Editor: Quỳnh Nguyễn
" Lúc ấy em cũng không chăm sóc anh, cùng lắm đọc sách giáo khoa." Mậu Hinh nghe anh nhắc tới chuyện này, nói.Khi đó tính tình cô vừa ngang ngược lại tự ti, trước mặt anh rất ít nói.Anh có bác sĩ y tá chăm sóc, bên hông cũng có nam y tá, kỳ thật căn bản không tới phiên cô.
Điều duy nhất cô có thể làm, chính là ở trong nhà trọ Minh gia thuê cho cô ở thủ đô nấu ăn ngon để anh ăn thoải mái.
Đôi khi buổi tối không về, côđọc sách giáo khoa ngữ văn cho anh.
" Không phải chứ, anh vẫn nhớ rõ em đọc Niệm Nô Kiều · Xích Bích hoài cổ, mỗi lần em mở miệng, không mất mấy phút anh đã ngủ."
"Anh nói em đọc sách giáo khoa cực kỳ nhàm chán là được."Cô nói.
"Không phải." Anh nói, "Mấy năm nay, anh luôn nhớ em đọc sách giáo khoa cho anh nghe, cực kỳ mềm mại rất êm tai." Anh thấp giọng nói.
Mậu Hinh nghe lời này, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, mắt của anh giống như mùa xuân, cô không cẩn thận lạc vào, không tài nào thoát khỏi.
Chân tình quen thuộc tràn đầy trong đôi mắt hai người, Mậu Hinh chỉ cảm thấy mặt của anh phóng đại, cách cô càng ngày càng gần. Khi anh muốn hôn tới, cô lập tức mở miệng: "Em trở về phòng."
Động tác của anh dừng lại, sau đó khôi phục dáng ngồi ban đầu: "Mau ngủ đi, chúc ngủ ngon."
" Ngủ ngon." Mậu Hinh đứng dậy rời khỏi phòng của anh.
Trở lại phòng cô và Tiểu Sâm, cô không khỏi đưa tay lên ngực, bình phục nhịp tim đập loạn của mình.
Sáng sớm ngày kế, Mậu Hinh nhớ Minh Ý bị thương, cô dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng. Ai biết cô mới vừa xuống lầu, Minh Ý cũng vừa trở về.Anh chỉ mặc áo cổ tròn màu trắng, quần màu xám, trên vai phủ một tấm khăn lông, như mới vừa chạy bộ về.
"Anh bị thương, sao còn chạykhắp nơi?"Mậu Hinh vội nói.
"Chạy bộ không cần tay."Anh cười cười, "Sao em dậy sớm như vậy?"
"Em chuẩn bị bữa sáng." Mậu Hinh trả lời, "Em xem trong tủ lạnh có gì, em làm bữa sáng."
"Vất vả cho em, Hinh Hinh." Anh đi theo cô vào phòng bếp.
"Anh phải đổi thuốc chứ?"Mậu Hinh vội hỏi.
"Ừ, anh đi tắm rửa trước."Anh quyết định lên lầu trước.
"Đêm qua ngủ có ngon không? Miệng vết thương đau không?Anh bị ngứa sao?"Cô hỏi.
"Không đau, có hơi ngứa."Anh nói.
Mậu Hinh nhẹ nhàng thở ra, Quý Thần Hi có nói, nếu miệng vết thương bắt đầu ngứa, là da mới đang khôi phục rồi.
Cô mở tủ lạnh, phát hiện có sữa, có trứng, có cà chua, đã có bánh mì ở trong ngăn tủ, bên cạnh tủ lạnh còn có yến mạch, trái cây.
Cô nghĩ xong nướng bánh mì, cắt trứng gà, nhặt rau xà lách, cầm cà chua cắt thành từng mảnh.Lại cắt vài miếng thịt hun khói, làm sandwich ba người. Sữa nóng, trộn lẫn một phần mộc nhĩ, anh có máy làm bánh ngọt, cô liền làm một miếng bánh ngọt trứng gà.
Lúc này Tiểu Sâm cũng dậy, rửa mặt đi cùng Minh Ý xuống.
Cô dọn xong bữa sáng, quay đầu liền nhìn thấy một lớn một nhỏ bên cạnh cầu thang. Cô hơi hơi há hốc miệng, một loại cảm giác không chân thực đột nhiên đánh úp lại, khiến cô cơ hồ muốn ảo giác kỳ thật bọn họ là người một nhà. Lúc này gia đình ăn sáng, ba mẹ và con đáng yêu, hưởng thụ bữa sáng đơn giản mà ngon.
" Hôm nay Hinh Hinh làm sandwich, tuyệt quá, con thích nhất rồi." Tiểu Sâm bò lên trên ghế dựa ngồi xong, vui vẻ nói.
"Không có món con không thích." Mậu Hinh kẹp mộc nhĩ cho con trai.
"Con thích ăn bữa sáng Hinh Hinh làm, đúng không, chú Nhất." Tiểu Sâm ngồi xuống vui vẻ nói.
"Đúng, chú cũng thích."Minh Ý ngồi ở bên cạnh Tiểu Sâm, cười thỏa mãn.
Anh, anh đang nói cái gì? Anh nói là thích bữa sáng hay là cô?
Mậu Hinh, cô thật hay nghĩ ngợi lung tung, thật muốn đánh mình một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...