Trong tiếng vỗ tay như sấm vang lên, An Tại Đào mỉm cười đứng dậy cúi người thật sâu xuống dưới đài, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, giọng nói bình thản và trầm thấp trước sau như một:
- Lần này bên trên tổ chức an bài tôi tới Cục Giám sát quốc gia công tác, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Trung ương và Tỉnh ủy. Bởi vì tôi biết rất rõ, vận mệnh cá nhân là do vận mệnh quốc gia, dân tộc cùng nhân dân quyết định, tác dụng cá nhân chỉ là phụ thuộc, dung hợp vào sự nghiệp phát triển của Đảng và nhân dân mới có thể phát huy ra. Công tác cá nhân tôi thay đổi, đây không chỉ là Trung ương và Tỉnh ủy bồi dưỡng, tín nhiệm cùng quan tâm tôi, quan trọng hơn là nó thể hiện sự khẳng định của Trung ương, Tỉnh ủy đối với công tác Phòng Sơn, khẳng định đối với bộ máy lãnh đạo phòng sơn, khẳng định đối với đội ngũ cán bộ Phòng Sơn, thể hiện sự coi trọng, ủng hộ và quan tâm ưu ái của Trung ương, Tỉnh ủy đối với sự nghiệp Phòng Sơn.
- Vật đổi sao dời 10 năm trôi qua, Tư Hà Phòng Sơn tình cảm rất nhiều. Tháng 6 năm 1997, tôi được bổ nhiệm làm ủy viên thường vụ Huyện ủy Quy Ninh, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà Phòng Sơn, bắt đầu từ lúc đó, đảo mắt tôi đã sớm chiều ở chung trong thời gian 10 năm với rất nhiều đồng chí đang ngồi đây. Ngày ly biệt đã đến, tâm tình của tôi ngày càng khó bình tĩnh. 10 năm qua, núi sông Phòng Sơn, các hương thân phụ lão Phòng Sơn, cán bộ Phòng Sơn cùng phấn đấu một chỗ, thời khắc quanh quẩn trong lòng tôi, hiển hiện trước mắt tôi, một vài bức họa cuộn tròn, từng hình ảnh, rõ ràng như vậy, khó quên như vậy, khiến tôi quyến luyến như vậy. 10 năm này, đối với Phòng Sơn mà nói, 10 năm đạt được sự coi trọng, che chở, dốc sức nâng của Trung ương, Tỉnh ủy, UBND tỉnh, 10 năm đạt được chú ý, bình luận, nghị luận cao độ của goại giới, 10 năm nhận thức chung, trải qua dốc sức làm, 10 năm thoát khỏi cảnh nghèo khó, đặt trụ cột, gia tốc phát triển. Trong 10 năm, trước sau tôi công tác trên cương vị lãnh đạo chủ yếu của huyện, thành phố, trong đó còn từng tạm giữ chức ở Văn phòng Tỉnh ủy và Bộ Ngoại giao.
Giọng An Tại Đào dần trở nên tràn đầy cảm tình, sắc mặt hơi kích động.
- Nếu như nói lấy được một số thành tích trong công tác, điều này còn phải quy công tại lãnh đạo Trung ương, Tỉnh ủy, UBND tỉnh, quy công rất nhiều lãnh đạo, đồng chí làm ra trụ cột, quy công toàn thể thành viên bộ máy lãnh đạo cùng hợp tác cộng sự phối hợp chặt chẽ với tôi, quy công toàn bộ 4.160.000 nhân dân Phòng Sơn ủng hộ. Mượn cơ hội này, tôi cảm ơn các cấp lãnh đạo, đồng chí về hưu, binh sĩ trú tại Phòng Sơn, Công an cảnh sát, tất cả Đảng phái dân chủ, hội liên hiệp công thương nghiệp, người mọi tầng lớp của xã hội cùng hương thân phụ mẫu Phòng Sơn và đồng hương Phòng Sơn bên ngoài đã quan tâm, ủng hộ, lý giải, tín nhiệm và trợ giúp tôi từ xưa tới nay.
- Trong 10 năm công tác tại Phòng Sơn, tôi cảm tạ sự quan tâm thắm thiết của Trung ương, Tỉnh ủy và UBND tỉnh tự đáy lòng... Tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn cảm động. Trong 10 năm công tác tại Phòng Sơn, tôi chân thành cảm tạ toàn bộ cán bộ thành phố ủng hộ. 10 năm này, là một thời gian khó quên trong đời tôi, là một thời gian quý giá trong sự nghiệp của tôi, là một đoạn thời gian vui sướng trong công việc của tôi. Cán bộ Phòng Sơn có giác ngộ chính trị và trình độ chính sách rất cao, là một đội ngũ làm việc tốt biết chính trị, chú ý đại cục, biết trợ lý, làm việc tốt. Bọn họ bình thường mà vĩ đại, là cột sống cùng phát triển với Phòng Sơn. 10 năm qua, mỗi lần chúng ta quyết định hình thành biện pháp, mỗi lần đẩy mạnh thuận lợi một hạng mục, đều thẻ hiện toàn thể thành viên bộ máy lãnh đạo hợp tác, ngưng tụ được cộng đồng cán bộ cố gắng, được các đồng chí lãnh đạo truyền đạt, giúp đỡ, dẫn dắt. 10 năm qua, tôi cùng với các cán bộ từ không quen biết tới quen biết, hiểu nhau, cùng cố gắng, mọi người sớm chiều ở chung, đồng cam cộng khổ, để Phòng Sơn phát triển, nhân dân hạnh phúc, cùng gánh trách nhiệm, thừa nhận áp lực, cùng lo lắng hết lòng, dùng lực dùng sức, cùng tăng ca thức đêm, cùng chia xẻ niềm vui, chúc mừng thành công. Cộng đồng sự nghiệp, cùng chung mục tiêu cộng đồng phấn đấu, khiến chúng ta trở thành đồng chí, đồng sự và bằng hữu tốt, loại tình nghĩa này chính là tài phú quý giá nhất trong đời tôi, loại tình cảm đồng chí cùng chung chí hướng này còn trân quý hơn nhiều so với tình cảm chân tay, loại tình nghĩa đồng chí chân thành chất phác này cao hơn nghĩa kim lan nhiều lắm. Tôi sẽ nhiều lần quý trọng và vĩnh viễn nhớ kỹ đoạn thời gian tốt đẹp công tác tại Phòng Sơn này, nhiều lần quý trọng và vĩnh viễn nhớ kỹ sự ủng hộ giúp đỡ của các vị đồng chí, nhiều lần quỳ trọng và vĩnh viễn nhớ kỹ tình nghĩa thắm thiết đã có với đồng sự Phòng Sơn...
- Lúc còn học ở Yến Đại, tôi vẫn thích câu thơ của Ngải Thanh tiên sinh: "Vì sao trong mắt ta rưng rưng nước mắt? Bởi vì tình yêu sâu lắng của ta đối với mảnh đất này..." Hôm nay, ở nơi này, tôi thâm tình cáo biệt với các đồng chí, các đồng nghiệp, thâm tình cáo biệt với nhân dân Phòng Sơn, thâm tình cáo biệt với mảnh đất này, vô luận tôi đi đâu, Phòng Sơn, mảnh đất mang tới cho tôi nhiều cảm động và chân thành này, tôi đều vĩnh viên ghi nhớ...
- Cuối cùng, tôi chân thành mong ước Phòng Sơn ngày mai tốt đẹp hơn.
Mắt An Tại Đào hơi đỏ lên, hắn ôm lấy tay, trong tiếng vỗ tay sấm dậy của toàn trường, hắn lần nữa cúi đầu gửi lời cảm ơn xuống dưới đài, sau đó hắn lại chủ động đứng dậy bắt tay Dương Hoa.
- Đồng chí Dương Hoa, Phòng Sơn giao cho cô rồi...
An Tại Đào bắt tay Dương Hoa thật chặt, khuôn mặt quyến rũ của Dương Hoa hơi đỏ lên, cô động tình mà nhìn An Tại Đào, nói nhẹ nhàng chỉ hai người mới có thể nghe được:
- Cảm ơn lãnh đạo trợ giúp đề bạt tôi, tôi vĩnh viên không quên được sự chiếu cố của ngài đối với tôi trong những năm gần đây... Mong lãnh đạo có thể làm ra thành tích lớn hơn nữa trên cương vị lãnh đạo cao hơn... Tôi cùng Phòng Sơn, còn có các đồng chí, mãnh liệt yêu cầu lãnh đạo tiếp tục quan tâm ủng hộ công tác của Phòng Sơn...
Dựa theo yêu cầu của Trung ương, An Tại Đào lập tức phải tới thủ dô. 1h sau khi kết thúc đại hội cán bộ, An Tại Đào liền thu dọn xong tất cả vật phẩm ở văn phòng của mình, dưới sự giúp đỡ của thư ký Lý Bình, Chánh Văn phòng Thành ủy Đồng Hồng Cương mang lên xe, Hoàng Thao sẽ lái xe đưa hắn tới thủ đô. :
Dương Hoa cùng Hoàng Hiểu Phong mang theo toàn thể thành viên Đảng ủy chính quyền thành phố, tụ tập trong đại viện cơ quan, tiễn chân hắn.
An Tại Đào bắt tay từng người, hàn huyên đơn giản. Trước lúc lên xe, hắn nắm chặt tay Dương Hoa, thản nhiên nói:
- Lão Dương, tôi rời đi. Lão Đồng Văn phòng Thành ủy, Lý Bình thư ký của tôi, lái xe Hoàng Thao những người này, từ xưa tới nay đều phục vụ tôi, bỏ lực rất nhiều... Ngày sau, kính xin lão Dương cô chiếu cố họ nhiều hơn một chút, an bài công tác tốt cho họ.
- Cục trưởng An, xin yên tâm, tất cả giao cho tôi.
Thái độ của Dương Hoa vẫn kính cẩn trước sau như một.
- Tốt lắm, cảm ơn lão Dương. Phòng Sơn đã đi lên chiếc xe tốc hành phát triển tốc độ cao, bước tiếp theo, trọng trách của lão Dương cô cũng rất nặng nề...
An Tại Đào ý vị thâm trường mà nhẹ nhàng nói vài câu với Dương Hoa, sau đó phất tay với mọi người, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, đều trở về đi, mặc dù tôi rời khỏi Phòng Sơn, nhưng tôi vĩnh viễn là người Phòng Sơn, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.
Mã Hiểu Yến cũng muốn tới tỉnh, nhưng tạm thời vẫn chưa đi. Ngoại trừ mấy lãnh đạo chủ yếu như Dương Hoa ra, Cổ Vân Lan, Cổ Trường Lăng, trang Ninh... nguyên một đám cán bộ An Tại Đào nhấc lên thần sắc kích động tụm lại trước xe, nhìn An Tại Đào lên xe rời đi, đa số tâm tình đều thất lạc.
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ đã quen làm việc dưới cánh chim bảo vệ của An Tại Đào, hôm nay An Tại Đào đọt nhiên rời Đông Sơn tới Trung ương công tác, bọn họ rất không quen. Trên ý nghĩa nào mà nói, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Lãnh đạo chủ yếu đều thay đổi, từ hôm nay Phòng Sơn liền cáo biệt thời đại An Tại Đào, chính thức đi vào thời đại Dương Hoa... Bước tiếp theo, Dương Hoa còn có thể khư khư cố chấp mà quán triệt chấp hành mạch suy nghĩ tân chính của An Tại Đào sao?
...
...
Ô tô chạy như bay trên đường cao tốc, lái xe Hoàng Thao và thư ký Lý Bình đều im lặng không nói, không khí trong xe hơi nặng nề. An Tại Đào thở dài trong lòng, lúc này hắn đi quá nhanh, còn chưa kịp an bài một số người bên cạnh mình...
- Hoàng sư phó, tôi đã nói chuyện với đồng chí Vân Lan, sau khi tôi đi, anh qua chỗ Vân Lan.
An Tại Đào nhẹ nhàng thở dài:
- Anh phục vụ tôi nhiều năm như vậy, dãi nắng dầm mưa, phải nói tôi mắc nợ anh rất nhiều. Ừ, trước tiên anh theo Vân Lan vài năm, chờ sau này tôi nghĩ biện pháp, xem có thể điều chỉnh anh rời khỏi cương vị lái xe hay không.
Tâm tình Hoàng Thao tự nhiên cực kỳ thất lạc, lãnh đạo rời đi, lái xe gã lại không thể đi theo, trong lòng không thể nói là tư vị gì.
- Cảm ơn lãnh đạo.
Hoàng Thao trầm thấp nói, miễn cưỡng cười:
- Bí thư An, tôi và Lý Bình đều không nỡ để ngài đi...
Giọng Lý Bình hơi nghẹn ngào:
- Bí thư An...
An Tại Đào thở dài một cái, cười nói:
- Lý Bình, không nên như vậy. Tôi đi rồi, vấn đề công tác của anh, đồng chí Dương Hoa sẽ an bài thỏa đáng. Sau khi tôi tới Yên Kinh nhậm chức, sẽ nói chuyện với đồng chí Dương Hoa một lần nữa, anh an tâm ở lại công tác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...