Editor: Quỳnh Nguyễn
Một chén cà phê này vừa đổ xuống, trên tóc Minh Nhất Hạ, kính mắt đều nhỏ nước xuống, trên quần áo sang quý xinh đẹp cũng nước đọng thành mảng lớn.
"Mậu Hinh!". Minh Nhất Hạ phẫn nộ rống to.
Mậu Hinh không để ý tới cô, xoay người rời đi. Giờ khắc này cô mới cảm thấy được chân chính hết giận, lúc lên lầu khóe miệng mỉm cười, cô ấn thang máy lên lầu. Đến tầng 25, kết quả oan gia ngõ hẹp gặp Minh Văn Hiên.
Minh Văn Hiên nhìn thấy Mậu Hinh cũng bất ngờ, lập tức lộ ra tươi cười hiền lành: "Hinh Hinh, cháu thật sự ở bên cạnh A Nhất sao?".
"Chú Minh, cháu và Minh Ý chỉ là bạn, hơn nữa chúng ta cùng nhau lớn lên, Tiểu Sâm lại thích anh, cho nên tiếp xúc tương đối nhiều.". Mậu Hinh trả lời.
"Thì ra là như vậy.". Minh Văn Hiên giật mình, "Nhưng mà thân phận cháu đặc biệt, thực ra không thích hợp xuất hiện ở đây.".
"Chú Minh, cháu không hiểu, cháu chẳng qua là một kiểm sát trưởng nho nhỏ, sẽ mang đến áp lực lớn như vậy cho Hoàn Vũ sao?". Mậu Hinh hỏi lại.
"..." Minh Văn Hiên biết miệng lưỡi Mậu Hinh sắc bén, hoàn toàn khác mẹ cô. Xa cách nhiều năm, cô nói chuyện lại càng khiến người nghẹn lời.
"Đúng rồi, cháu gặp Nhạc Vi ở trên lầu, cô nói nếu cháu gặp chú thì nói với chú, tám giờ tối hôm nay ở nhà trọ của cô, cô có chuyện nói với chú.". Trong đầu Mậu Hinh có một cái ý tưởng, nhiều năm cô bị Minh gia từng bước một bức bách như vậy, tới bây giờ những người này lại vẫn giống chính nhân quân tử trước mặt mình, giờ khắc này cô muốn xé rách tấm màn che bọn họ, phơi ra gương mặt xấu xí của bọn họ.
Quả nhiên, cô nói xong câu đó, mặt Minh Văn Hiên chợt hồng chợt đen, không thể đặc sắc hơn nữa.
"Sao Nhạc Vi có thể nói với cháu như vậy?". Giọng Minh Văn Hiên hơn run, có vài phần không tin.
"Đúng, cháu cũng thấy kỳ quái. Càng kỳ quái là lúc ấy cô ở bên cạnh Minh thiếu, cũng hẹn tám giờ tối hôm nay ở nhà trọ cô.". Mậu Hinh nhấn mạnh thời gian kia.
Sắc mặt Minh Văn Hiên càng khó nhìn, hiển nhiên ông nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng lại không biểu lộ trước Mậu Hinh, chỉ có thể cất giấu không nói.
Nhanh chóng lên đến tầng 39, lúc này Minh Ý đã xong việc, thấy cô tâm tình tốt. Ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn Tiểu Hạ giao phong với Mậu Hinh, mặc dù tính cách Tiểu Hạ bá đạo một chút, nhưng rất ít khi chiếm được tiện nghi trên người Mậu Hinh. Nói vậy, dưới lầu đã chọc tức Nhất Hạ thành công rồi.
"Không phải muốn cùng ăn cơm sao? Chúng ta đi ăn cơm đi!". Mậu Hinh tâm tình tốt nói.
"Muốn ăn gì, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.". Minh Ý cũng muốn hẹn hò với cô.
"Tiểu Sâm muốn ăn gì?". Mậu Hinh hỏi con trai.
"Con muốn ăn tôm, muốn ăn hải sản, muốn ăn thịt.". Tiểu Sâm là động vật ăn thịt chân chính, chỉ muốn ăn thịt.
"Gần đây có một nhà hàng hải sản, hải sản bên trong không tệ, đến chỗ đó ăn đi!". Minh Ý nói.
"Được.". Mậu Hinh tâm tình tốt, ba người ra ngoài ăn.
Lúc ăn cơm, Mậu Hinh nhận được điện thoại của Vương Thiết Thanh, hỏi cô ở đâu.
"Vương đội trưởng, hôm nay tôi ở cùng với bạn, anh yên tâm, hiện tại tôi cực kỳ an toàn. Kế hoạch bảo hộ của các anh bắt đầu từ ngày mai được không?". Mậu Hinh nói.
Vương Thiết Thanh cảm thấy khó xử: "Mậu kiểm, tôi nói rồi, hiện tại an toàn nhân thân của cô đặc biệt quan trọng, chúng ta cần làm kiểm tra an toàn và định vị trong nhà và di động của cô.".
"Ngày mai nói sau, được không? Ngày mai đến Luật Chính Tư tìm tôi.". Mậu Hinh nói xong, cúp điện thoại.
Minh Ý biết cô nói điện thoại với ai, Vương Thiết Thanh, Vương đội trưởng Tổ Trọng Án cục cảnh sát, anh và Mậu Hinh về mặt công việc nhất định qua lại rất nhiều, nhưng hình như thân thiết quá mức với Hinh Hinh rồi.
Minh Ý không biết, Mậu Hinh còn nhận được tin nhắn Diệp Diệu Tư quan tâm. Anh đại khái cũng nghe được chuyện đã xảy ra buổi sáng, giữa trưa liền gửi tin nhắn đến. Mậu Hinh chỉ trả lời mấy chữ tôi khỏe lắm, cảm ơn quan tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...