Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ông cụ này thật kỳ quái.". Tiểu Sâm nói.
" Ông muốn biết vài việc, nhưng Tiểu Sâm yên tâm, ông sẽ không quấy rầy cháu nữa.". Minh Ý nói xong, hôn trán Tiểu Sâm.
"Chú Nhất tuyệt vời nhất.". Tiểu Sâm cũng có qua có lại, hôn trán Minh Ý một cái.
Minh Ý vẻ mặt thỏa mãn, cảm nhận được tầm mắt Mậu Hinh nhìn mình, anh đối diện với cô, cười ảm đạm.
Tâm tình Mậu Hinh phức tạp, cô cực kỳ bất ngờ, không biết Minh Ý nói gì với Minh Chí Côn, vậy mà có thể khiến ông buông tha việc ghiệm DNA Tiểu Sâm. Đương nhiên như vậy mình cũng thở phào một hơi, hình như con trai càng thêm thích người đàn ông này rồi.
Anh đưa cô và Tiểu Sâm về nhà, đến cửa nhà, Minh Ý nói tiếng xin lỗi với cô, anh không nên để cho chuyện như vậy phát sinh.
"Mặc kệ như thế nào, hôm nay em vẫn phải cảm ơn anh.". Mậu Hinh bảo con trai nói tạm biệt với Minh Ý.
Minh Ý còn việc muốn nói với Mậu Hinh, nhưng nghĩ thầm chuyện đã xảy ra hôm nay quá nhiều, hiện tại cô cũng không có tâm trạng gì, đã nói: "Anh về trước đây! Tiểu Sâm, tạm biệt.".
"Chú Nhất, lát nữa chú có tới ăn bữa tối với cháu không?". Tiểu Sâm cực kỳ luyến tiếc Minh Ý, liền hỏi.
"..." Mậu Hinh đau đầu.
Minh Ý ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Sâm: "Chú Nhất có công việc, thực xin lỗi, tối hôm nay không thể ăn bữa tối với cháu. Nhưng mà chú Nhất hứa với cháu, tối ngày mai mời cháu ăn bữa tiệc lớn có được không?".
"Được, cứ như vậy đi.". Tiểu Sâm nói xong, vươn tay mập muốn làm ước định giữa đàn ông, quả đấm đụng quả đấm.
Đây là Minh Ý dạy Tiểu Sâm, ước định giữa đàn ông chính là quả đấm đụng quả đấm, nhìn nắm tay nhỏ của Tiểu Sâm, Minh Ý mềm lòng, bày ra quả đấm đấm một quyền nhẹ nhàng vào quả đấm phấn nộn: "Được, cứ như vậy đi.".
Hẹn với Tiểu Sâm xong, anh mỉm cười với Mậu Hinh: "Anh đi.".
Mậu Hinh bỗng nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, lại cắn răng nhịn xuống, thấp giọng nói câu tạm biệt.
Buổi tối Ninh Vĩ Trạch tới, Mậu Hinh nói lại chuyện đã xảy ra hôm nay.
"Thật sự không nghĩ tới, Minh Ý vì Tiểu Sâm mà làm được một bước này.". Ninh Vĩ Trạch cảm thán, "Hinh Hinh, không phải em đã nói, anh ta đề nghị em gả cho anh sao?".
"Sao lại nhắc tới chuyện này, anh biết điều đó là không thể.". Nghe Ninh Vĩ Trạch nhắc tới, Mậu Hinh không chút do dự nói.
"Hiện tại anh cảm thấy, em có thể suy xét.". Ninh Vĩ Trạch nói.
"Vĩ Trạch, anh nói bậy bạ gì đó? Không phải anh không biết quá khứ đã phát sinh đủ loại, em không thể gả vào Minh gia.". Mậu Hinh vội nói.
"Đúng là như vậy, nhưng mà Hinh Hinh, không phải em muốn biết chuyện cha em năm đó sao? Gần đây anh cũng đang điều tra vụ án mười bốn năm trước của cha em, một chút đầu mối cũng không có. Minh gia là người liên quan, Hinh Hinh, em gả vào Minh gia đi, có lẽ lại có thu hoạch bất ngờ.". Ninh Vĩ Trạch nói.
"Không thể nào." Ba chữ kia thốt ra từ miệng cô không cần suy nghĩ chút nào.
"Hinh Hinh, hình như em cực kỳ sợ hãi Minh Ý? Anh nhớ em đã từng nói, người duy nhất ở Minh gia không có dính vào tội ác là Minh Ý, không phải sao?". Ninh Vĩ Trạch khó hiểu.
"Đừng nói nữa, không thể nào.". Mậu Hinh vẫn từ chối.
"Vì sao anh cảm thấy mỗi lần nhắc tới Minh Ý là thần kinh em lại căng thẳng, đồng tử co rút lại, ngay cả tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn.". Ninh Vĩ Trạch đánh giá Mậu Hinh, "Em và Minh Ý, có phải có quá khứ gì không?".
"Hôm nay anh tới buôn chuyện hay là giúp em nghĩ cách.". Mậu Hinh hung hăng trừng Ninh Vĩ Trạch.
"OK, OK, em biết anh vẫn luôn đứng về phía em, anh đương nhiên giúp em nghĩ cách, hơn nữa anh cho rằng đây là cách tốt nhất.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...