Sau khi Trương Lan Lan rời khỏi văn phòng An Tại Đào thì lại có một người tìm đến. Đó là Ủy viên thường vụ Thành ủy Quy Ninh, Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà Khương Khôn, thư ký cũ của Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân.
- Xin chào Chủ tịch An!
Khương Khôn cung kính tiến lên, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt. Nụ cười này quá mức nịnh nọt khiến người ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
An Tại Đào âm thầm nhíu mày:
- Ngồi đi!
Tuy rằng An Tại Đào bảo ngồi nhưng Khương Khôn lại không dám ngồi. Y vẫn cười nịnh, tiến đến, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá Trung Hoa vẫn còn chưa mở, cung kính nói:
- Xin mời Chủ tịch An hút thuốc.
An Tại Đào thản nhiên cười, nhưng không tiếp, lại cầm gói thuốc trên bàn của mình, rút ra một điếu:
- Tôi có rồi, tôi nhớ là Trưởng ban Khôn không có chút hút thuốc lá. Sao tự nhiên hôm nay lại học đòi hút thuốc thế? Đừng bắt chước tôi hút thuốc. Hút thuốc không phải là một thói quen tốt, rất có hại cho sức khỏe.
Khương Khôn thấy An Tại Đào không tiếp nhận bao thuốc của mình, thì xấu hổ rụt tay lại, lấy ra một cái bật lửa bằng inox mới tinh, định đốt thuốc cho An Tại Đào. Nhưng có lẽ bởi vì bình thường y không bao giờ hút thuốc lá, nên cách dùng bật lửa không thuần thục. Và cũng có lẽ do trong lòng khẩn trương, nên liên tiếp đánh vài lần mà vẫn chưa cháy.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Được rồi, để tôi tự làm.
Nói xong, An Tại Đào tự mình châm thuốc, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn Khương Khôn, thản nhiên nói:
- Trưởng ban Khôn tìm tôi có việc gì không?
Khương Khôn chậm rãi cúi đầu, nhưng lại tiếp tục ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi đến đây là để làm kiểm điểm với lãnh đạo. Việc ô nhiễm hóa chất ở khu kinh tế mới, mọi việc đều là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ nhìn đến lợi ích kinh tế mà bỏ qua việc bảo vệ môi trường. Tôi nguyện ý gánh vác trách nhiệm lãnh đạo, xin lãnh đạo cứ xử lý tôi. Đây là kiểm điểm của tôi, xin lãnh đạo duyệt qua.
An Tại Đào ngẩn ra, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Khương Khôn. Sự việc ô nhiễm hóa chất ở khu kinh tế mới xảy ra đã lâu, y như thế nào bây giờ lại chạy đến mình làm kiểm điểm? Hơn nữa, lúc ấy An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân đã có sự trao đổi lợi ích chính trị với nhau, đồng ý không truy cứu trách nhiệm Khương Khôn nữa. Y lần này đến đây là vì mục đích gì?
An Tại Đào suy nghĩ trong lòng, chợt nghĩ thông suốt. Nói vậy thì làm kiểm điểm chỉ là giả, chạy đến thể hiện thiện ý với mình là thật.
Bộ không còn muốn đem Tống Nghênh Xuân làm thiết bị chắn gió vững chắc sao? Chẳng lẽ hắn là người của Bí thư Thành ủy thì có thể làm loạn? An Tại Đào trong lòng âm thầm cười lạnh, không nói gì thêm.
An Tại Đào ánh mắt tức giận, nhưng lại cao cao tại thượng, uy nghiêm và hiểu rõ lòng người. Dưới ánh mắt của hắn, Khương Khôn thậm chí không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của An Tại Đào. Khương Khôn theo bản năng lui về sau một bước, dường như tạo một khoảng cách thật xa với An Tại Đào thì áp lực của y mới giảm bớt một ít.
- Sự việc ô nhiễm hóa chất lâu như vậy, sẽ không truy cứu nữa. Mọi người đều phạm sai lầm. Nếu có thể sửa thì hãy sửa. Khu kinh tế mới Tư Hà sở dĩ có thể trở thành một nơi phát triển trong cả nước, toàn bộ là dựa vào nhiều năm hình thành một thương hiệu nông nghiệp sinh thái có sức cạnh tranh. Nông nghiệp sinh thái là từ đâu đến? Đây cũng không phải là một mánh lới hư ảo, mà thật sự là một việc làm chính đáng, tạo ra những sản phẩm nông nghiệp bảo vệ môi trường. Đồng chí Khương Khôn ở khu kinh tế mới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo, sau này cần phải chú ý một chút đến hoàn cảnh sinh thái. Đây là một trong những công tác quan trọng nhất đối với khu kinh tế Tư Hà.
An Tại Đào hời hợt nói. Khương Khôn trong lòng chìm xuống, cười thăm dò:
- Chủ tịch thành phố An, Ủy ban nhân dân thành phố hạ văn kiện của Đảng tôi đã xem qua. Khu kinh tế Tư Hà có thể nâng cấp, đối với cán bộ quần chúng toàn bộ khu và đại đa số xí nghiệp lớn là một sự kiện rất tốt. Sau khi có được tin tức này, toàn bộ các bộ quần chúng ở khu đều rất hưng phấn.
- Chủ tịch thành phố An, sau khi khu kinh tế được nâng cấp, mở rộng. Bộ máy lực lượng lãnh đạo khẳng định là cần phải gia tăng. Tôi cảm thấy năng lực cá nhân mình có hạn, phương diện tố chất tổng hợp cũng còn khiếm khuyết một chút. Cho nên, tôi nghĩ đến nghĩ lui, muốn xin lãnh đạo từ chức Trưởng ban khu kinh tế mới Tư Hà, đảm nhiệm chức Phó trưởng ban. Công tác chính trị ở khu kinh tế mới nên giao cho các đồng chí có năng lực đảm nhận. Xin lãnh đạo phê chuẩn.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Giờ phút này, hắn cảm thấy bộ mặt Khương Khôn không hề có chút đáng ghét như hắn đã tưởng tượng, cũng như là không ngu xuẩn như hắn đã nghĩ. Y khá là thông minh. Biết rõ mình không có khả năng đi lên, liền chủ động từ chức Trưởng ban mà đảm nhiệm chức Phó trưởng ban khu kinh tế. Chính mình chủ động từ chức so với việc bị miễn chức thì tốt hơn nhiều. Nói không chừng đến lúc đó, cái chức Phó trưởng ban cũng không có.
Khương Khôn chính mình đặt bản kiểm điểm lên bàn An Tại Đào, An Tại Đào nhìn lướt qua, có chút kinh ngạc. Nét chữ của Khương Khôn thật sự rất đẹp, lưu loát sinh động, trông rất phóng khoáng. Một người đáng khinh như vậy mà chữ viết lại phóng khoáng xuất trần. Chung quy đã làm thư ký cho Bí thư Thành ủy đúng là không tồi chút nào.
An Tại Đào thản nhiên cười, lấy lại giọng quan:
- Trưởng ban Khương, anh là cán bộ chủ quản, Thành ủy bổ nhiệm cán bộ, nếu phải chào từ giã thì phải đến Thành ủy tìm Bí thư Tống thôi. Mặc kệ là cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố, tôi là Chủ tịch thành phố cũng không có quyền lực điều chỉnh bộ máy cán bộ, có phải hay không?
- Bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới Tư Hà phải tiến hành điều chỉnh. Về phần điều chỉnh như thế nào thì thành phố sẽ có ý kiến. Anh không nên gấp gáp, cứ chờ tổ chức phân phối.
Nghe ý tứ bên trong lời nói của An Tại Đào, Khương Khôn quýnh lên, thấy cố cũng không được gì, tiến lên kính cẩn cúi đầu:
- Chủ tịch thành phố An, tôi trình độ thấp, đi qua không ít đường vòng. Sau này mong Chủ tịch thành phố An phê bình và chiếu cố nhiều hơn. Lãnh đạo phê bình nhiều, tôi về sau mới có khả năng tiến bộ.
Lời này của Khương Khôn ý tứ hàm súc. An Tại Đào tiếp nhận hay không tiếp nhận là một chuyện, nhưng hiển nhiên Khương Khôn đã quyết định phải buông tha cho Tống Nghênh Xuân, người mà y từng coi là chỗ dựa vững chắc, quay ngược lại sang hướng An Tại Đào.
An Tại Đào ung dung cười, trầm mặc một hồi mới khoát tay nói:
- Nếu nói đến vấn đề này thì tôi xin dài dòng hai câu. Con người của tôi không hề truy cứu chuyện cũ, chỉ là xem tố chất và công tác của người làm việc. Nếu Trưởng ban Khương nguyện ý vì nhân dân làm chút sự việc, thì đối với thành phố cũng tốt, mà quần chúng nhân dân cũng tốt. Đều là rất hoan nghênh.
Khương Khôn kính cẩn rời đi. Tuy rằng chưa nhận được bất cứ sự đáp lại nào từ An Tại Đào, nhưng Khương Khôn lại nhìn thấy trước mắt mình một mảnh quang minh. Y cũng không trông cậy An Tại Đào có thể lập tức mở ra cánh cửa chính, nhưng y tin rằng, chỉ cần mình thường xuyên qua lại, cánh cửa này nhất định sẽ mở ra. Ai nói lãnh đạo dưới tay chỉ cần người có khả năng và tiên phong, ai nói là lãnh đạo chỉ thích kẻ xu nịnh, phe phẩy đuôi lấy lòng. Khương Khôn cảm thấy An Tại Đào cũng không ngoại lệ.
Cho nên, cho dù là làm một con chó, y cũng muốn là một con chó tốt, còn hơn là đi theo Tống Nghênh Xuân, cuối cùng bị chết rất thảm.
Khương Khôn đối với năng lực của mình không có bao nhiêu tin tưởng, nhưng về phương diện xu nịnh thì y tin tưởng rất nhiều. Y tôn thờ một triết lý: không có công không phá được thành lũy. Chỉ cần An Tại Đào là người thì hắn sẽ có nhược điểm của mình. Không thích tiền thì thích đàn bà. Nếu ngay cả đàn bà và tiền đều không thích thì chỉ có thể là thích nghe nói ngọt.
Khương Khôn đến đối với An Tại Đào mà nói, giống như một cái đầm nước sâu ngẫu nhiên rơi vào một viên đá nhỏ, không dậy lên bất cứ một gợn sóng nào. Hắn vừa nói chuyện phiếm với Lãnh Mai trên mạng, vừa xem một số tin tức trên mạng, trong lúc vô ý phát hiện ra mỹ văn của một học giả, nhìn qua cảm thấy khá là có ý tứ, giống như những gì mà Khương Khôn biểu hiện lúc nãy.
Nếu đề cập đến động vật, bao gồm cả con người bên trọng, tôi phát hiện động vật trong thế giới này chỉ có con người là có nô tính. Tôi bình thường rất thích xem thế giới động vật, phát hiện động vật không hề có nô tính. Trong động vật chỉ là cá lớn nuốt cá bé, đối mặt với cường địch. Ngoại trừ một số động vật ăn cỏ không có khả năng chống cự, còn lại đều là liều chết, phi thường bi tráng. Một con động vật nhỏ vừa mới chạy trốn, nhưng trong nháy mắt đã bị xé thành từng mảnh, máu tươi vẩy ra.
- Động vật khi nhìn thấy kẻ địch, thì kẻ yếu sẽ lựa chọn phương thức chính là chạy trốn. Khi con báo đến, những con động vật bé nhỏ lập tức chạy tứ tán. Nhân loại khi đối mặt với sự mạnh mẽ cứng rắn, anh ta sẽ không chạy mà quỳ xuống làm nô tài. Trong thế giới động vật, bất luận nó là kẻ yếu hay mạnh, ta đều nhìn thấy động vật sinh tồn một cách tôn nghiêm. Đối mặt với kẻ địch trong thiên nhiên, có thể trốn thì trốn, trốn không thoát thì chết, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có bi tráng và bi kịch, không có nô tính.
Đoạn cuối cùng của bài văn khiến cho An Tại Đào cảm thấy cảm thán. Sau cơn cảm thán, hắn trong lòng cảm thấy sự khinh miệt đối với Khương Khôn yếu đi rất nhiều. Kỳ thật hắn trong lòng cũng hiểu được, nếu bản thân hắn không phải ở địa vị cao, không có quyền lực, Khương Khôn quả quyết sẽ không tỏ ra kính sợ hắn. Làm quan phải biết suy xét, ngàn vạn lần không thể mê muội.
An Tại Đào hơi lắc đầu, thuận tay chuyển tiếp bài báo cho Lãnh Mai xem. Không bao lâu sau, Lãnh Mai gửi đến một đoạn trả lời:
- Anh viết bài báo này đấy à? Thi hứng quá hay là bình sinh cảm thán? Quan trường là như thế, nếu anh chán ghét, chúng ta cùng nhau từ chức được không?
Hắn còn đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Điện thoại là Lộ Binh gọi đến. Sau khi bắt điện thoại, An Tại Đào liền đoán được dụng ý của Lộ Binh khi gọi điện thoại đến.
Công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố Phòng Sơn thực chất đã đi vào giai đoạn vận tác. Tuy rằng lúc này đây, An Tại Đào còn muốn chạy thêm một ít tài chính, sau đó sẽ tiến hành công khai đấu thầu, giá thấp nhượng lại đất, khiến cho các nhà đầu tư dự trù tài chính để xây dựng những căn hộ cho người thu nhập thấp. Ngoại trừ những cư dân sống trong khu phía nam này, thì còn có cư dân bên ngoài. Có thể hướng đến cư dân có thu nhập thấp toàn bộ thành phố mà cung cấp những căn hộ giá rẻ, chỉ lấy chi phí bỏ ra ban đầu mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Nhưng người sáng suốt vừa thấy công trình này có tính khả thi rất cao. Tuy rằng đầu tư xây dựng nhà giá rẻ không phải để kiếm tiền, thậm chí còn có khả năng phải bù thêm tiền, nhưng ai mà tiếp nhận công trình này, sẽ có quyền khai thác và phát triển những mẩu đất khác. Trước mắt trong cả nước, giá nhà của toàn bộ tỉnh và Phòng Sơn đang trong giai đoạn tăng lên, đất đai ngày một có giá. Nếu có thể có được mảnh đất này và quyền được khai thác nó thì sẽ kiếm được khối tiền.
Cho nên, bất kể là từ góc độ nào, lấy việc khai thác bất động sản làm sự phát triển của tập đoàn Dân Thái, Lộ Binh cũng không muốn buông tha cho công trình này.
Lộ Binh vốn nghĩ đến bằng chính quan hệ giữa mình và An Tại Đào, lấy thực lực của Dân Thai trong và ngoài tỉnh, hiện tại lại là xí nghiệp bản thổ tại Phòng Sơn, nắm lấy hạng mục này hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng Lộ Binh lại nghe nói có một thương nhân Hongkong, Hoàng Tự Long của tập đoàn Bất động sản Vân Long cũng muốn nhúng tay vào hạng mục này. Hoàng Tự Long và tập đoàn Bất động sản Vân Long mặc dù thời gian đầu tư ở tỉnh không dài, nhưng có thể nói gần như là một ngựa ô xuất thế ngang trời trong giới bất động sản. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, đã tạo được tiếng vang. Nghe nói Hoàng Tự Long có bối cảnh rất hùng mạnh, tất đã tìm An Tại Đào để thăm dò trước rồi.
- Lộ Binh, bao tử của anh quả là không nhỏ đấy. Nghe nói tập đoàn Dân Thái đã tiếp nhận được công trình làm việc mới của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, sao lại còn nhắm vào hạng mục này? Tham quá sẽ bị bội thực đấy. Lộ Binh, ở Lam Yên công ty của anh còn có một công trình lớn đang xây dựng, hơn nữa trong thành phố còn có một số công trình. Tài chính của các anh có thể chịu đựng được sao?
An Tại Đào nói đùa với Lộ Binh một câu.
Lộ Binh thở dài:
- Anh bạn, làm kinh doanh như chúng tôi mà nói, chỉ là không ngừng tìm kiếm hạng mục công trình mà làm thôi, thì mới có thể duy trì tài chính một cách hữu hiệu nhất. Nếu chúng tôi không có công trình để làm, thì mới chính là không chống đỡ được bao lâu. Chúng ta là bạn, tôi hỏi cậu một câu, có thể cho Dân Thái chúng tôi một bát canh thịt hay không?
An Tại Đào im lặng không nói, trầm ngâm một lát rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Lộ Binh, tôi cũng không gạt anh, Ủy ban nhân dân thành phố đúng là chuẩn bị tiến hành đấu thầu hạng mục này, cũng có mấy công ty muốn đầu tư vào. Như vậy đi, các anh có thể tham gia đấu thầu, tôi chỉ có thể công khai vận tác, phòng ngừa hết thảy những chuyện mờ ám xảy ra. Các anh hãy dùng bản lĩnh của mình để cạnh tranh đi.
Lộ Binh trong lòng vui vẻ, biết rằng mình đã thành công. Y rất hiểu cách đối nhân xử thế của An Tại Đào. Nếu muốn khiến An Tại Đào vì Dân Thái mà có động tác sau lưng thì tuyệt đối không làm được. An Tại Đào làm được chính là bài trừ những áp lực quấy nhiễu, đem sự tình làm ra một cách công khai, công bình, và công chính, khiến các xí nghiệp bằng bản lĩnh của mình mà cạnh tranh với nhau. Chỉ cần có thể cạnh tranh công bằng, Lộ Binh tin tưởng mình sẽ chiếm cứ được thiên thời địa lợi nhân hòa, tập đoàn Dân Thái và tập đoàn Vân Long sẽ cạnh tranh một phen với các công ty khác.
Dù sao, trong lĩnh vực khai thác bất động sản, Dân Thái đã có kinh nghiệm hơn mười năm. Bất kể là trang thiết bị hay là tài chính, hay là danh tiếng đều đứng hàng đầu trong tỉnh. Mấy năm nay, Dân Thái đã chiếm một tỉ lệ không nhỏ trong những hạng mục xây chung cư đạt chất lượng.
- Cám ơn, anh bạn!
Lộ Binh cũng không dài dòng, trực tiếp cúp điện thoại. Y biết, lúc nầy không thích hợp nói chuyện nhiều với An Tại Đào. Tóm lại, từ hiện tại bắt đầu, cho đến khi hạng mục này đấu thầu xong, Lộ Binh cũng không thể có bất luận lui tới gì với An Tại Đào, không để cho người khác nói xấu mình.
Buổi sáng hôm sau, An Tại Đào cùng với Phó chủ tịch thường trực Dương Hoa, Trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân, trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm tổ trưởng tổ chỉ huy khu kinh tế mới nâng cấp Tư Hà Trang Ninh đến khu kinh tế để tham dự đại hội nâng cấp mở rộng.
Ủy ban nhân dân thành phố vì khu kinh tế mới Tư Hà mà thành lập tổ chỉ huy, trợ lý Chủ tịch thành phố Trang Ninh đảm nhiệm chức tổ trưởng. Chủ tịch thành phố Quy Ninh Mã Hiểu Yến, Chủ tịch thành phố Lương Sơn Trương Thắng Lợi, Trưởng ban quản lý khu kinh tế Khương Khôn đảm nhiệm chức tổ phó. Tổ chỉ huy được thiết lập được cơ quan của khu kinh tế mới.
Hơn buổi sáng, mọi người đã đến Quy Ninh. Bí thư Thành ủy Quy Ninh và Chủ tịch Ủy ban nhân nhân Quy Ninh Mã Hiểu Yến đang nói chuyện vui vẻ. An Tại Đào tiến thẳng đến hội trường khu kinh tế mới. Bởi vì đề cập đến việc mở rộng khu vực, khu kinh tế mới Tư Hà sắp sửa kết nạp hai khu xã thị trấn của khu Lương Sơn. Cho nên, có một số nhân viên bộ môn có liên quan của khu Lương Sơn cũng đến tham dự đại hội.
Cán bộ công nhân viên chức của khu kinh tế mới Tư Hà đương nhiên là tâm trạng rất hưng phấn. Khu kinh tế nâng cấp mở rộng, từ cấp phó huyện lên chính huyện. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với mọi người, giống như một sự thăng cấp đối với cán bộ. Cấp tổ phải lên cấp Phó phòng, cấp Phó phòng phải lên cấp Trưởng phòng, cấp Trưởng phòng phải lên cấp Phó huyện….
Không khí đại hội rất nhiệt liệt. Khi An Tại Đào, Dương Hoa, Chu Quân, Trang Ninh, Mã Hiểu Yến, Trương Thắng Lợi, Khương Khôn và một số cán bộ bước vào trong hội trường, tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ. Tất cả các cán bộ của khu kinh tế đều đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay không dứt.
An Tại Đào cười, bước thẳng lên đài Chủ tịch, ngồi ở vị trí chính giữa. Theo sau, đám người Dương Hoa cũng đều ngồi đúng vị trí của mình.
Trang Ninh chủ trì đại hội, cất cao giọng nói chuyện:
- Kính thưa các đồng chí Khu kinh tế mới Tư Hà, thành phố Quy Ninh và các đồng chí khu Lương Sơn, xin mọi người im lặng một chút. Bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Đầu tiên, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố An Tại Đào, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân, Phó bí thư Thành ủy Quy Ninh, Chủ tịch thành phố Mã Hiểu Yến, Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận Lương Sơn Trương Thắng Lợi và các lãnh đạo đã đến tham dự. Cám ơn các lãnh đạo trong lúc bận rộn đã dành ra chút thời gian để đến tham dự đại hội động viên của chúng ta.
Trong lúc Trang Ninh đang nói chuyện thì di động của An Tại Đào đột nhiên rung lên. An Tại Đào lấy điện thoại ra thì thấy số điện thoại của vợ mình, do dự một chút rồi cúp máy, chuẩn bị lát nữa sẽ gọi lại.
Nhưng lập tức Hạ Hiểu Tuyết gọi lại ngay. Lần này, An Tại Đào biết Hạ Hiểu Tuyết khẳng định là có việc gấp, vội vàng đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh bên cạnh đài Chủ tịch, nghe điện thoại.
- Ông xã, không xong rồi, ba của em….
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào trong lòng đột nhiên cả kinh, vội vàng nói:
- Hiểu Tuyết, em đừng vội, cứ nói từ từ, ba bên kia có chuyện gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...