Editor: Quỳnh Nguyễn
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.". Nói chuyện là Minh Nhất Kỳ, tiếng của anh cực kì khàn, còn lộ ra vài phần cảm giác thỏa mãn sau khi người đàn ông *** thư giải.
Mậu Hinh nghe giọng này, chỉ muốn cười ha hả! Nhạc Vi nha Nhạc Vi, không chỉ dây dưa không rõ với Minh Văn Hiên, bây giờ còn dây dưa không rõ với Minh Nhất Kỳ. Hầu hạ cả hai cha con, cũng chỉ có cô ta làm được.
"Nhị thiếu, tối hôm nay dám đến chỗ tôi không?". Nhạc Vi hỏi sâu xa.
"Chờ tôi.... Tám giờ". Lời này nói xong, đã nghe được một hồi tiếng nam nữ quấn vào nhau.
Ngay từ đầu Mậu Hinh đã không muốn nghe, bước xuống lầu.
Cô sắp đi đến lầu 39, liền nghe được có người gọi mình: "Mậu Hinh.".
Mậu Hinh dừng bước, quay đầu nhìn Nhạc Vi, cô đứng ở cửa hành lang, có vài phần khuất bóng, Mậu Hinh thấy không rõ vẻ mặt của cô lắm.
"Tôi đã biết là cô.". Nhạc Vi chậm rãi đi xuống, "Tất cả công ty đều truyền ra, nói hôm nay Minh tổng dẫn một phụ nữ đi làm. Có thể khiến Minh đại thiếu dẫn đến công ty, chỉ sợ chỉ có cô.".
"Có chuyện gì sao?". Mậu Hinh vẻ mặt thản nhiên hỏi.
"Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi?". Nhạc Vi hỏi.
"Chẳng lẽ chuyện này là bí mật với tôi sao?". Mậu Hinh hỏi lại.
Vẻ mặt Nhạc Vi biến đổi, ngược lại cười: "Cô nói rất đúng, đây không phải bí mật, tôi tin tưởng cô biết điều, sẽ không nói lung tung.".
Mậu Hinh có phần muốn cười, nhưng cô cũng không cười, chỉ nói: "Cái gọi là biết điều là có ý gì? Nhạc Vi, có một số việc cô cảm thấy tôi không nói thì sẽ không có người biết sao? Cô coi Tống Mạn Vân và Giang Nguyệt Đình đều là kẻ ngu sao?".
Mặt Nhạc Vi biến đổi, không sai, Tống Mạn Vân vẫn luôn hoài nghi quan hệ cô và Minh Văn Hiên.
Cô tốt nghiệp trung học lập tức vào đại học B học công trình nguồn năng lượng, đại học B nổi tiếng chuyên ngành công trình nguồn năng lượng, một năm chỉ tuyển không tới bốn mươi người trong cả nước, thành tích mình thi vào trường đại học thực ra hơi kém, nếu không nhờ Minh Văn Hiên sắp xếp cô không vào được.
Sau khi tốt nghiệp vào làm ở tập đoàn Hoàn Vũ, từ một vị trí quản lí giao tiếp thị trường, ngoại trừ cố gắng của chính mình, ở giữa còn có Minh Văn Hiên âm thầm thúc đẩy.
Còn có cô tốt nghiệp đại học đã chuyển ra ngoài ở, phòng nhỏ kia là Minh Văn Hiên mua. Việc này, Tống Mạn Vân chỉ cần có tâm điều tra, thì sẽ có thể điều tra ra.
Mà cô và Minh Nhất Kỳ a! Minh Nhất Kỳ lợi dụng cô, không phải cô không biết điểm ấy. Nhưng mà có thể làm gì? Cô yêu Minh Nhất Kỳ mười mấy năm, chỉ cần có một chút khả năng với anh, cô cam tâm tình nguyện.
"Xem ra hiện tại cô và Minh đại thiếu phát triển không tệ a!". Nhạc Vi hừ lạnh một tiếng, "Năm đó tôi cảm giác cô và Minh đại thiếu không thích hợp! Chẳng qua Minh đại thiếu biết quá khứ của cô không? Anh sẽ không nghĩ con trai cô là đứa nhỏ của anh chứ!".
Mậu Hinh không muốn nói chuyện này với Nhạc Vi, quyết định không để ý tới cô đi trước.
Ai ngờ Nhạc Vi lập tức giữ chặt cô: "Mậu Hinh, đừng làm bộ làm tịch, cô về không phải vì báo thù sao? Báo thù đôi mắt cô, báo thù ba mẹ cô.".
Mậu Hinh nhìn người phụ nữ này: "Cô muốn nói gì?".
"Cô không phải không biết?". Nhạc Vi có phần đắc ý, "Không đúng a, nếu cô không biết, sao cô có thể ở bên cạnh Minh đại thiếu?".
"Nhạc Vi, có phải cô cảm thấy cô ở Minh gia chơi đùa như cá gặp nước không? Tôi nói cho cô, cô chẳng qua là cá vàng Minh gia dùng để trang trí mà thôi, con cá lớn Tống Mạn Vân mở miệng ra, cô sẽ xương cốt không còn.". Cô nói xong, thật sự không muốn vô nghĩa, tiếp tục xuống lầu.
"Ai ăn ai còn chưa chắc a?". Nhạc Vi nói sau lưng cô, "Nhưng mà tôi có thể khẳng định, cô nhất định là cái bị ăn kia, bởi vì cô vĩnh viễn vẫn là Mậu Hinh bị tôi đùa bỡn trong tay kia!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...