Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Chí Côn lập tức gọi Minh Ý đến, đen mặt: "Ông nghe nói ba mẹ cháu đến đây, cháu chặn bọn họ ở ngoài.".
"Nghi thức đã bắt đầu, bọn họ tham dự cũng không tiện, cho nên mời bọn họ đến phòng nghỉ nghỉ ngơi. Tiệc tối cháu sẽ để bọn họ tham dự.". Minh Ý nhàn nhạt nói.
"A Nhất, từ bao giờ mà cháu biến thành như vậy, đối xử với cha mẹ ruột mình như thế.". Minh Chí Côn nổi giận nói.
"Ông nội, cháu không hy vọng hôn lễ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.". Minh Ý nhàn nhạt nói, "Lát nữa chính thức bắt đầu tiệc cưới, cháu sẽ để bọn họ tham dự.".
"Bây giờ ba mẹ cháu ở đâu?". Minh Chí Côn lập tức hỏi.
"Ông theo cháu tới đây.". Minh Ý bảo Tạ Tam bọn họ chào hỏi khách khứa trước, anh và ông nội đến phòng nghỉ.
Mậu Hinh chuẩn bị đi thay quần áo, thấy Minh Ý và Minh Chí Côn vẻ mặt ngưng trọng, theo bản năng cảm thấy nhất định là xảy ra chuyện rồi. Nhưng đây là chuyện Minh gia, cô không muốn tham gia quá nhiều.
Đến phòng nghỉ, Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân đang ở trong phòng, thấy Minh Ý và Minh Chí Côn tiến vào, Tống Mạn Vân xông lên trước, cho Minh Ý một bạt tai.
"Súc sinh!". Tống Mạn Vân gầm thét, dùng tất cả sức lực, hung hăng đánh lên mặt Minh Ý, năm ngón tay lập tức hiện ra trên mặt anh.
Thực ra Minh Ý có thể né tránh, nhưng anh không né, anh để cho Tạ Tam dẫn Minh Nhất Kỳ vào. Tạ Tam cực kỳ săn sóc đóng cửa lại, không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy bọn họ.
Minh Nhất Kỳ vẫn còn chưa tỉnh, mặt đỏ bừng, ánh mắt đỏ đậm, hoàn toàn vẩn đục.
"Nhất Kỳ xảy ra chuyện gì?". Minh Văn Hiên kéo con trai tới, ai ngờ kéo Minh Nhất Kỳ khiến anh lập tức ngã sấp xuống lên sofa, giống chân tôm toàn thân không có sức lực.
"Con cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra?". Minh Ý nhàn nhạt nói, "Nhưng con biết anh thích sử dụng một loại thuốc mê kích tình nhất, nhìn anh cái dạng này hẳn là uống cái đó.".
"Sao nó có thể uống thuốc đó trong hôn lễ của con, có phải con làm gì nó hay không?". Tống Mạn Vân căm tức nhìn con trưởng.
"Con cũng muốn biết vì sao anh muốn làm chuyện như vậy trong hôn lễ của con, còn xông đến phòng nghỉ cô dâu gây sự. Ba, mẹ, mặc kệ con muốn làm gì Minh Nhất Kỳ, con cũng sẽ không làm như vậy trong hôn lễ.". Minh Ý vẻ mặt băng lãnh, "Con sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại hôn lễ của con.".
"Cậu đừng gọi tôi là mẹ, tôi cũng không phải là mẹ cậu.". Tống Mạn Vân nổi giận nói, "Con trai chân chính của tôi căn bản không phải cậu, cậu là đồ giả mạo.".
"Mạn Vân, con nói bậy bạ gì đó!". Minh Chí Côn trừng mắt nhìn con dâu.
Minh Ý nghe nói như vậy cũng bình tĩnh, dường như lời nói của mẹ không có một chút quan hệ nào với anh.
“Bây giờ con không có chứng cứ, nhưng mà ba, con nhất định sẽ chứng minh, đứa nhỏ năm đó chúng ta đưa đến Phó gia căn bản đã chết rồi, Minh Ý trước mắt căn bản không phải con của chúng ta.". Tống Mạn Vân nói.
Minh Văn Hiên nói: "Ba, hôm nay chúng con đến trễ chính là vì đi tìm đáp án, mấy năm nay vẫn không có tin tức của Phó gia, nhưng con nghe nói năm đó Phó gia cũng sinh một đứa bé, chỉ sinh ra sau Minh Ý có hai ngày. Ba, Minh Ý cực kỳ có khả năng căn bản không phải con trai ruột của con.".
"Kỳ thật con có phải đứa nhỏ của hai người hay không, nghiệm DNA sẽ biết, cần gì lao lực như vậy.". Minh Ý thấy cha mẹ nói như vậy cũng chỉ cười, đề xuất không tồi, "Ông nội, không bằng nghiệm DNA đi, thực ra cháu cũng muốn biết cháu có phải đứa nhỏ Minh gia hay không.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...