Editor: Quỳnh Nguyễn
"..." Minh Ý có phần do dự, "Nếu không em vẫn ở lại khách sạn đi, bên này còn có khách khứa.".
"Không sao, có Tạ Tạ bọn họ giúp đỡ tiếp đón trước, Tây Tử sẽ chăm sóc Tiểu Sâm, em đi với anh.". Mậu Hinh nghĩ đến buổi sáng mình vô ý đụng phải một màn kia, mặc dù không biết rốt cuộc phát sinh cái gì, nhưng cô cho rằng mình nhất định phải đi theo xem.
Minh Ý nghĩ nghĩ, dẫn cô đi.
Gần đây Minh nhị thiếu đúng là có duyên phận với bệnh viện, trước là mũi lệch, ở viện mấy ngày. Không nghĩ tới mới xuất viện chưa được mấy ngày, lại trúng độc vào bệnh viện.
"Mậu Hinh, rốt cuộc cô cho A Kỳ uống gì, để anh trúng độc vào viện, tôi nói cho cô, tôi sẽ báo án. Kiểm sát trưởng vậy mà dùng hàng cấm, cô chờ giấy chứng nhận của cô bị thu về và huỷ đi!". Tống Mạn Vân chỉ vào mũi Mậu Hinh nói.
Mậu Hinh nghe buồn cười: "Mẹ chồng, đầu tiên con không biết Minh nhị thiếu uống cái gì, nếu anh thật sự uống loại thuốc nào đó nhất định là do anh, con thấy cảnh sát muốn tra cũng phải tra anh.".
"Mẹ, mẹ báo án cũng được, con sẽ điều tra camera khách sạn, tin tưởng camera sẽ chứng minh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhất Kỳ gây chuyện như vậy trong hôn lễ của con, con vẫn chưa truy cứu trách nhiệm của anh! Nếu mẹ nhất định phải báo án, con cũng muốn biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra.". Minh Ý nói xong, lấy điện thoại ra ấn số.
"Con làm gì?". Tống Mạn Vân nheo mắt hỏi.
"Báo án a!". Minh Ý vẻ mặt nghiêm túc nói, "Kỳ thật mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần đề cập đến lợi ích cá nhân, báo án là phương thức tốt nhất.".
"Minh Ý, cậu chính là động vật máu lạnh, làm sao cậu có thể là con tôi!". Cho dù Minh Chí Côn nói Minh Ý nhất định là đứa nhỏ Minh gia, nhưng Tống Mạn Vân vẫn hoài nghi. Bà vốn muốn thông qua chuyện này bắt bí con trai, để anh giao quyền lực ra, ai biết anh căn bản không thể khống chế.
"Mẹ chồng, lời này người nói rất đúng, người sinh ra không thể lựa chọn, nếu có thể lựa chọn mà nói thì đã không thống khổ như vậy, mẹ nói đúng không?". Mậu Hinh nghe, không thể nào không nói như vậy, mẹ ruột mình nói ra lời này, trong lòng Minh Ý khó chịu đến mức nào a!
"Mậu Hinh, tôi nói chuyện với con trai, không nói với cô!". Tống Mạn Vân giận dữ mắng mỏ Mậu Hinh.
"Mẹ, bây giờ con và Hinh Hinh là vợ chồng, vợ chồng một thể, mỗi một câu cô nói đều thay mặt con.". Minh Ý lập tức lên tiếng ủng hộ vợ, "Kỳ thật cô hỏi lời này, chẳng lẽ không phải tiếng lòng của người sao?".
Tống Mạn Vân tức nha, đặc biệt con thứ hai vẫn còn đang rửa ruột, còn phải kiểm tra, trong lòng bà khó chịu.
" Mẹ chồng, mẹ nghĩ rõ ràng chưa? Rốt cuộc muốn báo án không?". Mậu Hinh lại hỏi.
Tống Mạn Vân trừng Minh Ý, nắm chặt quả đấm không nói lời nào.
"Các con ầm ĩ cái gì?". Minh Chí Côn đi tới, "Mạn Vân, con còn không tới xem Nhất Kỳ.".
"A Kỳ làm sao vậy, anh tỉnh chưa?". Tống Mạn Vân khẩn trương hỏi.
"Tỉnh rồi.". Minh Chí Côn nói xong, ánh mắt nhìn vợ chồng Mậu Hinh, "Các cháu cũng đến đây, A Nhất, em trai cháu cũng nhất thời kích thích, nhưng mà anh nhận được dạy dỗ rồi, cháu không so đo với anh.".
Mậu Hinh nghe lời này lại càng tức, cái gì nhất thời kích thích, cái gì nhận được dạy dỗ, căn bản chính là bậy bạ.
"Ông nội Minh, nếu hôm nay không có Tiểu Nam và Văn Hi tới đúng lúc, nếu luật sư Diệp không vừa lúc đuổi tới, ông có thể tưởng tượng đến trên tiệc cưới xuất hiện tình huống gì không? Khi đó, mất mặt cũng là Minh gia.". Mậu Hinh tức, đương nhiên muốn lý luận vài câu.
Sắc mặt Minh Chí Côn vốn khó coi, nghe Mậu Hinh nói lời này, sắc mặt càng trầm xuống, nói: "Hinh Hinh, cháu cũng không có chuyện gì, tạm tha người.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...