Editor: Quỳnh Nguyễn
Tán gẫu với Ninh Vĩ Trạch xong, Mậu Hinh không ngủ suốt đêm, trong đầu hỗn loạn, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô lại bắt đầu gặp ác mộng.
"Tôi biết cô ở Minh gia rất thống khổ, cô muốn thoát khỏi Minh gia, nếu tôi có biện pháp có thể để cô rời khỏi Minh gia?". Cô nghe thấy có người nói với cô.
"Chỉ cần cho tôi đôi mắt của cô, tôi giúp cô rời khỏi Minh gia, vĩnh viễn..."
Đôi mắt, đúng vậy đôi mắt cô, mười tám tuổi, có người mơ ước đôi mắt cô.
"Tôi muốn cô chết trên bàn phẫu thuật...". Một giọng nói khác giống như vang lên từ địa ngục, cô tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi.
Cô thở dốc, nhìn thời gian một chút, 7:30 buổi sáng rồi.
Trời ạ, Tiểu Sâm sắp muộn đi nhà trẻ rồi!
Cô lập tức nhảy xuống giường, ra cửa phòng, Tiểu Sâm đã mặc đồng phục nhà trẻ, đẹp trai ngồi trước bàn ăn phòng khách, nhìn thấy cô thì cười lên.
"Hinh Hinh, buổi sáng tốt lành.". Tiểu Sâm lễ phép nói.
"Tiểu Sâm, thật xin lỗi, mẹ ngủ quên, không thể...". Từ từ, sao cô lại ngửi thấy mùi đồ ăn, hình như là cháo yến mạch, còn có mùi bánh trứng gà, chờ cô xoay đầu, quả nhiên thấy Minh Ý đứng ở cửa bếp.
" Ngủ dậy...". Minh Ý không khỏi đánh giá trên dưới Mậu Hinh, cô chỉ mặc một cái áo ngủ, cổ áo rất thấp hơn nữa không mặc áo ngực, hơi lộ ra chút phong cảnh, phía dưới là quần đùi bông, một đôi chân thon dài trắng nõn, nhìn một cái thì thấy được hết.
Vẻ mặt anh cứng ngắc, cố gắng để mắt mình dừng lại trên mặt cô, không nhìn quá lâu.
"..." Đầu óc Mậu Hinh trống rỗng, mới ngủ dậy, một người đàn ông xuất hiện tại trước mặt mình, khiến cô chấn động quá mạnh mẻ, cô chưa kịp phản ứng, theo bản năng đi về phía trước vài bước.
"Sao anh ở đây được? Anh vào bằng cách nào?". Giọng cô không vui.
Vừa đi lên, cho dù anh muốn né tránh, vẫn không tránh khỏi nhìn thấy rãnh sâu trước ngực cô. Lần trước trên tiệc đính hôn, anh liền biết bên dưới lớp tây trang dáng người Mậu Hinh đẹp đến mức khiến người ta phun máu mũi. Nhưng giờ khắc này, ngực no đủ phía trước ở gần ngay trước mắt anh, khiến cổ họng anh hơi khô.
"Hinh Hinh, là con mở cửa cho chú Nhất.". Tiểu Sâm trả lời.
Mậu Hinh quay đầu nhìn con trai, bỗng nhiên cảm thấy thật bất lực, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Kỳ thật anh không cần...".
"Hay là em đi thay quần áo trước đi, rửa mặt, vào ăn là được.". Minh Ý vẻ mặt tự nhiên nói.
Cô đang muốn nói chuyện nghiêm túc với anh có được không? Cô thật sự không muốn anh can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt của cô.
"Em...".
"Hinh Hinh, mẹ lộ hết rồi!". Tiểu Sâm không nhìn được nữa, đành phải nhắc nhở.
Lộ hết cái gì? Mậu Hinh đột nhiên ý thức được, cúi đầu phát hiện hơn nửa bộ ngực đã lộ ra ngoài, hơn nữa vải xuyên thấu, đỉnh hồng phấn chống đỡ vải dệt tơ mỏng, chỉ cần có mắt đều có thể thấy rõ ràng.
Càng đừng nói cô còn dẫm lên thảm, quần đùi chỉ bao gọn đến mông. Sắc hồng từ trên cổ cô lan ra, sau đó cả người cô hồng giống cà chua.
"A a a!".
Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai của người phụ nữ, Tiểu Sâm vỗ trán, tỏ ra cực kỳ vô lực đối với sự ngốc ngếch của mẹ.
Ngược lại Minh Ý vẫn nghiêm trang, ngồi đối diện Tiểu Sâm: "Mau ăn đi, chú đưa cháu đi học.".
"Vâng, chú Nhất, bình thường Hinh Hinh nhà cháu không như vậy, chú có thể coi như không nhìn thấy gì hết không?". Tiểu Sâm thương lượng với Minh Ý.
" Có thể.". Minh Ý đồng ý.
"..." Mậu Hinh ở trong phòng nghe được những lời này, cảm thấy mình không có cách nào làm mẹ Tiểu Sâm được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...