Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh cầm hòm thuốc, đi vào phòng Minh Ý.
Cô dùng kéo cẩn thận cắt bỏ băng gạc, nhìn thấy miệng vết thương trong lòng bàn tay. Da miệng vết thương nổi lên một đám bọc nước thật nhỏ, Mậu Hinh nhớ rõ Quý Thần Hi có nói nếu nổi lên bọc nước cần phá ra sau đó bôi thuốc lần nữa.
" Giờem phá bọc nước cho anh, nếu đau, anh kiên nhẫn một chút." Mậu Hinh nói.
"Không sao."Minh Ý không để chút thương tổn ấy trong lòng, mặt tươi cười, đôi mắt thâm trầm ôn nhu.
Ngược lại phía Mậu Hinh, nhìn những bọc nước này bị phá, bản thân cũng đau một cái, mày nhíu lại hết sức chặt.Mỗi lần phá cô liền hỏi anh có đau hay không.
Anh thấp giọng nói không đau: "Không sao, em phá đi, anh không sao."
"Thực xin lỗi, anh cũng ngốc thật, không sợ bị tàn phế sao?"Mậu Hinh nói.
"Một chút thương tổn, không làm anh tàn phế được."Anh nói.
Mậu Hinh ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhìn mình, tim cô không khỏi đập mạnh, vội vàng cúi đầu.
Bôi thuốc cho anh xong, dùng băng gạc bọc cẩn thận: "Anh tắm rửa có thuận tiện không?"
"Yên tâm đi, anh có thể."Anh nói, "Chỉ là chút vết thương nhỏ."
"..." Đúng vậy, với anh mà nói chỉ là vết thương nhỏ.Mậu Hinh nhớ rõ, anh hơn một lần bị thương nặng. Năm cô mười bảy tuổi, anh tham gia nhiệm vụ, bởi vì cứu chiến hữu mà bị một phát sung ngay thắt lưng.
Lúc ấy điện thoại gọi tới Minh gia, trong điện thoại nói tình huống của anh đặc biệt nguy hiểm, mạng treo lơ lửng.Có thể là gặp mặt lần cuối, cả nhà Minh gia thuê máy bay đi thủ đô.
Cô cũng đi theo, giải phẫu tiến hành một đêm. Cũng chính đêm hôm đó, Mậu Hinh thấy được thống khổ và đau lòng trên mặt Tống Mạn Vân.
Miệng thì thào nói: "Năm đó tôi không nên đưa nó đi mới đúng, nó không thân với tôi, nhưng có thế nào cũng là con tôi."
"Lúc trước nó muốn đi học trường quân đội, tôi nói không được, là bà đồng ý."Minh Văn Hiên chỉ trích vợ.
" Được rồi, đừng nói nữa!" Minh Chí Côn nổi giận gầm lên một tiếng, "A Nhất còn trong phòng giải phẫu, nó là con cháu Minh gia ta, nhất định không có việc gì."
Mậu Hinh đứng ở một bên, nhìn phản ứng mọi người trong Minh gia, chỉ ngẩn người bên ngoài phòng giải phẫu, nhìn đèn màu đỏ đang sáng. Lúc sau đèn tắt, trái tim của cô cũng mạnh mẽ nảy lên.
Cuối cùng bác sĩ tuyên bố, phẫu thuật của anh cực kỳ thành công, tính mạng được bảo vệ
Cũng là một khắc đó, cô dựa vào vách tường, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn.
"Mậu Hinh..." Cô nghe được tiếng của anh, tỉnh táo lại từ trong hồi ức.
"Hả?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Không có gì?"Chỉ là muốn gọi em mà thôi, nhìn cô ngồi ở bên cạnh mình, yên tĩnh mà tốt đẹp, anh chỉ cảm thấy không thật sự chân thật.
" Xong rồi." Băng bó xong miệng vết thương cho anh, "Đáng lẽ nên để cho Tạ Tam ở lại, như vậy anh ấy có thể chăm sóc anh."
"Không phải có em ở đây sao?Vậy là đủ rồi."Anh nói.
Mậu Hinh nghe lời này, mặt đỏ lên.
"Còn nhớ năm ấy anh bị thương, cũng là em chăm sóc anh."Anh nói.
Năm ấy anh bị thương, bởi vì là dưỡng thương ở Bắc Kinh, người Minh gia nhìntính mạng anh không còn nguy hiểm, liền thương lượng để ai ở lại chăm sóc. Minh Văn Hiên là tổng giám đốc Hoàn Vũ, khẳng định là không làm được.Tống Mạn Vân đảm đương chức vị quan trọng tại công ty, cũng không được.Minh Nhất Kỳ hẹn đi nước ngoài cùng bạn học, Minh Nhất Hạ không phải người có thể chăm sóc người khác.
"Vậy thì để cho Hinh Hinh ở lại cùng A Nhất." Minh Chí Côn mở miệng nói.
Minh Chí Côn nói những lời này, tâm Mậu Hinh nhảy đến cổ họng, đứng yên không nhúc nhích.
"Hinh Hinh, không thành vấn đề đi?" Lão phu nhân hỏi cô.
Cô do dự vài giây, gật gật đầu.
" Cháu chăm sóc A Nhất, người Minh gia chúng ta nhớ rõ công lớn của cháu." Lão phu nhân nói với cô.
"Cháu sẽ chăm sóc anh thật tốt, bà nội."Mậu Hinh trả lời như vậy, quay đầu đối diện cùng Minh Ý, mặt hơi hơi nóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...