Editor: Quỳnh Nguyễn
Mãi đến ngày hôm sau tỉnh lại, cô vẫn mặc quần áo trên người nhưng mà nhăn nhúm, quần áo còn bị xé nát rồi. Khi cô vừa động thân thể, toàn thân đau kịch liệt. Đặc biệt ở nơi tư mật nhất, vừa cử động thì đau đến tê liệt, cô lập tức ý thức được có khả năng đã xảy ra chuyện gì.
Đến phòng tắm, phát hiện không ít nơi trên thân thể một mảnh xanh tím, bắp đùi có vết máu, lúc ấy cô liền tan vỡ rồi.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày đó, tuyệt vọng và thống khổ đánh úp lại, cô nhắm chặt hai mắt, gắt gao nắm quả đấm.
"Mậu kiểm...". Tiếng Tiểu Nam vang lên, "Chúng ta đến nơi rồi.".
"Ừ.". Cô đẩy đẩy kính mắt, kéo mình trở về hiện thực.
"Mậu kiểm, giữa trưa đi căn tin ăn hay là tôi gọi đồ ăn bên ngoài giúp cô?". Lúc vào thang máy, Tiểu Nam nói.
"Không cần.". Lúc này Mậu Hinh không có tâm trạng, đương nhiên cũng không có khẩu vị gì.
Trở lại văn phòng, cô đóng cửa lại, dặn dò Tiểu Nam không có việc gì thì không cần quấy rầy. Có thể là nhớ đến quá khứ, khiến cô có chút không thở nổi.
Cô còn nhớ rõ ngày hôm sau cô muốn tìm ra người đàn ông kia là ai? Sau đó nghe được Minh Nhất Hạ đi theo một đám bạn lái xe đi uống rượu ca hát, Minh Nhất Kỳ đưa Giang Nguyệt Đình về nhà, sau khi con gái đi Tống Mạn Vân cũng bỏ đi. Mà Minh Ý, rời khỏi sớm nhất. Duy nhất ở nhà, chỉ có Minh Văn Hiên.
Nghĩ đến khả năng kia, toàn thân cô băng lãnh. Hơn nữa toàn bộ chuyện này xảy ra như thế nào? Thân thể cô không thích hợp, hình như là một hồi rắp tâm sắp xếp, nhưng cô lại không tìm được bất kỳ manh mối gì.
Ngày hôm sau khi cô gặp Minh Văn Hiên, vẻ mặt của ông không có chút khác thường, vẫn quan tâm cô như cũ. Chỉ là ánh mắt dường như hơi khác, không nhiệt liệt nhìn mình như trước, ngược lại thật sự giống như trưởng bối quan tâm vãn bối.
Đến tận sau này cô mới biết được, Minh Văn Hiên dời mục tiêu rồi.
Càng nghĩ những thứ này, đầu càng đau, sau đó di động của cô vang lên, Minh Ý gọi tới.
Vừa thấy Minh Ý gọi, Mậu Hinh hơi khiếp sợ, vẫn nhận điện thoại.
"1Hôm nay anh rảnh, anh đi đón Tiểu Sâm tan học!". Anh nói.
"..." Cô nghe giọng của anh, không nói lời nào.
"Mậu Hinh...". Minh Ý nhạy cảm nhận ra tâm trạng người bên kia không giống bình thường.
"Được, cám ơn.". Cô tìm lại được giọng của mình, nói xong lập tức tắt máy.
Thoáng cái đã tới buổi trưa, Mậu Hinh vẫn nghiên cứu hồ sơ Giang Nguyệt Đình, đến sáu giờ mới tan tầm, ra cửa liền gặp Minh Nhất Kỳ.
"Hinh Hinh, thuận tiện mời em ăn một bữa cơm được không?". Minh Nhất Kỳ nói.
"Minh thiếu, hiện tại tôi phụ trách vụ án Giang Nguyệt Đình, cô là người hiềm nghi phạm tội, anh là người nhà người hiềm nghi, tôi không tiện gặp anh.". Mậu Hinh nói xong đến giao lộ bắt xe.
"Hôm nay chỉ ôn chuyện, để anh đưa em về nhà, được chứ?". Minh Nhất Kỳ không chịu buông tha, "Hinh Hinh, em biết con người anh, chuyện anh muốn làm sẽ không bỏ qua, em không muốn dây dưa như vậy đúng không?".
" Làm phiền kiểm sát trưởng ở cửa Luật Chính Tư, tôi có thể lập tức gọi bảo an ngăn lại anh. Đến lúc đó mất mặt chính là Minh nhị thiếu anh.". Mậu Hinh nói.
"Anh muốn nói chuyện buổi tối sáu năm trước ấy, anh muốn nói chuyện thân thế Tiểu Sâm.". Minh Nhất Kỳ ngăn trước mặt cô, khóe miệng tươi cười, có chút tà khí nói.
"..." Tầm mắt Mậu Hinh dừng ở trên mặt người đàn ông này, cuối cùng dừng bước lại.
"Có thể lên xe không? Để anh đưa em về nhà.". Minh Nhất Kỳ nói tiếp.
Cuối cùng Mậu Hinh lên xe Minh Nhất Kỳ, sau đó Minh Nhất Kỳ lái xe thể thao của anh đi qua cửa Luật Chính Tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...