Editor: Quỳnh Nguyễn
Tất cả vấn đề sau đó, Giang Nguyệt Đình đều có đáp án hoàn mỹ. Bao gồm cô căn bản không biết Viên Ninh Ninh có bệnh tim, bao gồm cô đến bệnh viện gặp Viên Ninh Ninh đến mức cãi nhau cũng không hề biết cô ta đột nhiên phát bệnh tim.
Cốc nước của Viên Ninh Ninh có vân tay của cô cũng là do cô cầm nhầm vào cốc nước mà thôi. Giang Nguyệt Đình có giải thích hoàn mỹ, nhưng chứng cứ hiện thực không để cho cô nói xạo.
Vân tay, thuốc, đều quá mức trùng hợp, chứng cứ này đủ để tố cáo.
"Tôi cảm thấy được còn chưa đủ!". Mậu Hinh hơi nhíu mi, "Nếu có thể chứng minh trước kia Giang Nguyệt Đình đã biết bệnh Viên Ninh Ninh, đồng thời có chứng cứ trực tiếp chứng minh cô hạ dược mới có thể chân chính khởi tố.".
Mậu Hinh đang nói, thì nhìn thấy Diệp Diệu Tư chậm rãi đi tới.
Diệp Diệu Tư mặc tây trang màu đen, eo thon dài mạnh mẽ, chân dài nhờ quần tây cắt may phù hợp mà được tôn dáng, anh có dáng người còn chuẩn hơn người mẫu, trên mặt mang theo tươi cười, đôi mắt đào hoa có thể phóng điện đối tượng khác phái trong vòng vài mét, toàn trại tạm giam vì sự có mặt của anh mà bừng sáng rất nhiều. Ngay cả Tiểu Nam bên cạnh Mậu Hinh, nhìn thấy anh cũng đỏ mặt, may còn chưa chảy nước miếng.
"Mậu kiểm, tôi đang muốn liên hệ với cô.". Diệp Diệu Tư nhìn Mậu Hinh lập tức cười như gió xuân, "Tôi là luật sư đại diện của tiểu thư Giang Nguyệt Đình, khi nào có thời gian, tôi muốn thảo luận vụ án với cô một chút.".
"Anh hẹn thời gian với trợ lý Tiểu Nam của tôi đi!". Mậu Hinh không có ấn tượng tốt với người này, lại nói, cô giao đấu nhiều lần với Diệp Tư Cần, cũng không thể có ấn tượng quá tốt với em trai anh ta được.
"Được, Mậu kiểm tới thẩm vấn đương sự tôi à?". Diệp Diệu Tư cười hỏi.
"Không sai.". Mậu Hinh nghĩ nghĩ, cảm thấy thái độ của mình nên mạnh mẽ hơn một chút, "Diệp luật sư, tôi hi vọng về sau đối thoại giữa chúng ta phải nghiêm túc hơn, không được cợt nhả.".
" Mậu kiểm, chẳng lẽ cảm giác của cô với tôi là rất không nghiêm túc, cực kỳ cợt nhả sao? Tôi còn tưởng rằng tươi cười là một đức tính tốt.". Diệp Diệu Tư cười nói.
"..." Mậu Hinh cảm thấy lối suy nghĩ của Diệp Diệu Tư rất kỳ quái, đơn giản không nói thêm nữa.
" Tôi sẽ... Gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Nam của cô hẹn thời gian.". Diệp Diệu Tư nói xong, ánh mắt nhìn sang Tiểu Nam, đôi mắt đào hoa kia nháy mắt tăng mạnh điện lực, nhìn chuyên chú, "Hi vọng có thể hẹn được thời gian để nói chuyện với Mậu kiểm về vụ án đương sự Giang Nguyệt Đình của tôi.".
"Được...". Tiểu Nam bị điện giật đến thất điên bát đảo, chỉ biết gật đầu.
Từ trại tạm giam ra, Vương Thiết Thanh nói: "Mậu kiểm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, có chứng cứ mới kịp thời chuyển cho cô.".
"Chứng cớ điều tra của anh đặc biệt quan trọng, với chứng cứ hiện tại tôi cho rằng vẫn chưa đủ tố cáo người hiềm nghi.". Khi chia tay với Vương Thiết Thanh, Mậu Hinh nói.
Vụ án Giang Nguyệt Đình giết người này cũng gây ra tiếng vang lớn ở Minh gia, buổi tối người một nhà Minh gia đều ở đây, mặt Minh Chí Côn trầm xuống, không nói được một lời.
"Vụ án này đã chuyển đến viện kiểm sát, nhưng mà viện kiểm sát còn chưa ra quyết định khởi tố Nguyệt Đình tội giết người." Minh Nhất Kỳ nói.
"Anh, đây đều là do anh, nếu không phải anh làm loạn ở bên ngoài, chị Nguyệt Đình cũng sẽ không giết người.". Minh Nhất Hạ giận anh hai.
“Kiểm sát trưởng phụ trách vụ án này là ai?". Minh Chí Côn hỏi.
"Mậu Hinh.". Minh Nhất Kỳ trả lời, gần đây Mậu Hinh thật sự là âm hồn không tan của Minh gia.
"Lại là cô ta, cô ta cố ý!". Minh Nhất Hạ kêu gào nói.
Ánh mắt Minh Chí Côn nhìn Minh Ý, sau đó vẫn trầm mặc, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như không quan tâm đến đề tài này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...