Editor: Quỳnh Nguyễn
Vào văn phòng, Minh Ý nhìn mặt cô sưng đỏ, hơi đau lòng: "Thực xin lỗi, ngay trước mắt anh mà để Nhất Hạ đánh em.".
"Không phải anh đã báo thù cho em sao? Hơn nữa em cũng cho cô một cái tát. Lại nói, anh còn chưa hiểu rõ em gái anh sao, cô chính là như vậy, có lối suy nghĩ khác hẳn người bình thường.". Mậu Hinh nói
Minh Ý nghe lời này khóe miệng khẽ cười, nhưng nhìn vết hồng trên mặt trái cô, vẫn hơi đau lòng.
Tạ Tạ lấy vải bọc viên đá mang đến, Minh Ý cẩn thận xoa mặt cho cô.
Khối đá khẽ đụng vào mặt, Mậu Hinh nhẹ nhàng run lên một cái, không khỏi bốn mắt nhìn nhau với anh.
"Đau không?". Giọng Minh Ý ôn nhu.
"Không đau.". Mậu Hinh lắc đầu, giọng cũng nhẹ hơn.
Minh Ý cũng cảm giác được cảm xúc cô thay đổi, tay xoa mặt cho cô không kìm lòng được mà hôn lên.
Kết quả còn chưa hôn, cửa mở, Tiểu Sâm đứng ở cửa.
Bé vừa tỉnh ngủ, người vẫn mơ mơ màng màng, nhìn thấy Minh Ý và Mậu Hinh sắp hôn nhau, nói: "Hinh Hinh, mẹ và chú Nhất lại chơi hôn nhau nha!".
Tạ Tạ đứng phía sau Tiểu Sâm, nhìn thấy cảnh này, cũng thấy xấu hổ.
Mậu Hinh khụ một tiếng, quay đầu nhìn con trai: "Chú Nhất con xoa mặt giúp mẹ a.".
"Hinh Hinh, mặt mẹ bị thương sao?". Tiểu Sâm lập tức nhìn cô lo lắng.
"Đúng, mẹ bị thương một chút, bị con mèo cào một cái, nhưng mà không có việc gì rồi.". Mậu Hinh trả lời.
"Là con mèo thối tha nào, con đi đánh nó.". Tiểu Sâm vội nói.
" Chú Nhất đã đánh rồi.". Mậu Hinh cũng không muốn con trai quá bạo lực, lại càng không muốn tiếp xúc nhiều với Minh Nhất Hạ.
"A..., con vù vù cho mẹ." Tiểu Sâm nói xong, bò lên người mẹ vù vù mặt cho cô.
Những lúc như thế này, Tiểu Sâm tri kỷ như vậy khiến Mậu Hinh cảm thấy đặc biệt uất ức và cảm động.
"Anh coi như xong việc, có thể đi ngay bây giờ rồi.". Minh Ý đưa đá cho Mậu Hinh nói, "Anh gọi điện thoại đã.".
Mậu Hinh bày tỏ không ngại, cô và con trai ở bên nhau đều có thể chơi đùa đặc biệt vui vẻ.
Minh Ý vừa định gọi điện thoại, lại nhận được điện thoại nội tuyến, sắc mặt anh hơi đổi, nói với Mậu Hinh: "Em dẫn Tiểu Sâm đến phòng nghỉ bên cạnh ngồi một lát đi!".
Mậu Hinh cũng không hỏi vì sao, dẫn con trai đi nghỉ ngơi.
Lúc này Tiểu Sâm như không tim không phổi, Mậu Hinh nói đi phòng nghỉ, bé ngoan ngoãn đi theo.
Minh Văn Hiên tới, vừa vào văn phòng, Minh Văn Hiên nói: "A Nhất, vừa mới nhìn thấy tiểu Hạ, nó khóc sướt mướt, tay đau đến không nhấc lên được, miệng chỉ nói con và Mậu Hinh, không quan tâm nó, đây là chuyện gì?".
"Ba, đó đều là việc công, Tiểu Hạ luôn luôn tùy hứng, không theo ý của cô cô liền hô to gọi nhỏ, không cần để ý cô.". Minh Ý nghĩ đến vừa nãy Nhất Hạ đánh Mậu Hinh một bạt tai, trong lòng anh còn chưa hết giận, cha chạy tới hưng sư vấn tội, anh hơi cau chặt mày.
"Cái gì gọi là không cần để ý cô? Nó là em gái ruột con. Ba nghe nói gần đây con đầu tư một bộ phim, rất lớn, có mấy bộ phim đại chế tác. Nếu có cơ hội, Tiểu Hạ lại là em gái con, có thể chăm sóc nó vì sao không chăm sóc nó một chút!". Giọng điệu Minh Văn Hiên không thoải mái nói.
"Ba, con chỉ phụ trách đầu tư, không tham dự chế tác phim, cũng đồng ý với đối phương cho bọn họ quyền chế tác độc lập. Nếu ngay từ đầu đã giao ước hết rồi, thì không bội ước được.". Minh Ý nói.
Vừa nghe anh nói, Minh Văn Hiên chau mày, con trai này quá khó thu phục, chẳng lẽ thật sự là vì bị đưa ra ngoài bảy năm, cho nên anh không thân thiết với mình a!
"Con thật sự ở bên cạnh Mậu Hinh sao?". Minh Văn Hiên lại hỏi.
"Chú Minh, cháu ở đây.". Mậu Hinh cảm thấy nghe vậy cũng gần đủ rồi, cô để con trai ngồi trong phòng, mình mở cửa ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...