Editor: Quỳnh Nguyễn
Sau khi lên lầu, Minh Nhất Hạ còn tức giận phát run toàn thân: "Vì sao vừa rồi cô muốn cản? Cô nên là để cho tôi xé mở bộ mặt thực người kia, ông cư nhiên vì tiện nữ nhân Nhạc Vi kia đánh tôi."
" Tôi ngăn cô không phải vì Nhạc Vi, mà là vì chính cô. Hôm nay là tiệc sinh nhật cô." Hinh Hinh nhanh chóng viết xuống trên giấy, "Không cần vì Nhạc Vi phá hủy tiệc sinh nhật của cô."
"Ông ta đã phá hủy tiệc sinh nhật của tôi." Hiện tại trên mặt Minh Nhất Hạ còn nóng rát, cô tức giận phát run toàn thân, "Còn có anh hai tôi, anh cũng là đàn ông Nhạc Vi. Người phụ nữ Nhạc Vi này thật sự là lợi hại, cầm ba tôi và anh hai ở trong tay, tức chết tôi rồi."
"Cũng không hoàn toàn là như vậy, chẳng qua là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi!" Hinh Hinh viết, "Vừa rồi Minh Ý vừa đã hóa giải tất cả xấu hổ, cha cô cũng sẽ không quấy rầy tiệc sinh nhật của cô. Tôi tẩy trang điểm giúp cô, bôi chút thuốc cô liền đi xuống đi, hôm nay cô là nhân vật chính."
"Tôi cái dạng này, như thế nào tiếp xuống." Minh Nhất Hạ nói xong nước mắt ào ào đi, "Mậu Hinh, cô luôn nói tôi là đại tiểu thư, hiện tại cô xem tôi cái đại tiểu thư này, từ nhỏ đến lớn ba tôi không có yêu tôi, hiện tại vì Nhạc Vi đánh tôi trên tiệc sinh nhật của tôi, tôi cũng thật sự là buồn cười."
"Không cần bởi người khác khó xử mình." Hinh Hinh nói.
" Đúng, rõ ràng là lỗi ông nội kia." Tiểu Sâm vội nói, "Tiểu Hạ cô cô, chúng ta cùng nhau xuống ăn thịt đi, ăn thịt liền đều không cảm thấy được đau, tâm tình cũng sẽ tốt hơn nhiều."
Minh Nhất Hạ cúi đầu xem Tiểu Sâm, không khỏi vèo một tiếng nở nụ cười.
Hinh Hinh xem cô nở nụ cười, liền tháo trang sức giúp cô.
Minh Nhất Hạ cực kỳ lo lắng: "Tôi không hóa trang, có thể rất khó xem hay không?"
"Không tồi a, mặc dù không có đẹp như Hinh Hinh, vẫn lại là có thể xem." Tiểu Sâm cực kỳ thật sự trả lời.
Minh Nhất Hạ gõ Tiểu Sâm, tâm tình cuối cùng tốt chút rồi.
Hinh Hinh tháo trang sức giúp cô, thay đổi váy màu trắng, một đầu tóc quăn thật dài cũng buông xuống, thương tổn trên mặt bôi một tầng thuốc vị bạc hà. Minh Nhất Hạ như vậy, bỏ xinh đẹp minh diễm, ngược lại thanh thuần động lòng người, càng chọc người mến yêu.
Cô đẩy Minh Nhất Hạ lên trước gương, để cho chính cô ấy xem.
Mười tám tuổi Minh Nhất Hạ đi học hoá trang, về sau xuất đạo làm minh tinh, cô quên cảm giác không trang điểm là cái gì. Hiện tại nhìn mình trong kính giống như thấy được Minh Nhất Hạ mình đều đã quên đi kia. Vẫn lại là thiếu nữ Minh Nhất Hạ sạch sẽ đơn thuần.
"Là rất đẹp." Minh Nhất Hạ đánh giá như vậy.
Hinh Hinh nở nụ cười, dùng hình miệng nói: "Chúng ta tiếp xuống đi!"
Kết quả bọn họ xuống lầu, toàn trường vang lên một loạt vỗ tay. Minh Nhất Hạ đều đã cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng cô thấy là thiện ý chúc phúc và ca ngợi.
Diêm Tĩnh đi đến trước mặt cô: "Nhất Hạ, không nghĩ tới em mặt mộc xinh đẹp như vậy?"
Nhất Hạ hơi có chút đắc ý: "Chuyện anh không biết còn rất nhiều."
"Đích xác, anh có thể nhảy điệu múa thứ nhất với em sao?" Diêm Tĩnh hỏi.
"Không thể." Tiểu Sâm đột nhiên lớn tiếng nói.
Minh Nhất Hạ và Diêm Tĩnh có chút giật mình nhìn Tiểu Sâm, ngay cả Mậu Hinh đều đã không nghĩ tới con trai sẽ lên tiếng. Mặc dù cô cảm giác Diêm Tĩnh ý đồ bất thiện, nhưng con trai như vậy quá rõ ràng rồi.
" Hôm nay cháu là bạn nhảy Nhất Hạ cô cô, cô cô, đúng không? "Tiểu Sâm ngẩng đầu nhìn Nhất Hạ nói.
Nhất Hạ sửng sốt, sau đó cười ha ha, thoáng tiếc nuối nhìn về phía Diêm Tĩnh: "Thật xin lỗi, Diêm đại ca, bạn nhảy của em là người khác, không thể bồi anh rồi."
"Được rồi." Diêm Tĩnh cũng không tức giận, chỉ có chút tiếc nuối khoát tay áo.
Lúc lúc bắt đầu tiệc sinh nhật, Nhất Hạ thật sự nắm Tiểu Sâm vào sân nhảy. Hôm nay Mậu Hinh cố ý mặc Tây trang xinh đẹp cho Tiểu Sâm, tiểu gia hỏa này liền nghiêm trang khiêu vũ cùng Nhất Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...