Lúc Mạnh Cúc được đẩy vào phòng, An Nhã Chi, và Lưu Ngạn đều đứng chờ bên ngoài, thấy Trúc Tử, An Tại Đào và ông Tiếu vội vàng đi tới, Lưu Ngạn mau chóng bước qua đón.
- Tiểu Ngạn, sao lại thế này? Lúc ăn cơm khi nãy chẳng phải là hoàn toàn tốt sao, trong nháy mắt sao lại thành thế này?
Không đợi An Tại Đào lên tiếng, ông Tiếu đã sốt ruột lên tiếng.
- Vừa rồi chúng cháu đang nói chuyện, nước ối của chị Cúc đã vỡ rồi. Ông cũng đừng căng thẳng quá. Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của chị Cúc rất tốt. Thai vị của bé cũng rất tốt, nếu như thuận lợi thì sẽ sinh nhanh thôi.
Lưu Ngạn mỉm cười, liếc nhìn An Tại Đào.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của Mạnh Cúc, An Tại Đào không nói gì thêm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đỏ đang lên cao, trong lòng lo như lửa đốt.
Thời gian trôi qua, hắn đi tới đi lui trong bệnh viện, mấy lần không nén nổi, định vào phòng sinh cùng Mạnh Cúc, nhưng đều bị An Nhã Chi ngăn lại. Mấy người An Nhã Chi cũng rất sốt ruột. Nhất là ông Tiếu, ông đứng trong bệnh viện, không ngừng ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Mạnh Cúc sinh một bé trai. Nhờ vào kỹ thuật tiên tiến mà mấy người An Tại Đào đã sớm biết trước kết quả này.
"Oa! Oa…"
Hai giờ chiều, một tiếng khóc trẻ con khỏe mạnh khóc lanh lảnh, phá vỡ sự yên lặng trong trang viên họ Tiếu. Trong nhất thời, trong trang viên lập tức ồn ào hẳn lên.
- Đại tiểu thư sinh rồi!
- Sinh được một thiếu gia!
Rất nhiều công nhân và người hầu chạy qua chạy lại thông báo, truyền niềm vui cho nhau.
Mạnh Cúc hàng ngày quản lý sự vụ trong trang viên, đối với người làm trong trang viên không chỉ hiền hậu, mà còn nâng lương cho bọn họ nữa. Thế nên uy vọng của Mạnh Cúc trong trang viên rất cao.
Ông Tiếu thoải mái cười to, đứng trong ngôi biệt thự mà Mạnh Cúc sinh, nhìn quản gia trang viên nói lớn:
- Mừng quá, mừng quá. Người đâu, bao lì xì, bao lì xì. Mỡi người một bao, không sót ai cả!
An Tại Đào như trút được gánh nặng. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng dương đang lui về tây, thở phào một cái. Hôm nay là ngày mà hắn vĩnh viễn ghi nhớ. Là thời khắc hắn có đứa con đầu tiên.
An Tại Đào xoay người chạy về hướng phòng sinh. An Nhã Chi, Hạ Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn và ông Tiếu cũng vội vã bước vào, chuẩn bị nhìn đứa bé mới sinh được ngàn vạn sủng ái kia.
Mạnh Cúc rất nhiều sữa. Đứa bé tham lam bú mút một lúc rồi ngủ. Mạnh Cúc cũng mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ say.
Thấy mẹ con cô đã ngủ, An Nhã Chi vội bảo mọi người nhẹ nhàng rời phòng. An Tại Đào tuy không muốn đi, nhưng lại bị Lưu Ngạn kéo tay đi ra. Lưu Ngạn sợ hắn vụng về làm em bé tỉnh giấc. Thằng nhóc đó tỉnh lại thì Mạnh Cúc không có cách nào nghỉ ngơi.
Hơn hai tiếng sau khi Mạnh Cúc sinh, khuôn mặt già nua của ông Tiếu vẫn chưa hết cười. Thấy mọi người đi ra, ông Tiếu ngượng ngùng nhìn An Nhã Chi, khuôn mặt hơi ửng hồng, có điều muốn nói.
Vừa rồi An Tại Đào đã đả thông tư tưởng cho An Nhã Chi, đồng thời cũng đã hỏi ý Mạnh Cúc, quyết định cho đứa bé này làm "con thừa tự" trên danh nghĩa họ Tiếu ở Nam Dương. Đây chỉ là hình thức, An Nhã Chi suy nghĩ cho cháu mình một chút rồi cũng đồng ý.
An Nhã Chi dịu dàng mỉm cười, gật đầu với ông Tiếu. Sau đó, tránh cho ông Tiếu phải xấu hổ, bèn dẫn Lưu Ngạn và Trúc Tử sang ngồi một bên nói chuyện nho nhỏ.
Từ đường họ Tiếu xây dựng ở nơi sâu nhất của trang viên, là một gian nhà ba gian vừa phải. Kiểu xây dựng cũng như đền chùa, nhưng quy mô nhỏ hơn một chút.
Ông Tiếu thành kính dân hương và sau đó bái lạy trước bàn thờ tổ tiên họ Tiếu. An Tại Đào theo sau ông, cũng quỳ lại theo.
Ông Tiếu quỳ lạy xong, có vẻ hơi kích động, lấy hai xấp tiền lì xì lớn trên hương án đưa cho An Tại Đào. Giọng nói run run, cất lên hơi khó khăn:
- Con à, làm khó cho con rồi. Từ hôm nay trở đi, con là truyền nhân của họ Tiếu chúng ta. Con phải làm tên tuổi của họ Tiếu tăng cao. Cháu ta tên là Tiếu Trạch Dương. Họ Tiếu ở Nam Dương chúng ta rốt cuộc cũng có người tiếp nối rồi.
- Sau này, khi ta đi rồi, con và Trạch Dương ngàn vạn lần đừng quên cúng bái tổ tiên nhà mình.
- Nhớ kỹ, tổ tiên họ Tiếu ở Nam Dương là một danh thần ở Hoa Hạ. Vì nạn triều thần mà phải di cư đến Nam Dương, ở Nam Dương lập nên sự nghiệp này.
An Tại Đào trịnh trọng đưa hai tay nhận lấy xấp lì xì. Chợt hắn thấy khuôn mặt già nua của ông Tiếu đỏ lên, hai vai run rẩy, sợ nhất thời ông xúc động quá mức sẽ có vấn đề, vội vàng đỡ ông, đưa ông Tiếu ra khỏi nhà từ đường.
Quay đầu lại nhìn cửa chính nhà từ đường, An Tại Đào nhìn ông già đang bước chậm chạp bên cạnh mình, trong lòng thầm thở dài. Từ nay về sau, xem như hắn có hai thân phận. Ở trong nước hắn là chàng trai An Tại Đào, còn ở Nam Dương, hắn lại là người thừa kế của họ Tiếu Nam Dương.
Đứa con vừa chào đời của hắn cũng đồng thời có hai thân phận với hai cái tên. Ông Tiếu gọi là Tiếu Trạch Dương, còn An Tại Đào gọi là An Lập Hiển, tin tức này đương nhiên sẽ không lọt ra ngoài.
Quay về biệt thự Mạnh Cúc đang ở, ông Tiếu đã sớm báo cho luật sư đến. Ông Tiếu nhận một bộ văn kiện ông đã ký từ mấy tháng trước từ tay luật sư, sắc mặt nghiêm trang đưa cho Mạnh Cúc, nói một cách trịnh trọng khác thường:
- Tiểu Cúc, đây là phần quà ta cho đứa nhỏ, cũng là một phần trách nhiệm, con thay nó nhận lấy đi. Từ hôm nay trở đi, trang viên họ Tiếu ta giao hết cho thằng nhỏ kia.
Mạnh Cúc thầm than trong lòng, biết chuyện này rất quan trọng với ông, nên cũng không đôi co làm gì, bèn tiếp nhận món nợ này.
Trong lòng mọi người đều tính được, tuy giá trị trang viên họ Tiếu không thề so sánh với tập đoàn Tiếu thị, nhưng trong lòng ông Tiếu lại vô cùng quan trọng, có ý nghĩa là huyết thống thừa kế của họ Tiếu Nam Dương. - .
Từ lúc phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Khâu Phong Xa gặp họa bỏ mình, chiếc ghế phó Chủ tịch thường trực thành phố vẫn còn để trống. Sở dĩ như vậy vì khắp nơi tranh chấp vẫn không có kết quả.
Làm Bí thư Thành ủy thành phố Phòng Sơn, Tống Nghênh Xuân tất nhiên có quyền đề cử trước. Ông ta đề cử phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm, nhưng khi nhắc tên trên Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy thì lại khiến cho các Ủy viên Thường vụ tranh luận.
Phó Bí thư Ma cho rằng tuổi tác của Ngô Quốc Cẩm chênh lệch quá lớn, năng lực công tác còn thiếu sót, nhận thức đổi mới chưa đủ, nên ông ta lại đề cử phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Lãnh Mai. Còn phó Chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân lại ủng hộ Vương Chí Quân, phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cho rằng thời gian Lãnh Mai nhận chức còn ngắn, kinh nghiệm lý lịch không đủ, kinh nghiệm cũng còn thiếu, mấy bên tranh chấp.
Người giữ im lặng là Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Nam và Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam. Hai vị quan lớn này giữ im lặng, không nghi ngờ là hai người cũng không muốn đề cử dòng chính của mình, nên Ma Minh Lượng và Cung Minh Quân càng tranh giành thêm.
Chuyện tranh chấp cứ gác lại đã, đây là chuyện bình thường trong quan trường, chủ yếu là các lãnh đạo chủ chốt vẫn đang giữ im lặng.
Cuối tháng 3.
Liên tiếp có quần chúng đến Bắc Kinh tố cáo, tập đoàn Vân Lan ở thành phố Phòng Sơn trong quá trình giải phóng mặt bằng, luôn sử dụng bạo lực, chiếm hơn một ngàn hecta đất phi pháp, đồng thời trong quá trình cưỡng chế tháo dỡ còn có hành vi điên cuồng đả thương người dân. Quần chúng thay phiên tố giác khiến Ủy ban Kỷ luật Trung ương phải lưu ý. Lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật Trung ương chỉ thị, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đông Sơn phải tham gia giải quyết những rối loạn sau cải cách. Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vân Lan nổi danh trong tỉnh Đông Sơn, Bí thư Đảng ủy, đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn, đại biểu Hội đồng nhân dân toàn quốc Tiết Đức Bản bị tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi điều tra.
Dự cảm lúc trước của An Tại Đào lúc trước không sai. Tiết Đức Bản quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Cục Địa chính thành phố Phòng Sơn, Cục Quy hoạch, Ủy ban xây dựng và hơn mười cán bộ cấp phó huyện trong hệ thống lần lượt bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đông Sơn bắt giam. Quan trường Phòng Sơn lại chấn động.
Lúc Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra về việc thành phố Vân Lan khai thác bất động sản vi phạm quy định rất đáng sợ. Trong quá trình điều tra vụ án, rất nhiều quan chức ngã ngựa.
Trong nhất thời, quan trường Phòng Sơn thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, tin tức bay đầy trời. Nghe nói là Tiết Đức Bản rơi đài, không chỉ làm cho rất nhiều cán bộ cấp Cục huyện ngã ngựa mà còn liên lụy đến vài lãnh đạo cấp thành phố.
Mặt trời tháng 4 đã lên cao.
Hội nghị Thường vụ tỉnh ủy họp khẩn cấp, nghe Ủy ban Kỷ luật báo cáo kết quả điều tra bước đầu với Tiết Đức Bản. Sau khi nghe báo cáo, hội nghị Thường vụ tiếp tục họp.
Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mục Thao ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trầm của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, cao giọng nói:
- Bí thư Tiếu, các đồng chí, trước mắt tình hình cơ bản là như trên. Bản thân tôi cho rằng, vụ án liên lụy đến nhiều người, dễ khiến cho cục diện Phòng Sơn mất ổn định, hẳn là nên mau chóng gia tăng lực lượng lãnh đạo bộ máy Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn.
Nếu Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân không phải là cán bộ do Bí thư Tiếu đề cử, chỉ sợ nhiều lãnh đạo ủy viên thường vụ sẽ phê bình Tống Nghênh Xuân trực tiếp. Phòng Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, Tống Nghênh Xuân làm bí thư Thành ủy, khó có thể trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chung quy là thời gian ông ta đến nhậm chức còn ngắn, lại nể mặt Bí thư Tiếu, nên các ủy viên Thường vụ cũng không nhắm vào Tống Nghênh Xuân.
Ma Minh Lượng lập tức đón ý nói:
- Đúng vậy, hẳn nên gia tăng lực lượng cán bộ cho thành phố Phòng Sơn.
Ma Minh Lượng vừa mới nói xong, phó Chủ tịch tỉnh Cung Minh Quân liền nói:
- Ừ, tôi cũng tán thành ý kiến của Bí thư Ma và Bí thư Mục.
Thấy Ma Minh Lượng và Cung Minh Quân đang tranh chấp việc đề cử, Tiếu Tác Niên khẽ nhíu mày. Ông ta im lặng một lúc, liếc nhìn Trần Cận Nam, đột nhiên mỉm cười:
- Các đồng chí, thật ra tôi cũng đã chọn được một người. Chúng ta chọn người ở cơ quan trung ương, trước sau gì cũng phải quay về tỉnh nhận chức. Đồng chí An Tại Đào cũng gần đến ngày hết tạm giữ chức ở Bộ Ngoại giao. Tôi thấy nên để đồng chí An Tại Đào đến Phòng Sơn. Hắn có năng lực ứng phó tình thế hỗn loạn rất mạnh. Hắn đến đó hỗ trợ Tống Nghênh Xuân thì sẽ giúp Thành ủy Phòng Sơn nắm được cục diện trong tay.
Tiếu Tác Niên vừa nói xong, Ma Minh Lượng và Cung Minh Quân liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Phía dưới không biết rõ lắm về quan hệ giữa An Tại Đào và Trần Cận Nam, nhưng ủy viên Thường vụ bọn họ lại rất rõ ràng. Bí thư Tỉnh ủy đề cử, lại là con của Trần Cận Nam, còn ai dám phản đối? Nếu không thể phản đối, thì nên mau chóng gật đầu chấp thuận để thể hiện thành ý.
Ma Minh Lượng lập tức tỏ thái độ, nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Tiếu. Đồng chí An Tại Đào này không chỉ có năng lực mạnh mẽ, quan điểm chính trị cũng rất cứng rắn, tuy còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm công tác rất phong phú. Bất kể hắn công tác ở cơ sở hay văn phòng Tỉnh ủy, hoặc tạm giữ chức ở bộ ngoại giao, công tác nước ngoài đều lấy được thành tích khiến người ta chú ý.
- Tôi nghe nói, phó Thủ tướng Lý hai ngày trước đích thân tiếp kiến đồng chí An tại phòng làm việc của ông ở Trung Nam Hải. Được lãnh đạo trung ương quý mến, chứng tỏ được năng lực của hắn. Tôi cho rằng, để đồng chí An Tại Đào làm Ủy viên Thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, phó Chủ tịch thành phố là thích hợp và ổn thỏa.
- Đúng vậy, mấu chốt là ở đây. Chúng ta nên sử dụng cán bộ trẻ có năng lực thật sự. Đồng chí An Tại Đào là phó Chánh văn phòng Tỉnh ủy, lại được rèn luyện ở Bộ Ngoại giao một thời gian, điều chuyển ngang xuống cũng là thích hợp.
Cung Minh Quân tán thành.
Vài Ủy viên Thường vụ khác cũng lần lượt tỏ thái độ, chỉ có Trần Cận Nam là không lên tiếng.
Trần Cận Nam vốn chuẩn bị để An Tại Đào quay về Văn phòng Tỉnh ủy công tác thêm một thời gian, sau đó tìm cơ hội chuyển Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Đông Phương Du ngang lên tỉnh, sau đó để An Tại Đào đi thẳng đến đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Phòng Sơn.
Trải qua thời gian tạm giữ chức rèn luyện, cùng với thành tích của An Tại Đào ở nước ngoài, là phó Chánh văn phòng Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, miễn cưỡng cũng xem như là thích hợp.
Nhưng nếu hôm nay Tiếu Tác Niên đã đề cử An Tại Đào, Trần Cận Nam không thể không đồng ý. Người khác thì không cần nể mặt, nhưng nhân vật số một Tiếu Tác Niên đã lên tiếng, sao lại không nể được?
Hơn nữa, Trần Cận Nam rất hiểu tính cách của Tiếu Tác Niên. Trước đây, Tiếu Tác Niên luôn im lặng về việc chọn phó Chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn, hôm nay đột nhiên nêu tên, e là đã nghĩ đến An Tại Đào từ lâu. Nếu Tiếu Tác Niên đã muốn sắp xếp như vậy, ngay cả Trần Cận Nam cũng không thể trực tiếp chống đối.
Nghĩ lại An Tại Đào vẫn còn trẻ, trải qua cương vị phó Chủ tịch một thành phố cấp Địa một phen cũng không phải chuyện xấu gì. Có thể cho hắn cơ hội tốt để rèn luyện. Lại nghĩ tới đứa con mình yêu thương hết lòng hết dạ trở về Phòng Sơn "công tác thật sự", Trần Cận Nam cũng gật đầu cười, giơ tay lên:
- Tôi cũng đồng ý.
Tiếu Tác Niên thấy Trần Cận Nam tỏ thái độ như vậy liển mỉm cười:
- Được, chuyện này cứ quyết định như vậy. Để Ban Tổ chức cán bộ làm theo đúng trình tự, bảo văn phòng Tỉnh ủy thông báo cho đồng chí An Tại Đào. Bảo hắn kết thúc nghỉ phép đến Phòng Sơn nhận chức.
An Tại Đào, Lưu Ngạn, Hạ Hiểu Tuyết và mẹ con Mạnh Cúc cùng ở Nam Dương, cuộc sống vô cùng vui vẻ. Tháng 4, Trúc Tử một mình lên máy bay về Mỹ đi học. Tuy An Nhã Chi không muốn, nhưng cuối cùng cũng không bỏ được Mạnh Cúc mới sinh xong và đứa cháu nội của mình.
Trước khi đi, Trúc Tử để Hạ Hiểu Tuyết giúp quay một cuộn phim chừng vài giờ, trong đó diễn viên chính là chú nhóc mới sinh kia. Trúc Tử nói lúc quay về Mỹ, lúc rảnh rỗi thì mang ra xem.
Thật ra, có nhiểu bảo mẫu và người giúp việc, Mạnh Cúc ở cử cũng không cần An Nhã Chi hầu hạ.
Ngay cả đứa bé cũng có mấy bảo mẫu chăm sóc kỹ lưỡng, Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết muốn giúp đỡ còn không có chỗ chen vào.
Vì phải đi Nam Dương nên điện thoại di động của An Tại Đào cũng khóa. Hắn cố tình gác hết mọi việc lại, tận tình chăm sóc mẹ con Mạnh Cúc một thời gian cho tròn trách nhiệm người chồng. Vì thế, văn phòng tỉnh ủy Đông Sơn không thể gọi điện thoại cho hắn được. Hết cách, người trong văn phòng đành phải tìm Quý Mộng Khiết của tập đoàn Long Đằng, nhờ Quý Mộng Khiết liên hệ với vợ của An Tại Đào là Hạ Hiểu Tuyết.
An Tại Đào chẳng ngại ngần cúi người đùa với con mình đang nằm cạnh Mạnh Cúc. Thằng nhóc này rất có ý tứ, chỉ cần ăn no, no sẽ không khóc quấy, nằm yên trong tã lót, mắt mở to, dường như đang quan sát và nhận thức một thế giới mới.
Mạnh Cúc dịu dàng năm một bên nhìn động tác của An Tại Đào, thỉnh thoảng nhìn con mình, trên mặt cô sáng ngời tình mẫu tử.
Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết ngồi phía bên kia đầy vẻ hâm mộ, nói chuyện khe khẽ. Thấy mẹ con Mạnh Cúc, hai cô cũng hơi động lòng. Đêm qua Lưu Ngạn lặng lẽ quấn quýt lấy An Tại Đào đến hơn nửa đêm. Nếu không phải sợ Mạnh Cúc mới sinh xong cần có người bên cạnh, e là Lưu Ngạn cũng không tha cho hắn.
Di động của Hạ Hiểu Tuyết đột ngột vang lên. Vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên ba cô đều luống cuống. Thấy điện thoại của Quý Mộng Khiết, Hạ Hiểu Tuyết tưởng công ty có việc, liền đi ra cửa nghe điện thoại.
- Mộng Khiết? Tìm tôi hả?
- Hiểu Tuyết, chúc mừng chị Cúc giúp tôi, sinh ra thằng nhóc béo tròn? Nặng mấy cân vậy?
Quý Mộng Khiết cười hỏi.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Hơn bốn ký, rất khó sinh, làm khó cho chị Cúc.
Hai cô trò chuyện vui vẻ trong điện thoại một lúc, đột nhiên Quý Mộng Khiết nghiêm lại, trầm giọng nói:
- Hiểu Tuyết, cô nói cho An Tại Đào biết một tiếng, người của Văn phòng Tỉnh ủy Đông Sơn tìm hắn. Điện thoại di động của hắn tắt máy, không liên lạc được, họ đến công ty tìm.
Hạ Hiểu Tuyết ngắt điện thoại, đi vào, cười nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, người của Văn phòng Tỉnh ủy Đông Sơn tìm anh, liên lạc với anh không được nên tìm Quý Mộng Khiết. Em thấy anh nên gọi điện thoại cho họ đi.
An Tại Đào hơi do dự một chút. Hắn hiểu rõ, nếu hắn gọi điện thoại về, chỉ sợ không được ở lại Nam Dương bao lâu nữa. Hiển nhiên, nếu không có chuyện gì, người của văn phòng Tỉnh ủy cũng sẽ không liên lạc với hắn.
Mạnh Cúc dịu dàng kéo vai hắn:
- Anh mau đi đi. Anh có thể ở cùng chúng em mấy ngày thế này em cũng thấy đủ rồi. Anh còn có công vụ, em, Hiểu Tuyết và tiểu Ngạn và con chúng ta đều không trách anh. Có mẹ, Hiểu Tuyết và tiểu Ngạn giúp em rồi. Anh không cần lo lắng. Hơn nữa, vài ngày nữa em sẽ bồng con về nước, đến lúc đó chúng ta có thể đoàn tụ.
An Tại Đào áy náy nhìn Mạnh Cúc, yên lặng xoay người sang nơi khác.
An Tại Đào đã gọi điện thoại cho Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Chu Liệt. Nghe được Tỉnh ủy bổ nhiệm mình làm phó Chủ tịch Thường trực thành phố Phòng Sơn, yêu cầu hắn lập tức về Phòng Sơn nhận chúc, trong lòng An Tại Đào cũng hơi bất ngờ. Vì hắn luôn muốn quay về Phòng Sơn công tác, chức Ủy viên Thường vụ Thành ủy, phó Chủ tịch Thường trực thành phố xem như là một vị trí khá lý tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...