Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh: "Phản đối, chánh án, luật sư bào chữa hỏi vấn đề không liên quan bản án.".
Diệp Diệu Tư: "Chánh án, tôi cho rằng động cơ bị cáo giết người cũng rất quan trọng, hiện tại chứng cứ cũng không phải theo như lời anh nói, anh bởi vì yêu không được mà giết người.".
Chánh án: "Phản đối không có hiệu quả, phiền luật sư bào chữa mau chóng vào thẳng chủ đề.".
Diệp Diệu Tư: "Cảm ơn chánh án, Vương Cường Đông, đây là toà án, anh là bị cáo, anh phải trả lời vấn đề của tôi.".
Vương Cường Đông: "Không có gì để nói, người do tôi giết.".
Diệp Diệu Tư: "Ở đây có áo lông màu lam, áo lông này là Chu Nguyệt dệt đưa cho anh đúng không?".
Vương Cường Đông: "...".
Diệp Diệu Tư: "Bị cáo, mời trả lời vấn đề của tôi.".
Vương Cường Đông cực kỳ phẫn nộ: "Anh không cần hỏi nữa, người do tôi giết, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?".
Chánh án: "Bị cáo, anh nhất định phải trả lời vấn đề.".
Vương Cường Đông hiển nhiên không nghe bất kỳ ai nói: "Tôi đã thừa nhận mưu sát, mặc kệ tội gì cứ phán là được, những cái khác tôi sẽ không nói nhiều.".
Diệp Diệu Tư cũng dự đoán được phản ứng của Vương Cường Đông, anh nói: "Chánh án, áo lông này là người chết Chu Nguyệt dệt cho bị cáo Vương Cường Đông. Bởi vậy có thể thấy được, sự thật căn bản không phải Chu Nguyệt ở nhà trẻ không thích Vương Cường Đông, muốn thoát khỏi sự theo đuổi của Vương Cường Đông. Sự thật là ngược lại, Chu Nguyệt theo đuổi Vương Cường Đông, nhưng theo đuổi không có kết quả. Cho nên trước đây cho dù là cảnh sát hay bên công tố nhận định động cơ đương sự tôi giết người, đều không được thành lập.".
"Nói hươu nói vượn.". Phu nhân Chu ngồi ghế dự thính kêu lên, "Con gái tôi sẽ không thích một người cặn bã như vậy!".
"Yên lặng!". Chánh án gõ búa, "Trên toà án, mời giữ yên lặng.".
Mậu Hinh cực kỳ ung dung, giống như kết quả Diệp Diệu Tư thẩm vấn hoàn toàn trong dự đoán của cô.
Ngay sau đó bắt đầu thẩm vấn nhân chứng liên quan, bao gồm pháp y, cảnh sát phá án, cô giáo nhà trẻ. Diệp Diệu Tư lại gọi đồng nghiệp phòng xe Vương Cường Đông, đồng nghiệp đều nói từng thấy Chu Nguyệt đến xưởng xe tìm Vương Cường Đông, đưa cơm đưa nước đưa đồ ăn vặt, không ít đồng nghiệp đều đặc biệt hâm mộ.
Vì vậy vụ án có vẻ phức tạp, hết buổi sáng đối chứng mới kết thúc, còn phải tiếp tục.
Chu Tư Duy đến phòng nghỉ Mậu Hinh tìm cô: "Mậu kiểm, vì sao lúc bên biện nói những lời này cô không phản đối, cô biết anh nói những lời này đặc biệt tổn hại danh dự con gái tôi.”.
"Giáo sư Chu, hai bên công tố phản biện đều có quyền lợi hỏi nhân chứng, tôi sẽ chỉ nói lúc cần đối chứng trên tòa.". Mậu Hinh trả lời.
"Vụ án này tỉ lệ buộc tội Vương Cường Đông có lớn không?". Chu Tư Duy hỏi.
"Theo chứng cứ hiện tại xem xét, tỉ lệ buộc tội Vương Cường Đông đặc biệt lớn, hai người cứ yên tâm đi!". Mậu Hinh nói.
"Tôi không hy vọng luật sư bên biện hủy hoại danh dự con gái tôi, nó căn bản không thể thích người cặn bã như vậy.". Chu phu nhân đặc biệt để ý điểm này.
"Giáo sư Chu, Chu phu nhân, tôi hiểu tâm tình hai người. Nhưng ở trên tòa án nhất định lấy sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo, đương nhiên nếu luật sư bên biện đề xuất lời nói đối bên ta bất lợi tôi nhất định sẽ bác bỏ, hai người yên tâm. Bây giờ tôi còn phải chuẩn bị tư liệu, hai người cũng về nghỉ ngơi trước đi!". Mậu Hinh nói.
Tiễn hai người, Mậu Hinh xoa mi tâm, tiếp tục chuẩn bị cho toà án thẩm vấn buổi chiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...