Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý ôm Tiểu Sâm và Mậu Hinh lên lầu, lúc vào thang máy rốt cục Mậu Hinh cũng thanh tỉnh không ít, nhớ đến buổi sáng phát sinh đủ chuyện, cảm thấy kinh hãi cũng ý thức được có chút không đúng.
"Anh nói Hàn Phương kia làm sao có thể gan lớn như vậy, vì một Vương Cường Đông mà bắt cóc thậm chí tới đâm bị thương em đến như vậy?". Vào trong nhà, Mậu Hinh hỏi.
"Không liên quan đến Hàn Phương...". Minh Ý trả lời."Đương nhiên không phải hoàn toàn không liên quan, chỉ là anh cũng không ngờ sự tình sẽ ầm ĩ đến mức như vậy."
Hiện tại Hàn Phương ở Tân Thị cũng là nhà kinh doanh có tiếng, trước kia làm giàu không rõ ràng, kinh doanh hộp đêm, quán rượu, sòng bài, tiền kiếm được có một nửa là không sạch sẽ. Nhưng mà mấy năm nay tẩy trắng, ngược lại như một người đứng đắn.
Anh và Vương Cường Đông đã từng là đối tác, hai người xưng huynh gọi đệ, về sau Vương Cường Đông thu tay lại không liên quan, anh tiếp nhận tất cả mối làm ăn của Vương Cường Đông.
Lần này Vương Cường Đông trêu chọc đến quan tòa, anh sẽ ra tay cũng là lẽ thường, nhưng công khai bắt cóc kiểm sát trưởng, có lẽ anh sẽ phiền toái không nhỏ.
"Vậy có quan hệ với ai?". Mậu Hinh khó hiểu.
"Chờ kết quả điều tra rồi nói sau, em không cần nghĩ nhiều.". Minh Ý sờ sờ đầu cô, "Trong khoảng thời gian này em và Tiểu Sâm ở cùng anh đi, đừng ở dưới lầu!".
"Đây là lầu trên lầu dưới, ở chỗ nào chẳng giống nhau?". Mậu Hinh nói.
"Trải qua chuyện này, anh cho rằng tối hôm nay em ở trước mặt anh thì tốt hơn.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh nhìn vào ánh mắt anh, lòng khẽ động, trong lúc này lại không tìm được lý do có thể từ chối.
"Hoặc là anh đến chỗ em ngủ cũng được, nếu em không ngại?". Minh Ý nói.
"Thôi, vẫn là đến chỗ anh đi!". Chỗ anh không gian rộng hơn một chút, "Em thu dọn một ít quần áo, anh ôm Tiểu Sâm đi lên ngủ trước.".
"Được.". Minh Ý lấy được đáp án hài lòng, đương nhiên đồng ý.
Mậu Hinh thu dọn đồ đạc, Vương Thiết Thanh gọi điện thoại đến, nói là hai sát thủ đã chết, khi mang về cục cảnh sát đột nhiên chết rồi. Pháp y nghiệm xét, thì ra vốn là uống độc, độc dược này là độc mạn tính (dược tính phát tác chậm), sau khi dùng sáu giờ mới có thể phát tác. Đến cục cảnh sát, vừa mới bắt đầu thẩm vấn thì chết ở phòng thẩm vấn.
Mà Hàn Phương bên kia nhận tội bắt cóc, hoàn toàn không biết hai tên sát thủ kia, cũng không biết bọn họ là ai. Anh mời Mậu Hinh đến, chẳng qua là muốn đưa Mậu Hinh tư liệu vụ án Vương Cường Đông, cũng không có ý gì khác.
Vừa nghe chuyện này, Mậu Hinh nhíu mày, anh không ngờ tới sẽ biến thành như vậy.
Hàn Phương còn nhắc tới một rương tiền bạc kia, mà Mậu Hinh cũng nhắc tới một rương tiền bạc kia, phần lớn rương tiền bạc kia đã tìm về được, Mậu Hinh căn bản không cần, cảnh sát võ trang bên kia thu dọn trở về liền trực tiếp giao cục cảnh sát.
"Chờ chút, tất cả báo cáo tôi đều đã giao một phần cho Luật Chính Tư.". Vương Thiết Thanh nói.
"Được.". Mậu Hinh đáp lại.
"Mậu kiểm, tôi sẽ phái hai người bảo vệ cô.". Vương Thiết Thanh hỏi.
"Không cần, tôi tin tưởng lần này đối phương thất bại, chắc không dám xuống tay tùy tiện nữa.". Mậu Hinh không nghĩ ngợi gì nói.
"Tôi thấy vẫn nên phái hai người bảo vệ cô thì tốt hơn.". Vương Thiết Thanh nói. "Vụ án này đã chính thức lập án, cô là đối tượng bảo vệ trọng điểm của chúng tôi.".
"Vậy được rồi, tôi hi vọng không ảnh hưởng công tác và sinh hoạt bình thường của tôi.". Mậu Hinh nói.
"Buổi chiều tôi sẽ phái người đến nhà cô kiểm tra một lần, hi vọng Mậu kiểm bỏ qua cho.". Vương Thiết Thanh lại nói.
Mậu Hinh nghe xong lời này, khẽ nhíu mày, đối với chuyện này cô lại để ý, bởi vì liên quan đến riêng tư của cô.
Kết thúc điện thoại, Minh Ý gọi điện thoại hỏi cô: "Thu dọn xong chưa?".
"Vẫn chưa xong.". Tâm tình Mậu Hinh hậm hực, tự dưng bị cuốn vào vụ án mới, mùi vị này quả thực khổ sở.
Cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng mở cửa, Minh Ý mở cửa tiến vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...