Quan Thuật

- A, là Phó trưởng ban Tào.

Vi Chiêm Cường thoáng cúi xuống, khẽ khom người nhận điện thoại.

- Nghe nói em họ của cậu dùng thủ đoạn xấu xa mượn mười mấy vạn của người ta, còn không muốn trả có phải không? Chuyện này Cục trưởng Vu của Cục thành phố ở bên cạnh cũng nghe tiếng rồi, nếu không ngại để Cục trưởng Vu kêu người đến điều tra một chút.

Lập tức làm đi, đưa điện thoại cho chú Diệp.

Câu nói sau cùng của Tào Vạn Niên rất lợi hại, trực tiếp chỉ rõ Diệp Phàm là anh em của y.

Anh em là gì, ý tứ của nó không cần nói cũng biết.

Gần đây Tào Vạn Niên muốn tiếp nhận vị trí của Trưởng ban Tiếu, tin đồn lên chức Trưởng ban Ban tổ chức cũng càng ngày càng lớn, đoán chừng là gần như chắc chắn rồi.

Mặc dù Tào Vạn Niên còn chưa lên chức, nhưng người ta đường đường đang là Phó trưởng ban thường vụ cấp Trưởng ban, muốn xử lý mình, mặc dù nói Trưởng phòng của phòng tổ chức cũng tương đối uy phong cũng là một chuyện hết sức đơn giản.

Hiện tại Trưởng ban Tiếu đã đến thành phố Thủy Châu, trước mắt Phó trưởng ban Tào chính là người đang chủ trì.

Tìm một cái cớ để điều chỉnh một chút chức năng công tác, phân công nhân sự, đẩy mình đến một phòng rác rưởi, ví dụ như Phòng cán bộ về hưu, đi quản mấy ông già cũng không cần tốn bao nhiêu công sức.

Cho nên Trưởng phòng Vi thoáng cái tựa hồ giống như một con rồng bị rút gân, nhất thời mềm nhũn, lúc này lại quét mắt nhìn lướt qua người em họ Trần Hổ Lâm đang ngồi dưới đất, Vi Chiêm Cường thật sự muốn xông lên hung hăng đạp cho gã một cước, trong lòng chửi bới, " Mẹ kiếp! Suốt ngày không chịu học hành tử tế, bố mày thiếu chút nữa cũng tiêu đời theo.

Chuyện này cho dù có phải xong đời hay không, sau này trong mắt Trưởng ban Tào đoán chừng mình cũng mang tiếng rồi.

Có thể trước đó khi chưa có tiếng tăm gì, cả ngày chỉ muốn có tiếng, lúc này có tiếng rồi lại càng sợ hết hồn hết vía, vì đây tuyệt đối không phải là danh tiếng đi theo khuynh hướng trước đó."

- Mang tiếng xấu rồi.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Trưởng phòng Vi lập tức nhăn mặt nói:

- Hừ! Cả ngày không chịu học cái tốt, lập tức đem tiền trả cho người ta đi.

- Bây giờ, em...em... tạm thời chưa lấy ra được, còn thiếu 28 vạn.

Anh họ buông tay không quan tâm, Trần Hổ Lâm cũng giống như bị người ta rút gân, nhất thời mềm nhũn.

Trước kia bản thân gã có thể xưng vương xưng bá ở thị trấn Giác Khê không phải vì nhờ có anh họ chống đỡ cho, nếu không sớm đã bị người ta lột da.

- Đừng giở trò với tôi, Trương Cúc Hoa, nhanh đem ra đây, có phải thật sự muốn cùng Đồn trưởng Dương đến đồn công an uống trà nói chuyện không?

Vi Chiêm Cường là người rất hiểu em họ của mình.

- Em... để em đi lấy...anh Vi anh đừng tức giận.

Trương Cúc Hoa bất đắc dĩ đành phải chạy lên lầu.

- Đúng là mất cảnh giác, thiếu chút nữa bị con ** đó chơi rồi.

Lại có thể giở thủ đoạn lừa gạt mình, xem ra mình vẫn còn mềm lòng quá, không nỡ xuống tay độc ác với phụ nữ.


Được rồi, đây là sai lầm của mình, phụ nữ là dùng để yêu thương, làm sao có thể nhẫn tâm xuống tay được

Trong lòng Diệp Phàm chợt u ám, thiếu chút nữa buột miệng mắng ra, nhưng suy nghĩ một lúc lại bình thường trở lại.

Cuối cùng 56 vạn cũng mang đến đủ, còn kết toán được lợi tức bốn vạn của nửa năm, cuối cùng Yến Chiếu Nguyệt nước mắt đầy mặt nhận tiền.

Đương nhiên, gần 60 vạn tệ cũng quá nặng, phải để Yến Thu Lâm đeo một cái túi to trên lưng.

- Trần Hổ Lâm, chuyện này xem như kết thúc, tôi hi vọng sau khi anh trải qua chuyện này đừng gây ra chuyện gì thêm nữa.

Nếu như bất cứ người họ hàng nào của tôi gặp phải thương tổn gì ở thôn Giác Khê các anh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Hừ!

Diệp Phàm hừ một tiếng rồi bước lên xe.

- Trần Hổ Lâm, anh đừng tưởng rằng đại ca tôi nói đùa với anh, hắc hắc, chỉ cần tôi muốn điều tra anh, anh thử nghĩ xem, một Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự muốn điều tra một người chẳng ra gì như anh thì không hề có một chút khó khăn gì.

Sau chuyện này hãy thành thực một chút cho ông mày. Bà chủ Yến, đây là số điện thoại của tôi, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện đến cho tôi.

Đại ca, em đi trước đây, Vân Y sẽ mắng tàn đời luôn, lần này xem như cũng xong đời, cô Nạp Tuyết, cô đợi giải thích cho tôi một chút.

Đồng chí Lô Vỹ sau khi quăng hết vẻ hung tợn lại lộ vẻ đáng thương van xin Ngọc Mộng NạpTuyết.

- Chuyện này rất khó, tính cách của Vân Y, anh không phải không biết, được rồi, tôi sẽ nói chuyện thử xem, có tác dụng hay không cũng không biết.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cho tên đội trưởng trâu bò này một bài học.

Mấy người đưa Ngọc Mộng Nạp Tuyết đến nhà Sở Vân Y, nhưng cô ta vẫn chưa quay về, sau đó Diệp Phàm chạy thẳng đến Vân Tước lâu.

Vân Tước lâu, tòa lầu này quả đúng đúng như tên gọi của nó, vì nhìn từ bên ngoài quán này giống như một con chim sẻ màu xanh đang bay lượn trên không trung, ở dưới lầu là tầng tầng phiến đá màu trắng ngà, phía trên còn điêu khắc rất nhiều sợi bông phấp phới giống như hình đám mây.

Bên trong thiết kế vô cùng ưu nhã, có hòn non bộ suối nhỏ róc rách, rễ của cây nhỏ đan xen vòng xung quanh giống như một ông già đang nằm ngủ, từng viên đá vũ hoa sáng bóng bao quanh. - .

Đi vào phòng, toàn bộ đồ đạc đều là gỗ thật được chạm trổ tinh xảo.

Diệp Phàm vừa cởi giầy thì một cô gái thanh tú nhẹ nhàng tiến lên trước giúp, bưng tới một bát canh thuốc được hầm trong một cái chậu, nhẹ nhàng vuốt ve rửa đi mùi thối ở bàn chân.

Tuy nhiên cũng đừng hiểu lầm,, cô gái này chính là người phục vụ nghiêm túc, không phải là người mà những cô gái ở tiệm uốn tóc ngâm chân có thể so sánh được, không mang theo một mùi vị nhục dục nào.

Sau đó mới có thể tiến vào bên trong phòng Vip, chân không đi trên sàn nhà bằng gỗ có vân cổ xưa, thưởng thức hương trà nhàn nhạt, thật sự là thư thái.

Thần kinh đang bị kéo căng thoáng cái liền buông lỏng, đúng là một nơi lý tưởng để thư giãn tâm tình, cách xa cuộc sống ồn ào.

Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần đang nhắm mắt thưởng thức hương trà tinh khiết, một gốc cây cực lớn được đặt ở giữa bàn.

Gốc cây ở giữa ôm lấy chiếc ghế xoay nhỏ bằng gỗ thật, ấm trà và chén trà cũng đặt trên một gốc cây, thiết kế vô cùng tinh xảo, có thể chuyển động tự do.

- Đến rồi à!

Vu Kiến Thần khẽ mở mắt liếc mắt nhìn Diệp Phàm, chỉ vào một chiếc ghế xoay nhỏ.


- Dạ! Để anh Vu, Trưởng ban Tào phải đợi lâu rồi, thật sự thất lễ quá.

Diệp Phàm vội vàng tạ lỗi.

- Ha ha! Chú Diệp không cần phải để ý quá mức, bọn anh thưởng trà thì thời gian có là gì, quan trọng là mùi vị của trà, không sao cả.

Tào Vạn Niên vô cùng điềm đạm, chân không giống như một ẩn sĩ sơn dã, không có một chút nào giống như một Phó trưởng ban thường vụ của Ban tổ chức Thành ủy quyền cao chức trọng.

Diệp Phàm lơ đãng nhìn lướt qua một chút, phát hiện Tào Vạn Niên mặc dù nói ba bảy, ba tám tuổi rồi nhưng bàn chân nhìn qua lại vô cùng trắng trẻo, gần giống như bàn chân của một cô bé.

Hắn bất giác cảm thán chức quan càng cao thì người ta càng biết cách chăm sóc cơ thể, đâu giống như mình, mới có chút tuổi mà hai chân đã đầy sẹo lồi lõm, gần giống như một khúc cây vậy.

Chân của anh Vu cũng thua kém rất nhiều, dù sao bộ phận công tác cũng khác nhau.

- Chú Diệp, anh Tào đã gọi chú là chú Diệp, sao chú lại gọi là Trưởng ban Tào, cái này có phải là có chút khách khí không?

Vu Kiến Thần ám chỉ, rót cho Diệp Phàm một chén trà rồi nói chuyện đạo lý:

- Vạn vật trong vũ trụ đều có tinh hệ tương ứng. Ví dụ như hệ mặt trời tương ứng với trái đất của chúng ta, chẳng qua là một bộ phận trong hệ ngân hà.

Bên trong hệ ngân hà mênh mông lại là tinh hệ lớn hơn, không có một ngôi sao nào có thể sinh tồn độc lập được.

Bao vây xung quanh nhất định là có rất nhiều ngôi sao nhỏ lượn lờ, nói một cách thông tục một chút chính là từng vòng tròn

Vòng tròn nhỏ vòng tròn lớn, từng vòng từng vòng tương ứng hình thành vũ trụ mênh mông vô cùng.

Vu Kiến Thần nói đông nói tây, Diệp Phàm nghe có chút khó hiểu, nhưng suy nghĩ sâu xa một chút bỗng nhiên giác ngộ đây là anh Vu đang chỉ điểm cho mình.

Ý của y là xã hội loài người giống như rất nhiều tinh hệ của vũ trụ, có từng vòng tròn nhỏ lại phụ thuộc vào vòng tròn lớn.

Người không muốn tiến vào vòng tròn cuối cùng nhất định sẽ trở thành ngôi sao lẻ loi.

Mà kết quả của những ngôi sao lẻ loi bao giờ cuối cùng cũng là chìm mất hoặc là bị hủy diệt vì vòng tròn là hợp lực của rất nhiều người, bẻ gãy một đôi đũa thì rất dễ dàng, nhưng đồng thời bẻ gãy một bó đũa thì lại không hề dễ dàng.

- Ha ha! Anh Tào, anh Vu, tiểu đệ em xin lấy trà thay rượu, mời hai anh một chén.

Diệp Phàm giơ chén trà lên, thái độ rất chân thật, sau khi uống cạn một hơi cười nói:

- Anh Vu đây là lý luận về đại vũ trụ, tiểu đệ em cũng cảm động lây.

Em nghĩ vòng tròn đại vũ trụ cũng có chút giống như vòng tròn quan chức trên quan trường, em là một người thô kệch, hôm nay đã mở miệng gọi anh Tào, sau này xin anh Tào dạy bảo nhiều hơn cho tiểu đệ rồi.

Ha ha! Có thể quen được với anh Tào, tiểu đệ em thật sự vô cùng may mắn.

- Khách sáo gì chứ? Nhãi ranh nhà cậu, chuyên môn phá hoại phẩm trà của chúng tôi.

Ai! Còn cần phải tôi luyện thêm! Biết là một chuyện, biết rõ ràng lại là một chuyện khác, hiểu được lại càng là chuyện khác.


Không tiện nói ra! Bản thân phải tự mình lĩnh ngộ mới được.

Ha ha ha, không sao, những thứ mà văn nhân cao nhã hay làm tôi cũng không quen.

Vu Kiến Thần mỉm cười trước.

- Ài! Lão Vu, anh đã tu luyện mười mấy năm mà vẫn chưa thành chính quả! Chú Diệp vừa mới nhập môn làm sao có thể thỉnh cầu quá cao chứ! Ha ha!

Tào Vạn Niên cũng vui vẻ nói.

Mấy người nói đủ thứ chuyện rất là rôm rả, dĩ nhiên Diệp Phàm chăm chú lắng nghe, từ đó tinh tế thưởng thức một chút một số chuyện nhỏ trên quan trường.

Cảm thấy Tào Vạn Niên nếu từ phương diện kinh nghiệm mà nói thật sự rất tài giỏi trong việc xử lý công việc thuận lợi một cách âm thầm.

Trong lúc lơ đãng tâm tư của Diệp Phàm đã âm thầm thay đổi, thứ cảm nhận được cũng có một phen thu hoạch, xem như là rơi vào trung thừa.

Lý luận của Vu Kiến Thần có mùi vị của văn hóa thổ phỉ, đường lối rất mạnh mẽ, quả quyết nhưng Vu Kiến Thần cũng không mất đi sự tàn nhẫn, nói vòng vo cũng đồng dạng như vậy, xem như là rơi vào hạ thừa.

Diệp Phàm đối chiếu lời nói của hai con người trâu bò này, cảm thấy con đường quan chức phải đi mấy tháng tới của mình quá mức chuyên chế, thuần túy chính là lấy võ đạo để đi lại trên quan trường.

Không phải duỗi tay thì phải nhấc chân, nghiêm trọng hơn chính là rút đao tương trợ.

Tuổi trẻ khí phách càng lớn, đối với lãnh đạo có sự bất kính, nhiều lúc cũng quá khoa trương điên cuồng.

Ấn tượng để lại cho lãnh đạo chính là "Đồ hay gây sự", dùng để xông pha chiến đấu còn được, thật sự muốn trở thành người có khả năng làm lãnh đạo thì khó có khả năng vì loại làm việc không có đầu óc nếu như gặp phải chuyện lớn sẽ gây họa.

Bản thân mình giống như con ruồi không đầu bay loạn mấy tháng nay còn không phải là do Tần Chí Minh và Lý Hồng Dương ở trên đập một chết một nhát hay sao.

Lần hành động này đã rơi vào thế hạ hạ thừa trong quan trường rồi.

- Ài, mình cũng không mơ mộng gì cao xa, có thể rơi xuống Hạ thừa là thỏa mãn rồi, đừng có hạ hạ thừa là được.

- Diệp Phàm, anh mày nói với chú một câu từ tận đáy lòng, lão Tào là bạn học với anh, hiện tại càng là anh em thân thiết.

Lần này lão Tào muốn từ vị trí Phó trưởng ban thường vụ trèo lên chiếc ghế Trưởng ban tổ chức thị ủy gặp phải phiền toái lớn.

Muốn ngồi lên địa vị cấp thực quyền giống như chúng ta đã là khó như lên trời rồi, lần này vị trí lão Tào muốn tranh chấp còn là thường vụ, so với anh lúc trước còn khó hơn mấy lần.

Vu Kiến Thần bỗng nhiên đề cập đến vấn đề chính của tối nay.

Tào Vạn Niên là người trong cuộc nhưng lại không lên tiếng, đoán chừng cũng có chút khó xử vì một Phó trưởng ban thường vụ cấp trưởng ban lại phải đi nhờ vả một Phó bí thư thị trấn cấp phó phòng.

Lúc trước phải làm nền nhiều như vậy, hạ thấp lòng tự trọng của bản thân để kết giao với Diệp Phàm... còn không phải vì thời khắc này sao.

Nói trắng ra thì cũng gọi là lợi dụng nhưng Tào Vạn Niên vì tình thế bức bách, thời gian cũng gấp gáp lắm rồi.

Diệp Phàm lập tức hiểu ra, người ta khẳng định nhận mình là anh em đó là vì trong tay mình đang có thứ đáng dùng.

Tuy nhiên có thể quen được người anh em như Tào Vạn Niên, trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy rất vui mừng.

Chỉ là Diệp Phàm thật sự không biết bản thân nên làm như thế nào để giúp đỡ anh Tào vừa mới quen biết nên nói vẻ hơi ngượng:

- Anh Vu, anh nói em nên làm như thế nào?

- Tôi cũng nói thật với cậu, người nhà của Tề Thiên, có lẽ có thể giúp được lão Tào.

Vu Kiến Thần thần bí hạ giọng, kỳ thực phòng Vip của lầu Vân Tước đều có cách âm, cho dù phòng sát vách cũng không nghe thấy được.


- Người nhà Tề Thiên, chuyện này thật sự em không biết rõ lắm, như vậy đi, em sẽ đi hỏi thăm trước

Diệp Phàm ngoài miệng trả lời, nhưng trong lòng thì cả kinh, thầm mắng, " Nhãi ranh, định giấu diếm ông mày à, người cùng một nhà mà không nói toạc móng heo là có chỗ dựa vững chắc như vậy.

Khó trách tuổi còn trẻ lại có thể trèo lên được vị trí tiểu đoàn trưởng thiếu tá Liệp Báo.

Nhưng trong nhà gã rút cuộc là có đại nhân vật nào chứ?"

- Được! Được! Nghĩ cách để hỏi dò trước xem. Dĩ nhiên, phải chú trọng ngôn ngữ, đừng nói trắng trợn ra quá, chọc vào người ta chỉ thêm phiền phức.

Vu Kiến Thần luôn miệng khen tốt, Tào Vạn Niên cũng nở nụ cười khen ngợi hiếm có gật gật đầu.

Thật ra tâm tình của Tào Vạn Niên lúc này rất là phức tạp, chỉ sợ cuối cùng Diệp Phàm hỏi ra chân tướng thì cũng phải mất nửa ngày rồi.

Bản thân đã mất mặt đi nhờ cậy một Phó bí thư thị trấn, cuối cùng lại thất bại, không phải sẽ trở thành một trò cười cực lớn sao.

Cho dù là hỏi ra nhưng muốn tiếp cận cũng là vấn đề lớn, cho nên tâm tình của Tào Vạn Niên cũng vừa mừng vừa lo, rất là khó xác định.

- Đợi em nghĩ xem nên hỏi như thế nào, phải nghĩ ra một cái cớ tương đối tốt.

Diệp Phàm nhắm mắt suy nghĩ, một lát sau mở mắt ra cười, gọi điện thoại.

- Tề Thiên à? Chưa ngủ sao?-

Diệp Phàm hỏi.

- Chưa! Đang ở nhà.

Tề Thiên đáp, cũng cảm thấy hơi lạ vì lúc này mà anh Diệp còn gọi điện thoại đến, đoán chừng là có chuyện gì rồi.

- Là như vậy, hôm đó tư lệnh Cố của phân khu quân Mặc Hương ở trong cuộc họp thường vụ nghe nói có giúp đỡ tôi rất nhiều.

Hiện giờ tôi cũng có tên trong danh sách lớp bồi dưỡng Anh tài xuyên thế kỷ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải làm sao để cám ơn tư lệnh Cố một chút.

Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên vì tôi và tư lệnh Cố cũng không quen biết, ông ấy tại sao lại giúp đỡ tôi nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, tựa hồ nhớ ra hôm đó nghe nói là cậu có nói mấy câu với tư lệnh Cố có phải không?

- Diệp Phàm hỏi.

Nghe thấy Diệp Phàm hỏi như vậy, Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên đưa mắt nhìn nhau, âm thầm khen ngợi, thầm nghĩ, " Nhãi ranh này thật sự là thông minh, mở đầu rất khéo."

Lỗ tai của hai người đương nhiên cũng mở lớn hết cỡ để chuẩn bị lắng nghe.

- À! Đúng là em có nói mấy câu, chúng ta là anh em, chút chuyện nhỏ này cũng không có gì.

Tề Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời.

- Hừ! Đã gọi tôi là đại ca, tại sao còn có chuyện giấu tôi, viên Lôi Âm Cửu Long Hoàn cậu không muốn có phải không, còn dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi.

Diệp Phàm bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng làm cho Tề Thiên bị hù doạ đến mức chân tay run rẩy, âm thầm buồn bực, " Đại ca làm sao vậy? Lẽ nào uống nhầm thuốc rồi mà tức giận như vậy, không phải là bị nữ nhân nào đó chơi khăm rồi chứ! Chuyện này cũng không có quan hệ đến mình, mình thật là oan ức"

Gã vội vàng hỏi:

- Lão Đại, chuyện này rút cuộc là nói như thế nào, em cũng không có chuyện gì che giấu!

- Không giấu, tôi nghĩ không thông. Tề Thiên cậu là ai chứ, là một thiếu tá Liệp Báo mà có vai vế lớn đến nỗi có thể ra lệnh cho Đại tá tư lệnh Cố của quân phân khu Mặc Hương, mạo hiểm đắc tội với người ta, vì một con sâu róm nhỏ như tôi mà kêu gào trợ uy sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui