Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Ý nhìn cô gái có dáng người nhỏ xinh này, rũ mắt xuống, cũng cất ô rồi lên xe. Hai người đàn ông bên cạnh anh lần lượt ngồi vào phía sau.

Hai người đàn ông ngồi phía trước xe Bentley mặc tây trang màu đen, tất cả mang theo kính mắt màu đen, khí chất nghiêm nghị, động tác lưu loát, vừa thấy liền biết xuất thân quân nhân. Minh Ý bên cạnh cô lại càng có khí thế mạnh mẽ, thân là người phụ nữ duy nhất trong xe, mặt Mậu Hinh vẫn mỉm cười, ung dung, bình tĩnh.

Lên xe, sau đó Minh Ý dường như chưa có ý định nói chuyện với cô, cô cũng không định mở miệng. Đừng nhìn Mậu Hinh trẻ tuổi, cô đặc biệt giữ vẻ bình thản, người đàn ông không mở miệng, cô hình như cũng hơi chút hưởng thụ áp lực nặng nề bức người trong xe.

Mưa càng ngày càng lớn, rơi lộp bộp ở trên mui xe, tất cả Tân Thị đều bị mưa bụi làm cho mông lung, không khí ẩm nóng làm cho người ta có chút chán ghét. Mậu Hinh đặc biệt không thích trời mưa, chỉ mưa một chút sẽ làm đau cánh tay trái của cô.


Cô về nước chưa đến một tuần, chậm thích ứng với khí hậu Tân Thị, đặc biệt trận mưa lớn này khiến cô hết sức khó chịu.

Lúc này cơn đau từ cánh tay lại dâng lên, cô cắn răng chịu đựng, trong lòng suy nghĩ có nên nghe theo đề nghị của Vĩ Trạch, đi khám lại một lần hay không.

"Tay cô đau rồi hả?". Người đàn ông bên cạnh cực kỳ hiểu cô, nhìn cô nhíu mày, sắc mặt trở nên trắng, lại nhìn mưa to bên ngoài liền biết bệnh cũ của cô tái phát.

"Xin Minh đại thiếu mau chóng tìm được nơi thích hợp để nói chuyện với tôi, tôi sốt ruột về nhà, trong nhà có người chờ tôi về ăn cơm.". Mậu Hinh trực tiếp xem nhẹ sự quan tâm của Minh Ý, lạnh lùng nói.

Cô cực kỳ thông minh, tâm tư cực kỳ rõ ràng, biết hiện tại ở trên xe nhiều người không tiện nói, cho nên muốn tìm nơi khác.

Mậu Hinh như vậy anh vừa quen thuộc lại xa lạ. Mậu Hinh thông minh, cái này anh biết từ rất sớm, bốn tuổi Mậu Hinh sống nhờ ở Minh gia, mười tám tuổi rời khỏi Tân Thị. Từ nhỏ đến lớn em gái mình - Minh Dục Hạ luôn thích ức hiếp cô, lại chưa từng chiếm được một chút lợi ích nào trong quá trình ức hiếp. Mậu Hinh bây giờ xa lạ là vì Mậu Hinh trước mắt quá bình tĩnh, cô đeo mắt kính càng lộ vẻ xa lạ, như một gốc cây lan trong mưa lớn, đẹp thì đẹp thật, lại không phác họa được hình dàng rõ ràng. Mà Mậu Hinh trong trí nhớ, cô mảnh mai, cô đơn lại quật cường còn không chịu thua.

Mậu Hinh trong trí nhớ và Mậu Hinh trước mắt mãnh liệt va chạm, giống như cũng va chạm kịch liệt trong lòng Minh Ý.

Cô nói trong nhà có người chờ ăn cơm là có ý gì? Chẳng lẽ cô kết hôn, có chồng? Minh Ý sinh lòng nghi ngờ, lại không hỏi nhiều.

Xe dừng lại ở một cửa hàng Trà Nghệ, Minh Ý xuống xe trước, sau đó cầm ô, Mậu Hinh cũng chậm rãi xuống xe. Khi xuống xe, thấy Minh Ý có hành động ga lăng, cô nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn.".


Giọng nói kia có một phần dịu dàng, dường như tương tự với Mậu Hinh trong trí nhớ, trong lòng anh thả lỏng một chút.

Mậu Hinh cùng anh tiến vào Trà Nghệ, trong tên nhà này có chữ Trà bởi vì trong nhà làm nghệ thuật pha trà, ở Tân Thị cũng lâu đời, là sản nghiệp dưới trướng Minh gia.

Đi vào trong nhà, đầu tiên thấy là hòn giả sơn nho nhỏ, dưới cầu nhỏ có nước chảy rất có phong cách cổ xưa. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào gian bên trong, vào phòng Minh Ý hỏi cô uống trà gì?

"Từ nhỏ tôi không thích dùng trà, nước trắng là được.". Mậu Hinh ngồi đối diện Minh Ý, thản nhiên nói.

Minh Ý gọi một bình Phổ Nhị, chỉ chốc lát sau nhân viên phục vụ bưng dụng cụ pha trà tiến vào, ngồi ở giữa hai người bắt đầu im lặng pha trà. Trong lúc này không ai nói gì, nữ phục vụ xinh đẹp có đôi tay trắng nõn xinh đẹp, trong quá trình pha trà, dụng cụ pha trà trong tay cô như có sinh mệnh, nước trà toả ra hơi nóng, hương trà bay lượn ở trong không khí, rất có mỹ cảm.

Chờ pha xong nước trà, đặt một ly trước mặt mỗi người bọn họ, nữ phục vụ nhìn thoáng qua Minh Ý.


Minh Ý đặc biệt khiến người để ý, anh là dòng dõi quý tộc, xuất thân  danh môn, gia thế tốt đẹp khiến cho anh có quý khí hình thành từ trong xương. Anh lại đẹp trai, đây là loại đẹp trai thành thục, dã tính, liều lĩnh lại khí phách. Người đàn ông này đứng trong đám người như hạc trong bầy gà, trời sinh đã là tiêu điểm làm người khác chú ý.

"Mời ra ngoài, đóng cửa lại.". Minh Ý cũng không quá chú ý nữ phục vụ, anh muốn một mình nói chuyện với Mậu Hinh.

Nữ phục vụ hơi đỏ mặt, lời Minh Ý lạnh lùng như rót một chậu nước lạnh, cô bừng tỉnh liền lập tức bình tĩnh đứng lên rời khỏi, đóng cửa.

"Không nghĩ tới có một ngày, cô sẽ làm kiểm sát trưởng.". Minh Ý nhấp nhẹ một ngụm nước trà, nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui