Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý sớm biết Minh Nhất Kỳ sẽ nói như vậy, đưa máy ghi âm ra, lập tức mở giọng Minh Nhất Sơn.
"Là anh Nhất Kỳ, anh Nhất Kỳ nói sẽ giúp em, giúp em có cơ hội báo thù. Anh họ, em không muốn đi, không muốn đi...".
Mọi người ở đây đều đổi sắc mặt, Minh Chí Côn khụ một tiếng: "A Nhất, cháu vậy mà bức cung với Tiểu Sơn sao?".
"Không cần cháu bức cung, hai ba câu đã một năm một mười nói rõ ràng sự tình rồi.". Minh Ý trả lời.
Sắc mặt Minh Nhất Kỳ khó coi, chỉ nói: "Em không nghĩ tới Tiểu Sơn vì trốn tránh trách nhiệm, vậy mà đổ tất cả trách nhiệm lên người em.".
"Nhất Kỳ, từ nhỏ Hàn Phương chơi với em, chẳng qua nếu anh bắt anh ta, đoán là cái gì anh ta cũng sẽ phun ra.". Minh Ý nói, "Hiện tại đều là người trong nhà, em giảo hoạt cũng vô dụng.".
"Anh, cho dù anh bắt em thừa nhận những thứ này cũng có ích lợi gì?". Minh Nhất Kỳ hừ lạnh một tiếng, anh không tin anh cả còn có thể đưa mình đến cục cảnh sát được.
Minh Nhất Kỳ nói, Minh Ý liền vung một quyền, anh xuất thân quân nhân, khí lực lớn, Minh Nhất Kỳ lập tức bị đánh nghiêng, mũi lệch đi, chảy máu.
"Minh Nhất, con làm gì vậy?". Tống Mạn Vân kêu to, đỡ con trai.
"Nhất Kỳ, em nghe, em lung tung như thế nào cũng được, anh không cho phép em hại đến Minh gia.". Minh Ý đứng trước mặt Minh Nhất Kỳ, như một đế vương trên cao nhìn xuống, "Năm nay Minh gia vốn đã rối loạn, nếu vụ án này sau cùng tra được Nhất Sơn hoặc em, chính em ngồi tù, tất cả danh dự Minh gia đều bị ảnh hưởng. Người khác sẽ nói Minh gia chúng ta như thế nào, Minh gia là cái nơi sinh ra kẻ phạm tội?".
Minh Chí Côn vốn định mở miệng bảo Minh Ý dừng tay, nghe thấy anh nói như vậy, tất cả lời muốn nói đều nuốt vào.
"Mẹ, bây giờ mẹ sủng nó, giúp đỡ nó, chờ nó thật sự làm suy sụp Minh gia, mẹ sẽ biết mẹ hiền hại con.". Minh Ý nói.
"A Nhất nói có đạo lý.". Minh Chí Côn gật đầu, "Chuyện này cháu đã xử lý tốt, đúng không, A Nhất.".
"Vâng.". Minh Ý gật đầu, "Nhưng không thể có lần tiếp theo.".
"Nhất Kỳ, nghe thấy anh cả nói chưa? Không thể có lần sau.". Minh Chí Côn nói với cháu trai nhỏ.
Trong nhà này từ trước đến nay Minh Nhất Kỳ được sủng ái nhất, mặc dù anh ở công ty là chức quan nhàn tản, nhưng thực ra ông nội càng yêu thương anh, cũng từng nói anh nhất định chiếm phần lớn cổ phần Hoàn Vũ.
Trên thực tế, hiện tại mặc dù Minh Ý là tổng giám đốc Hoàn Vũ, nhưng thực ra anh chiếm cổ phần đặc biệt ít, đại cổ đông vẫn là lão gia tử.
Không nghĩ tới có một ngày, ông nội ở Minh gia mà lại hướng về Minh Ý.
Tống Mạn Vân cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ nâng con trai nhỏ dậy, cũng không răn dạy con lớn nữa.
"Còn có một chuyện, ông nội, ba mẹ, con muốn nói với mọi người.". Minh Ý nói.
"Chuyện gì?". Minh Chí Côn có dự cảm không phải chuyện tốt gì, vội vàng nói thêm, "Nếu không vội, hôm khác nói sau. Mạn Vân, con gọi bác sĩ gia đình tới đây đỡ A Kỳ về phòng."/
"Ông nội, cháu muốn kết hôn với Mậu Hinh.". Minh Ý sao có thể để ông mình né tránh, lập tức nói.
Đầu Minh Chí Côn giật giật, mày nhíu lại.
Tống Mạn Vân và Minh Văn Hiên có lẽ chưa kịp phản ứng, ai mà ngờ tới Minh Ý thật sự muốn kết hôn với Mậu Hinh.
Mậu Hinh là ai? Là cấm kỵ của Minh gia, là cái gai trong thịt Tống Mạn Vân.
"Ha ha ha.". Minh Nhất Kỳ nghe lời này cười rộ lên, "Anh, anh đừng trách em nghĩ nhiều, anh tiễn Tiểu Sơn, chạy về dạy dỗ em. Nói đường hoàng là vì Minh gia, kỳ thật là vì Hinh Hinh đi!".
"Mẹ không đồng ý.". Tống Mạn Vân đã phản đối, "Làm sao con có thể kết hôn với Mậu Hinh, mẹ không đồng ý, tuyệt không đồng ý.".
"Ba cũng không đồng ý.". Minh Văn Hiên trái lại bình tĩnh ôn hòa hơn rất nhiều, "A Nhất, không phải con không biết Hinh Hinh hận chúng ta bao nhiêu. Năm đó làm giải phẫu giác mạc, cô đã hận chúng ta, con cưới cô trở về, thì nhà không có ngày lành.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...