, tôi đây có thể cứu ông ra ngoài thì cũng có thể diệt ông được.
Chết tiệt! vừa rồi còn đáng thương như thế mà giờ thì không coi ai ra gì.
Diệp Phàm tức giận, ném Diệt hồn thương lên trời.
Nhất thời trên thương hiện lên hàng loạt thương khí, hơn nữa có tiếng co dãn màu hồng. Một sức mạnh lớn uy áp về phía Thiên Đao.
Thiên Đao vừa nhìn thấy, quả nhiên kinh ngạc. Năm tay đang chặt liền buông lỏng ra.
- Ông mau lên, ta không chống đỡ được lâu.
Huyễn Ma ở trong thương hét lớn, hồn khí màu hồng trên thương vừa rồi đương nhiên là hồn khí dung hợp với nội khí của Diệp Phàm.
Nhìn dáng vẻ như dọa người. Trên thực thế là nhìn trúng nhưng không trúng. Nếu như Thiên Đao là kẻ bán niệm khí thì có lẽ không hay ho chắc chắn là Diệp Phàm.
- Ông có phục không?
Diệp Phàm mắt lạnh như băng chằm chằm nhìn vào Thiên Đao, vẻ mặt tràn đầy khí phách.
- Cậu...
Thiên Đao cũng nhìn chằm chằm vào Diệt hồn thương.
- Cứu một con chó vong ân phụ nghĩa, Diệp Phàm tôi hôm nay phải diệt nó.
Diệp Phàm hừ một tiếng, động cả Diệt hồn thương.
- Từ!
Cuối cùng Thiên Đao cũng hô lên. Vì vừ rồi uy lực của Diệt hồn thương chính ông ta đã nhìn thấy.
Bề ngoài thì con heo tự mình đau khổ đập vào vách tường. Thực ra không bằng lực con rết Cửu U của Hoàng Á Kỳ này.
- Phục chưa? Tôi đếm 1... 2...
Diệp Phàm vừa nói đến câu thứ 3 thì cuối cùng Thiên Đao cũng cúi đấy xuống miệng nói:
- Tôi phục rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...