Đêm đó An Tại Đào về đến nhà, nói chuyện đính hôn với mẹ. An Tại Đào đương nhiên là một mực tán thành, đính hôn trước khi kết hôn là phong tục hiện giờ, nếu An Tại Đào không trúng giải thưởng lớn hơn 70 vạn tệ kia, có lẽ An Nhã Chi còn buồn rầu, bởi vì đính hôn cần không ít tiền, giống như dân gian Tân Hải lưu hành tiền mừng ngàn dặm mới tìm được một cùng với sính lế Tam Kim (vòng tai vàng, vòng cổ vàng, nhẫn vàng) cộng lại không ít tiền.
Nhưng hiện giờ, lo lắng này sẽ không tồn tại.
Lúc này An Nhã Chi liền hưng phấn mà gọi điện cho một giáo viên cấp hai để cô chọn giúp một ngày hoàng đạo, càng nhanh càng tốt.
An Tại Đào thấy mẹ bận rộn, cười cười trở lại phòng ngủ của mình, yên lặng mà ngồi trước đèn bàn bắt đầu lối suy nghĩ của bài viết đi sâu khách sạn nhỏ gần nhà ga bán dâm thành phong trào. Lòng yên tĩnh, bài viết liền thật sự thuận tiện cũng rất nhanh, ước chừng hơn một giờ, An Tại Đào liền hoàn thành bài viết này.
Dùng thân phận phóng viên mật, viết vào cách nhìn cách nghe trong quá trình điều tra ngầm ở nhà ga Tân Hải, trong bài viết cũng đưa ra trích đoạn kết quả phỏng vấn đối với Quyên Quyên. Đối với cảnh sát, hắn dựa theo chỉ đạo của Hoàng Trạch Danh áp dụng cách viết không nói rõ, mà vòng vo chung quanh. Trong bài viết, dùng giọng điệu tiếc nuối của phóng viên mật nói rõ ra.
"Trong mấy ngày làm phóng viên điều tra ngầm, mỗi khi phóng viên nhìn thấy khách làng chơi ra ra vào vào lui tới như đưa thoi, trong đó, phóng viên từng gọi điện báo cảnh 5 lần, nhưng vẫn không nhìn thấy cảnh sát nào tới"..
...
...
Sáng hôm nay, An Tại Đào đem bản sao chép lại "sổ sách" Quyên Quyên cung cấp, ảnh chụp lén cuộc điều tra ngầm của hắn với Lý Tương, cùng với bài báo hoàn chỉnh hai người kết hợp viết, cùng giao cho Hoàng Trạch Danh.
Hoàng Trạch Danh thẩm duyệt xong, quả thật khá vừa lòng đối với bài báo này, chỉ là vì bảo vệ hai người An Tại Đào và Lý Tương vì loại tin tức đi sâu vạch trần bí mật này, rất dễ đẩy phóng viên đưa tin rơi vào vòng xoáy trả thù, ông suy nghĩ một chút, quyết định để An Tại Đào và Lý Tương dùng tên giả là phóng viên Ngưu Đao.
Kí tên hay không, đối với An Tại Đào mà nói, vốn là một chuyện không quan trọng. Hơn nữa, đây cũng là lệ thường của tin tức. Hắn cần, chỉ là một lần gia tăng công trạng. Về sau, theo thời gian hành nghề của An Tại Đào trôi qua, bài viết mặt trái vạch trần bí mật gia tăng, bút danh "Ngưu Đao" này dần dần trở thành một thương hiệu nổi tiếng, so với tên thật An Tại Đào còn cao hơn nhiều lắm. Đây là nói sau, tạm thời không nhắc tới.
Ngày thứ ba, Báo Tân Hải Thần dùng độ dài một trang báo, đăng bài viết đi sâu "điều tra nạn mãi dâm tại khách sạn gần nhà ga" của "phóng viên Ngưu Đao", kèm bài viết còn có ảnh chụp cùng với giấy tờ sao chép sổ sách của Quyên Quyên.
Bài báo vừa ra, có thể nói là một hòn đá bắn lên ngàn lớp sóng, dư luận Tân Hải lập tức sôi trào. Khách sạn nhỏ gần nhà ga hoạt động mại dâm thành phong trào, thị dân Tân Hải đã sớm rõ ràng trong lòng, nhìn bài viết sao có thể không cộng hưởng. Trong nhất thời, "Đường dây tin tức nóng Tiểu An" của Báo Tân Hải Thần bị thị dân đánh sập, vài nhà truyền thông khác của Tân Hải cũng triển khai đưa tin tiếp theo, Cục Công an thành phố Tân Hải sứt đầu mẻ trán ứng đối mệt mỏi.
Cục trưởng Công an Thành phố Tân Hải Hoàng Thao cực kỳ buồn bực, cũng cực kỳ phẫn nộ. Y vừa mới bãi bình ảnh hưởng tiêu cực của vụ án oán Mã Bằng Viễn, đột nhiên lại đưa tới việc nhà ga bán dâm thành phong trào... Trải qua việc này, xem như hình tượng xã hội của hệ thống công an hoàn toàn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hoàng Thao ngồi trên ghế bành xa hoa rộng rãi của mình, hung hăng vỗ bàn, chỉ vào vài cấp dưới kinh sợ chửi ầm lên hơn nửa ngày, mới hết giận. Phân phó người của đại đội bảo vệ trị an nhanh chóng thăm dò. Y đuổi đám cấp dưới đi, châm một điếu thuốc, hung hăng hút một ngụm, cắn chặt răng:
- Báo Tân Hải Thần này lại dây dưa với ông...
Hoàng Thao suy nghĩ một chút, nhấc điện thoại lên.
- Xin chào, tôi là Hoàng Trạch Danh.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói không nóng không lạnh của Hoàng Trạch Danh.
Đối với thế hệ con cháu trong quan trường này, ngày thường Hoàng Thao sao để vào mắt. Không cần nói y là Cục trưởng Cục Công an cấp Phó Giám đốc Sở quyền cao chức trọng, cho dù là cán bộ cấp cục bình thường, cũng không để TBT một tòa soạn vào mắt. Nhưng hiện giờ, gót chân Asin nằm trong tay người ta, Hoàng Thao cũng không thể không hạ thấp người xuống.
Y lấy lại bình tĩnh, cười một tiếng:
- Là Hoàng Tổng biên tập sao? Tôi là Cục Công an Tân Hải Hoàng Thao.
- Xin chào, Hoàng cục trưởng.
Khóe miệng Hoàng Trạch Danh lộ ra một nụ cười lạnh, thản nhiên nói.
- Hoàng Tổng à, đầu tiên tôi đại biểu toàn bộ cảnh sát công an thành phố tỏ vẻ kính ý đối với đồng chí phóng viên Thần báo, cảm ơn mọi người ủng hộ và giám sát đối với công tác càn quét tệ nạn của thành phố chúng ta...
Nghe Hoàng Thao nói lời khách sáo không có bất luận chất dinh dưỡng gì, Hoàng Trạch Danh thản nhiên đáp lời, đại để cũng đoán được dụng ý của Hoàng Thao.
- Như vậy đi, tôi xem bài báo rồi, đồng chí phóng viên đạt được căn cứ chính xác, à, chính là cuốn sổ sách kia, hay là giao cho cảnh sát xử lý, xin truyền thông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh, nghiêm, xét xử nặng, một khi thẩm tra trong đội ngũ cảnh sát có con sâu làm rầu nồi canh, chúng tôi tuyệt đối không nhân nhượng...
Hoàng Thao dừng một chút, lại nói:
- Một khi bản án đã phá, Cục Công an Thành phố sẽ lập tức mở cuộc họp báo, thông báo kết quả xử lý đối với truyền thông.
Hoàng Trạch Danh cười ha ha:
- Vậy được, chúng tôi nên phải ủng hộ Cục Công an thành phố làm việc... Hoàng cục trưởng, tôi lập tức phái người đưa sổ sách tới Cục Công an Thành phố.
====
Tuy rằng bài báo ký tên là "Ngưu Đao" nhưng Báo Tân Hải Thần từ thấp lên cao có ai không biết đây là "thành quả" của An Tại Đào và Lý Tương. Sắp tới cạnh tranh vị trí, An Tại Đào lại tạo ra một công trạng thật lớn, khiến người ta âm thầm tán dương.
Mà Hồ Dũng, trong lòng căn bản nói không nên lời, giống như ăn *** vậy. Tuy nhiên, trong mắt y, có thể lên làm lãnh đạo phòng ban ở tòa soạn hay không, năng lực nghiệp vụ chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn phải dựa vào quan hệ. "Lãnh đạo nói anh đi anh phải đi, không đi cũng phải đi; lãnh đạo nói anh không được đi, đi cũng không được". Lời kịch trong tiểu phẩm này, kỳ thật là khắc họa chân thực cuộc sống quan trường. Cho nên Hồ Dũng cũng không lo lắng, thứ nhất "công tác" khiến y tràn đầy tin tưởng, bởi vì y đã chiếm được vài vị lãnh đạo ám chỉ.
Tương ứng, các phóng viên biên tập khác của tòa soạn kỳ thật cũng xem trọng Hồ Dũng mà không phải An Tại Đào. Chính là bởi vì, Cục trưởng Giáo dục như ẩn như hiện sau lưng Hồ Dũng. Có quan hệ lại thêm "làm công tác", đòn bí mật lại thêm cân nặng khiến Hồ Dũng trong lòng mọi người nặng hơn vài phần.
Mặc dù trong mắt rất nhiều người, An Tại Đào thật không tồi, năng lực nghiệp vụ xuất chúng, tính tình cũng khiêm tốn điềm đạm, chắc chắn hào phóng, vào tòa soạn không lâu nhưng xử lý quan hệ từ trên xuống dưới rất tốt. Nhưng, dù sao kinh nghiệm lý lịch của hắn quá ít. Quan trọng hơn là, sau lưng hắn không có hậu trường, không có bối cảnh. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Chính bởi điều này, mấy ngày nay người "thể hiện thiện ý" với Hồ Dũng ngày càng nhiều. Nhất là Mạnh Dương từ trước đến nay đi lại khá gần với Hồ Dũng, mỗi ngày lại đi theo sau lưng Hồ Dũng.
Mà tâm tính Hồ Dũng, cũng dần có một tí thay đổi. Mà theo tâm tính thay đổi, mỗi lời nói cử chỉ của y cũng xuất hiện thay đổi. Ví dụ nói chuyện dần dần có thái độ quan liêu. Đương nhiên, có lẽ bản thân y cũng không cảm giác được. Thay đổi này, đối với đám đồng nghiệp Thần báo mẫn cảm mà nói, làm sao có thể không cảm thấy được, chỉ có điều mọi người biết rõ trong lòng giả bộ hồ đồ thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...