Editor: Quỳnh Nguyễn
Quay lại khách sạn, Mậu Hinh tìm được con trai đã chơi đùa hơi mệt, ôm bé lên lầu vào phòng nghỉ ngơi.
Chính cô cũng hơi mệt, ôm con trai nằm ngủ một lát, kết quả không đến một lúc sau điện thoại di động đã vang lên.
Cô sợ ầm ĩ con trai nên nhận điện thoại di động.
"Mậu kiểm, bên dưới xảy ra chuyện.". Trong giọng Cố Tiểu Nam còn mang theo khóc nức nở và sợ hãi.
Mậu Hinh lập tức ngồi dậy: "Xảy ra chuyện gì?".
"Con chó của Minh tam tiểu thư cắn người.". Cố Tiểu Nam nói, "Cắn cực kỳ nghiêm trọng, đã chảy máu đưa đến bệnh viện rồi.".
Mậu Hinh nghe tình huống này thật sự rất nghiêm trọng, lập tức thay quần áo đi xuống.
Minh Ý đang xử lý chuyện này, sắc mặt anh luôn luôn trầm tĩnh.
Từ khi Đại Bạch chết Minh Nhất Hạ đã không nuôi chó nhiều năm rồi, nhưng ba năm trước Giang Nguyệt Đình đem đến cho cô một con chó Đỗ Cao, gần như giống Đại Bạch như đúc.
Minh Nhất Hạ yêu vô cùng, gọi là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ngoại trừ da lông trắng, thân thể không nhỏ chút nào. Bộ dáng cao cỡ nửa người, diện mạo tương đối có vài phần hung mãnh. Minh Nhất Hạ mời chuyên gia chăm sóc Tiểu Bạch, đôi khi mình quay phim còn dẫn theo.
Ai cũng không ngờ, lần này trên tiệc cưới Minh Ý, cô vậy mà dẫn Tiểu Bạch đến. Dẫn đến cũng thôi, đột nhiên phát cuồng cắn bị thương một người khách.
"Sao vậy? Bây giờ xảy ra chuyện gì?". Mậu Hinh hỏi.
"Đã đưa Trâu phu nhân đến bệnh viện, hiện tại anh đến xem.". Minh Ý nói, "Con chó kia anh đã để Tạ Tam xử lý.".
"Em đi theo anh.". Mậu Hinh nói.
"Không cần, em ở chỗ này ổn định cục diện, anh đi là được.". Lần này Minh Ý cực kỳ kiên trì.
Mậu Hinh nghe anh nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, đành phải gật gật đầu.
Minh Ý đi bệnh viện, Mậu Hinh ở lại tiếp tục trấn an khách khứa, cũng hỏi thăm quá trình.
Vốn cả trung tâm giải trí khách sạn đều bị Minh Ý bao, mặc khách khứa vui đùa. Trâu phu nhân mới vừa spa xong chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, Tiểu Bạch đột nhiên lao tới, không nói hai lời cắn cánh tay Trâu phu nhân không rời.
Cuối cùng nếu bảo vệ không tới, lấy côn điện giật Tiểu Bạch hôn mê, hậu quả thật sự không thể lường được.
Mậu Hinh liền hỏi: "Minh Nhất Hạ đâu?".
Cô đang hỏi, Minh Nhất Hạ đã dẫm cao gót bước tới: "Mậu Hinh, Tiểu Bạch của tôi, cô sẽ không lại muốn làm gì Tiểu Bạch chứ, tôi nói cho cô, nếu Tiểu Bạch bị thương một sợi lông, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cô.".
"Tiểu Bạch của cô cắn người, cô biết không?". Mậu Hinh hỏi ngược lại.
Trên mặt Minh Nhất Hạ không có một chút áy náy, chỉ nói: "Tiểu Bạch của tôi sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, nếu nó cắn người, nhất định có người chọc tới nó.".
Mậu Hinh nghe lời này thì tức giận, lập tức hỏi: "Vì sao cô muốn dẫn Tiểu Bạch tới hôn lễ?".
"A, mới vừa gả cho anh cả, tính tình vẫn còn lớn nhỉ, Tiểu Bạch là của tôi, tôi muốn dẫn nó đi chỗ nào thì dẫn đi chỗ đó.". Minh Nhất Hạ nói.
"Tôi nói cho cô, nếu Trâu phu nhân xảy ra chuyện gì, cô không chỉ phải gánh trách nhiệm bồi thường dân sự, còn phải chịu trách nhiệm hình sự.". Mậu Hinh nói.
"..." Minh Nhất Hạ nghe lời này, hơi nghĩ lại mà sợ, cô lập tức nói, "Cô đừng làm tôi sợ, tôi không phải dễ dọa.".
"Cô đương nhiên không phải dễ dọa, mà là cô lớn lên dọa người khác.". Mậu Hinh lạnh giọng nói.
Minh Nhất Hạ tức muốn xông lên đánh người, nhưng lập tức có người ngăn phía trước.
Lúc này Tạ Tạ đi tới nghe Mậu Hinh nói: "Phiền cô đưa Minh tam tiểu thư đi bệnh viện, Tiểu Bạch của cô cắn bị thương người, cô ấy nhất định phải đến bệnh viện tự mình thăm người ta.".
"Mậu Hinh, cô có bị bệnh không!". Minh Nhất Hạ bất mãn nhìn cô.
"Tôi nói cho cô, tốt nhất cô xin lỗi người ta, để đối phương tha thứ cô, nếu không nghe lời tôi nhất định sẽ không cho cô còn có cơ hội nhìn thấy Tiểu Bạch.". Mậu Hinh nói.
"Cô dám!". Minh Nhất Hạ nhìn trừng trừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...