Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý xoa xoa đầu Tiểu Sâm, nhìn sắc mặt Mậu Hinh trắng bệch, hiển nhiên cũng bị sợ hãi.
"Thực xin lỗi, anh nên đến sớm một chút.". Minh Ý từ hội nghị trực tiếp tới, đồng thời liên lạc với một chiến hữu là cảnh sát vũ trang tới khống chế mấy tên sát thủ kia.
Mậu Hinh lắc đầu, cô muốn nhanh chóng làm rõ chuyện gì đang xảy ra?
Minh Ý nhìn Mậu Hinh, Tiểu Sâm gặp chuyện ở đây, trong lòng cũng thấy khổ sở. Hỏi Mậu Hinh chuyện đã trải qua, cô kể lại một lượt chuyện trải qua, sau khi nghe sắc mặt Minh Ý càng khó xem, nắm chặt tay Mậu Hinh không nói một lời.
Tạ Tam ngồi phía trước thấy vẻ mặt Minh Ý, mơ hồ biết ý của anh, lập tức gửi tin cho Tây Tử sắp xếp, không thể để chuyện này kết thúc ở đây.
Minh Ý đưa Mậu Hinh trở về Viện kiểm sát trước, Dương Tại Xuân đã chờ cô, cô báo cáo lại mọi chuyện trải qua. Dương Tại Xuân nói: "Đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tham gia xử lý chuyện này.".
Mậu Hinh gật gật đầu, vẫn chưa định thần lại.
"Em về nhà nghỉ ngơi trước đi!". Dương Tại Xuân trấn an cô, "Nghỉ ngơi trước rồi nói sau.".
"Vâng, Dương kiểm.". Mậu Hinh trải qua ngày hôm nay cũng đã bị dọa sợ.
Từ văn phòng lãnh đạo bước ra, cô cũng được rất nhiều đồng nghiệp thân thiết quan tâm hỏi thăm có bị thương hay không, Cố Tiểu Nam còn đặc biệt xông tới ôm cô.
"Mậu kiểm, sớm biết vậy tôi cùng đi với chị, trời ạ, may quá chị chị không việc gì.". Tiểu Nam bị dọa chảy cả nước mắt.
Mậu Hinh hơi cảm động, thời gian cô làm ở Viện kiểm sát không dài, nhưng cũng đã nhận được sự quan tâm thân thiết của đồng nghiệp.
"Chẳng lẽ em có võ sao? Không biết chừng em còn sợ hãi hơn.". Mậu Hinh không khỏi cười hỏi, "Hơn nữa, giờ chị không sao rồi.".
"Nghe nói ngay cả cảnh sát vũ trang đều đã hành động rồi.". Tiểu Nam hỏi, "Có phải chuyện rất đáng sợ, giờ bọn chúng quá càn rỡ, ngay cả kiểm sát trưởng cũng dám bắt cóc.".
"Tạm thời chưa biết được, cứ giao cho cảnh sát xử lý.". Mậu Hinh biết Minh Ý còn chờ bên ngoài, không muốn để anh đợi quá lâu, vội nói "Chị đi về trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị.".
"Vâng.". Tiểu Nam muốn tiễn cô, Mậu Hinh không cho, bảo cô ấy tiếp tục công tác.
Ra khỏi Viện kiểm sát, xe Minh Ý chờ ở bên ngoài, thấy cô ra, anh xuống xe mở cửa xe cho cô.
Sau khi Mậu Hinh lên xe anh mới lên, Tiểu Sâm buồn ngủ ngồi ở ghế trẻ em, tên nhóc con này gặp chuyện cũng có thể không tim không phổi mà ngủ được.
Ngược lại Minh Ý cực kỳ hài lòng, Tiểu Sâm thông minh cơ trí, gan lớn tim cũng lớn, mới có thể vào lúc mấu chốt bảo vệ được Mậu Hinh, bảo vệ mình.
Chưa đầy 5 tuổi đã có thể như vậy, rất khó tưởng tượng sau khi lớn lên sẽ xuất sắc như thế nào.
Suốt đường đều không nói chuyện, Minh Ý nắm tay Mậu Hinh vẫn yên lặng. Mậu Hinh cũng hiểu được trải qua chuyện lần này, cả người đều mệt, dựa vào vai Minh Ý chợp mắt.
Minh Ý ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán của cô một cái, trấn an cô đi vào giấc ngủ.
Theo lý, Mậu Hinh không thể ngủ, không ngờ cô lại chậm rãi ngủ thiếp đi. Có thể là Tạ Tam lái xe rất êm, Minh Ý ôm cũng rất ấm áp, nháy mắt cô đã quên sợ hãi, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Về đến nhà, xe đỗ ở garage tầng ngầm nhà trọ, lúc này Minh Ý mới nhẹ nhàng đánh thức Mậu Hinh.
"Về đến nhà rồi!". Giọng anh dịu dàng.
"Đến rồi sao?". Mậu Hinh mở mắt ra, "Em vậy mà lại ngủ thiếp đi.".
"Vào trong nhà có thể tiếp tục ngủ". Minh Ý buông cô ra, anh xuống xe trước, mở cửa xe bên kia ôm Tiểu Sâm xuống tiếp.
Mậu Hinh đi theo xuống xe, lúc cô thấy Tiểu Sâm ở trong lòng Minh Ý vẫn còn ngủ, tay mập mạp vòng qua cổ Minh Ý, hai người vô cùng thân thiết như cha con, trong lòng không khỏi hồi hộp một chút, cảm giác phức tạp quanh quẩn trong lòng.
Tạ Tam không theo chân bọn họ lên lầu, chỉ cùng Minh Ý trao đổi ánh mắt rồi lái xe rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...