Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý làm xong, ôm Tiểu Sâm ra ngoài ăn cơm, anh từ tầng 39 vào thang máy, thang máy mở ra thì gặp được Minh Văn Hiên.
"Ba.". Minh Ý nhàn nhạt gọi.
"Sao nó có thể ở đây?". Minh Văn Hiên nhìn thấy Tiểu Sâm cực kỳ bất ngờ, đặc biệt Minh Ý còn ôm Tiểu Sâm, gương mặt tương tự kia mạnh mẽ kích thích thị giác.
"Hôm nay con chăm sóc Tiểu Sâm, bây giờ dẫn bé đi ăn cơm.". Minh Ý nói, liền nói với Tiểu Sâm, "Tiểu Sâm, gọi ông nội Minh.".
"Chào ông nội Minh.". Trong ấn tượng Tiểu Sâm, ông nội này không tốt với Hinh Hinh, không tốt với Hinh Hinh thì bé đều không thích. Nên lập tức ôm chặt Minh Ý, không nói thêm câu nào.
"Đúng rồi, Viên Ninh Ninh hôm qua, con nghĩ xem nên xử lý thế nào?". Minh Văn Hiên buột miệng nhắc.
"Chuyện này, vẫn để A Kỳ đi xử lý thì tốt hơn.". Đang nói, thang máy tầng 32 mở ra, Nhạc Vi và mấy đồng nghiệp ở bộ phận giao tiếp tiến vào.
"Chào Minh tổng, chào Minh Đổng Sự Trưởng.". Nhạc Vi cười, ánh mắt lại nhìn sang Tiểu Sâm, "Đây không phải bạn nhỏ ngày hôm qua Mậu Hinh dẫn tới yến hội sao?".
Minh Ý vừa nghe lời này, mắt liếc sang Nhạc Vi.
Kỳ thật Nhạc Vi rất sợ Minh Ý, ánh mắt Minh Ý lạnh lẽo, chỉ liếc một cái Nhạc Vi đã cảm thấy giống như mình rơi vào hầm băng, khắp người lạnh lẽo, cô run lên, không nói thêm gì nữa.
"Dì biết Hinh Hinh sao?". Tiểu Sâm nghe được Nhạc Vi nhắc tên mẹ, đương nhiên sẽ tò mò.
"Đúng rồi, dì và Hinh Hinh cùng nhau lớn lên, chúng ta là bạn tốt.". Nhạc Vi thấy Tiểu Sâm hồn nhiên, liền cười nói.
"A..., Hinh Hinh không nói về cô.". Tiểu Sâm nói.
"Hôm nay cháu có thể về nhà hỏi Hinh Hinh, có biết một người tên là Nhạc Vi hay không, có được không?". Nhạc Vi rất kiên nhẫn đối với Tiểu Sâm, cười nói.
"Được.". Tiểu Sâm trả lời.
Người vào thang máy càng ngày càng nhiều, Minh Ý ôm Tiểu Sâm, để bé ghé vào hõm vai mình.
Minh Văn Hiên đã xuống ở lầu một, Minh Ý ôm Tiểu Sâm đến gara, trực tiếp lái xe rời khỏi.
Minh Ý để Tiểu Sâm ngồi ở phía sau, lần trước đưa đón Tiểu Sâm nhiều lần, cho nên bé ngồi ghế dựa trẻ em ở trên xe.
"Chú Nhất, mỗi ngày chú đều phải nói chuyện với nhiều người như vậy sao?". Đối với Tiểu Sâm mà nói, hôm nay chạy đến tìm Minh Nhất là một chuyến hành trình kỳ ảo, gặp rất nhiều người, cảm thấy những người đó đều quái.
"Không thích, có thể không nói.". Minh Ý nói.
"A...!". Tiểu Sâm trầm mặc, ngoan ngoãn ngồi ở ghế an toàn.
"Tiểu Sâm, lần sau cháu muốn gặp chú thì gọi điện thoại cho chú trước, đừng tựu mình chạy đến, như vậy quá nguy hiểm, cháu biết chưa?". Minh Ý lái xe, nói với Tiểu Sâm qua kính chiếu hậu.
"Cháu biết rồi, cháu chỉ là nhớ chú thôi. Chú Nhất, kỳ thật cháu có vấn đề muốn hỏi chú.". Tiểu Sâm càng nói càng nhỏ.
Lúc này xe đã ra khỏi tầng ngầm garage, Minh Ý cảm thấy hôm nay Tiểu Sâm quả thật không giống bình thường, dường như tuổi còn nhỏ mà đã nhiều tâm sự. Đứa nhỏ nhỏ như vậy, nên hưởng thụ thơ ấu đơn giản khoái hoạt, trong lòng anh căng thẳng, liền hỏi: "Vấn đề gì?".
"Chú là ba cháu sao?". Tiểu Sâm ngẩng đầu lên, từ kính chiếu hậu đối diện với tầm mắt Minh Ý.
Minh Ý thật sự bị hỏi khó, cũng rất muốn sảng khoái trả lời Tiểu Sâm, nói đúng, Tiểu Sâm, chú là ba cháu. Nhưng mà anh có thể sao? Anh siết chặt tay lái, ngón tay thon dài trở nên hơi trắng. Anh chậm rãi nói: "Cháu có muốn chú làm ba cháu không?".
"Cháu nguyện ý, nhưng mà cháu không muốn Hinh Hinh không vui.". Trong suy nghĩ của Tiểu Sâm, chuyện khiến Hinh Hinh không vui, bé sẽ không làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...