Editor: Quỳnh Nguyễn
Một quyền này đánh xong, trực tiếp đánh Minh Nhất Kỳ ngất xỉu.
"Con điên rồi!". Tống Mạn Vân kêu to, không thể tin nhìn Minh Ý, "Đây là em trai ruột của con, con muốn đánh chết nó sao?".
Nếu có thể đánh chết, Minh Ý thật sự rất muốn đánh chết anh.
Đưa Minh Nhất Kỳ đến bệnh viện, xương mũi anh ta bị Minh Ý đánh lệch sang một bên, phải mổ.
Tống Mạn Vân không khỏi hỏi: "Có hủy dung không?".
"Hiện tại chưa biết, vì phải mổ, khả năng sẽ có chút ảnh hưởng.". Quý Thần Hi nói.
Tống Mạn Vân gần như tan nát: "Mày tai tinh này, mày muốn hại một nhà chúng tao như thế nào mới cam tâm!!".
Minh Ý mặt không chút thay đổi, vì còn có công sự xử lý, anh quyết định về công ty trước.
"Tao nói cho mày, tao tuyệt không cho phép mày cưới Mậu Hinh.". Tống Mạn Vân quát sau lưng anh.
Minh Ý coi như không nghe thấy, gặp Giang Nguyệt Đình đối diện, cô cũng vì nghe nói Minh Nhất Kỳ bị thương mà tới.
Giang Nguyệt Đình nhìn thấy Minh Ý, thần sắc không quá tự nhiên, hơi hơi gật đầu một cái.
Minh Ý coi như không phát hiện, chỉ bảo Tạ Tam ở lại chăm sóc.
Thời hạn vụ án Vương Cường Đông đã quyết định, vụ án này được toàn thành phố chú ý, Mậu Hinh không dám coi thường, cho nên một mực tra tư liệu, cũng tham khảo tư liệu Hàn Phương cho mình.
Lần đầu tiên mở phiên toà, Mậu Hinh và bên biện phân biệt thẩm vấn Vương Cường Đông.
"Bị cáo, hiện tại kiểm sát buộc tội anh cố ý sát hại phụ nữ Chu Nguyệt quốc tịch Trung Quốc, anh có nhận tội hay không?".
"Nhận tội.". Vương Cường Đông nói.
Chánh án nghe được Vương Cường Đông nói chuyện, lập tức cúi đầu xuống ghi lại.
"Chánh án, hội thẩm, mời nhìn mục 4 chứng cứ, trong mục 4 là một con dao chặt thịt bốn mươi centimeter, loại dao này đặc biệt sắc bén, một đao chặt xuống có thể nhìn thấy xương cốt. Trên chuôi dao có vân tay và da vụn bị cáo Vương Cường Đông, trên lưỡi đao có máu và da vụn người chết. Đồng thời qua pháp y xem xét, trên lưng Chu Nguyệt, ngực, trên lưng, gáy và 18 miệng vết thương đều là do con dao này tạo thành.".
Mậu Hinh nói xong, tiếp tục thẩm vấn Vương Cường Đông: "Mời anh nói lại toàn bộ quá trình anh giết chết Chu Nguyệt.".
Vương Cường Đông nhìn Mậu Hinh: "Bốn giờ chiều hôm đó tôi đến nhà trẻ Tiểu Thái Dương, cô là cô giáo con tôi, tôi hỏi cô giáo khác cô đang giờ học. Tôi kéo cô ra ngoài, kéo vào trong viện chém chết cô.".
"Rốt cuộc là hận đến mức độ nào, lại phải chặt 18 đao ngoan độc như vậy trên người cô?". Mậu Hinh hỏi.
"Giết một người không cần lý do, dù sao người là tôi giết.". Vương Cường Đông lạnh lùng nói.
Giết một người không cần lý do, đây là một câu lạnh lẽo đáng sợ đến mức nào. Anh nói lời này, gần như chấn kinh toàn hội trường. Không cần lý do là có thể giết chết người, đây tàn nhẫn đến mức độ nào.
Mậu Hinh biết không cần phải hỏi nhiều nữa, nói đã hỏi xong, ngồi trở lại chỗ cũ.
Diệp Diệu Tư bắt đầu thẩm vấn: "Bị cáo, ở đây tôi có một bản lời khai, phía trên viết cùng ngày phát sinh án anh đến tìm người chết Chu Nguyệt, kéo Chu Nguyệt ra còn đóng cửa phòng học, phải không?".
"Phải.". Vương Cường Đông đáp lại.
"Vì sao anh không trực tiếp giết người trong phòng học?". Diệp Diệu Tư lập tức lại hỏi.
Vương Cường Đông trầm mặc, không nói lời nào.
"Bởi vì anh không muốn tổn thương bạn nhỏ khác đúng không? Anh sợ xúc phạm tới bạn nhỏ khác, anh còn không muốn dọa đến chúng, cho nên anh kéo người chết ra ngoài, khóa cửa phòng học.". Diệp Diệu Tư nói.
"Tôi... Không nghĩ nhiều như vậy.". Vẻ mặt Vương Cường Đông mất tự nhiên trả lời.
"Đối với tin đồn anh theo đuổi cô giáo Chu, anh có giải thích gì không?". Diệp Diệu Tư tiếp tục hỏi.
"Không có giải thích gì.". Vương Cường Đông nói.
Diệp Diệu Tư: "Anh thích Chu Nguyệt sao?".
Vương Cường Đông: "Không có gì để nói, người do tôi giết.".
Diệp Diệu Tư: "Từ tháng 3 đến tháng 6 năm nay, Chu Nguyệt từng đưa cơm đến xưởng sửa xe anh công tác, có chuyện này không?".
Vương Cường Đông: "Không liên quan gì đến việc tôi giết cô.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...