Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Sâm, đúng là bị người của Minh Chí Côn mang đi, hơn nữa còn là ông tự mình dẫn người đi.
Minh Ý trong thời gian sớm nhất đã biết được chuyện này, anh vẫn bảo Tạ Tam nhìn chằm chằm, Tạ Tam vừa thấy có người đến lập tức xuất hiện ngăn cản.
Ai ngờ Minh Chí Côn dường như dự liệu được Tạ Tam sẽ xuất hiện, ông nói với Tạ Tam: "Nói với A Nhất, chuyện này tôi nhất định phải biết rõ ràng, ai cũng không ngăn cản được.".
Tạ Tam lập tức gọi điện thoại cho Minh Ý, Minh Ý trầm mặc vài giây liền bảo Tạ Tam đưa điện thoại cho Minh Chí Côn.
"Ông nội, cháu chỉ có một yêu cầu, không được tổn thương Tiểu Sâm, cháu sẽ lập tức đến bệnh viện đón bé.". Minh Ý nói. Đến giờ phút này, anh căn bản không ngăn cản được ông nội nữa rồi. Hơn nữa ngăn cản được một lần, cũng không ngăn cản được lần thứ hai.
Minh Chí Côn nghe thái độ của cháu trai, trong lòng hơi không hài lòng, A Nhất quá để tâm đến Mậu Hinh và Tiểu Sâm rồi.
"Xin ông đưa điện thoại cho Tiểu Sâm được không? Cháu không hy vọng dọa bé sợ.". Minh Ý lại nói.
"A Nhất, cháu biết cháu đang nói chuyện với ai không?" Giọng Minh Chí Côn rét lạnh.
"Ông nội, mặc kệ người lớn có cái gút mắc ân oán gì, đều không nên liên lụy tới đứa nhỏ, có thể đưa điện thoại cho bé không?". Minh Ý lại nói.
Cuối cùng Minh Chí Côn vẫn đưa điện thoại cho Tiểu Sâm.
Tiểu Sâm bị ấn trong xe, không ầm ĩ chút nào, đành phải ngồi im, mắt hồng hồng. Bé nhận ra ông lão kia, là ông nội chú Nhất.
"Tiểu Sâm, chú là chú Nhất, cháu nghe thấy thì đáp lại chú một tiếng được không?". Minh Ý vội hỏi.
Tiểu Sâm vừa nghe thấy giọng Minh Ý, mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên: "Chú Nhất!".
"Đừng sợ, chú Nhất sẽ đến ngay, cháu ngoan ngoãn chờ chú tới, có được không?". Minh Ý trấn an Tiểu Sâm.
"Vâng, ông lão kỳ quái này giống như ma quỷ.". Tiểu Sâm hít mũi nói.
"Ông nội không phải ma quỷ, đừng sợ, chú sẽ lập tức đến đón cháu.". Minh Ý nói, "Cháu đưa điện thoại lại cho ông nội kỳ quái được không?".
Tiểu Sâm thấy ông nội kỳ quái kia đứng bên cạnh, bé lập tức lau hết nước mắt, nam tử hán không để nước mắt rơi, bé mới sẽ không khóc!
Minh Chí Côn nhận điện thoại, Minh Ý nói: "Ông nội, ông đơn giản muốn nghiệm DNA, cháu có thể nghĩ biện pháp, hiện tại ông để Tạ Tam nhi chăm sóc Tiểu Sâm.".
"Ông muốn tận mắt thấy hàng mẫu lấy ra từ người Tiểu Sâm thì ông mới yên tâm.". Minh Chí Côn nói.
"Vậy ông chờ cháu 10 phút, trước tiên đừng động bé, cũng đừng đi đâu cả!". Minh Ý nói xong, cúp điện thoại.
Lửa giận Minh Chí Côn bốc lên cực cao, cuối cùng vẫn không làm gì.
Mười phút sau, Minh Ý đến, Mậu Hinh cũng đến.
"Hinh Hinh!". Tiểu Sâm vừa nhìn thấy Mậu Hinh, lập tức lao vào ngực cô.
Mậu Hinh mặt đầy lửa giận, cô ôm Tiểu Sâm nhìn Minh Chí Côn: "Ông nội Minh, ông như vậy có phải là khinh người quá đáng hay không.".
"Ông nói rồi, ông nhất định phải biết rõ ràng Tiểu Sâm có phải người Minh gia chúng ta hay không?". Minh Chí Côn nói.
"Mậu Hinh, em đưa Tiểu Sâm vào trong xe anh trước đi.". Ở đây là bên ngoài, người đến người đi, Minh Ý không muốn mọi người chú ý.
Mậu Hinh nghĩ nghĩ, vào xe Minh Ý với Tạ Tam.
Minh Ý lên xe ngồi cùng lão gia tử: "Ông nội, hôm nay cháu sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào động đến Tiểu Sâm, cũng sẽ không để người ta nghiệm DNA của bé.".
"A Nhất, cháu biết mình đang nói gì không?". Ái tướng của ông, cháu trai ông xem trọng nhất vậy mà lại nói thế với ông.
"Cháu rất rõ ràng, cháu đã hứa với Tiểu Sâm, cháu sẽ bảo vệ bé, không để bé phải chịu bất kỳ thương tổn gì. Một khi đã như vậy, cháu tuyệt đối không để ông nghiệm DNA Tiểu Sâm.". Minh Ý trả lời cực kỳ ung dung.
"A Nhất, cháu vì đứa nhỏ kia lại dám đối nghịch với ông?". Minh Chí Côn cực kỳ tức giận, việc ông muốn làm, còn chưa có ai có thể ngăn cản ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...