Đối với cán bộ cấp dưới, được Thủ tướng mời đến là rất vinh dự, đương nhiên đó cũng là một cơ hội có ý nghĩa rất quan trọng, có khả năng thay đổi cả cuộc đời.
Tuy hiện giờ chức vụ của An Tại Đào cũng không tệ, là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng đây không phải là thành phố Phòng Sơn và tỉnh Đông Sơn, đây là thủ đô Bắc Kinh "dưới chân thiên tử", ở nơi mà cán bộ cấp sở nhiều như lá rụng này, thì suy cho cùng một Phó giám đốc sở cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Tuy nhiên, "con kiến" được tầng lớp lãnh đạo cao nhất ưu ái và coi trọng thì đâu có nhiều?
Cho nên các Cục trưởng, Vụ trưởng của Bộ thương mại và ngoại giao đến dự tiệc đêm đó đều nhìn An Tại Đào với ánh mắt đầy hâm mộ. Trong con mắt của họ, sự may mắn của chàng thanh niên An Tại Đào còn vượt xa năng lực công tác của hắn. Phải biết rằng, lãnh đạo cao nhất không dễ dàng triệu kiến cán bộ bình thường, một khi điều đó xảy ra, nó có thể thay đổi vận mệnh của người cán bộ may mắn kia.
Chương Long và Lâm Hổ Thành là hai cán bộ cấp Thứ trưởng, hiển nhiên trong lòng họ đã sớm đoán biết, nên không hề kinh ngạc trước việc Phó thủ tướng cho mời An Tại Đào. Đương nhiên là cán bộ cấp cao, cho dù họ có kinh ngạc thì cũng che giấu chứ không lộ ra mặt, khi An Tại Đào đến mời rượu, họ đều cười khích lệ hắn vài câu.
So với vị trí cán bộ cấp tỉnh, Lâm Hổ Thành cũng có thể nói là còn rất trẻ, có tiếng là thuộc phái cải cách trẻ trung, cho nên đối với một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như An Tại Đào, ông ta phá lệ thân thiết.
Trước lúc lên xe, Lâm Hổ Thành vô cùng thân thiết vỗ vai An Tại Đào:
-Đồng chí Tại Đào, ngày mai đi Trung Nam Hải đừng quá căng thẳng, cũng đừng quá gò bó, không tự nhiên, lãnh đạo Trung ương rất bình dị gần gũi. Cứ thả lỏng là tốt thôi!
Lâm Hổ Thành nói tiếp, đầy thâm ý:
-Cố gắng làm cho tốt, người trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng! Tương lai, nói không chừng chúng ta còn là cộng sự cùng một chỗ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lâm Hổ Thành không hề làm ra vẻ, hay tự cao tự đại trước mặt An Tại Đào. Chương Long tuy cũng rất ôn hòa nhưng ít nhiều có vẻ dè dặt hơn.
An Tại Đào có ấn tượng rất tốt đối với Lâm Hổ Thành. Đương nhiên, hắn cũng không ngây thơ đến mức "điên đảo thần hồn" chỉ vì một vài cử chỉ thân thiết của Lâm Hổ Thành.
Chưa nói đây là quan trường phức tạp, cho dù là quan hệ xã hội bình thường, cũng không thể bởi vì thái độ của người nào đó mà mất phương hướng, bởi vì có thể đó chỉ là những biểu hiện giả dối.
-Cảm ơn lãnh đạo, lãnh đạo đi nhé.Bác tài, đi chậm chút, chú ý an toàn.
Vừa tiễn Chương Long và một số người của bộ ngoại giao, An Tại Đào mỉm cười nắm lấy tay Lâm Hổ Thành, chờ y lên xe liền thuận tay đóng cửa xe thay y.
Chiếc Limousine màu đen của Lâm Hổ Thành chạy nhanh như bay, trong nháy mắt biến mất trong dòng xe cộ mịt mờ.
An Tại Đào nhìn theo bóng chiếc xe dần xa của Lâm Hổ Thành, trầm ngâm một hồi.
Hắn không nghi ngờ lời nói của Lâm Hổ Thành, càng là lãnh đạo cao cấp, lại càng bình dị gần gũi, hắn tự có nhận thức riêng của mình. Chỉ có điều đối với câu nói cuối cùng đầy ám chỉ của Lâm Hổ Thành khiến trong lòng hắn thầm cảm thấy hơi phân vân: chẳng lẽ?
-Chánh văn phòng An!
Tôn Kế Hồng và Phùng Thanh đứng ở phía sau, nhẹ nhàng gọi.
-Chánh văn phòng An, nếu không có việc gì khác, hai chúng tôi trở về nghỉ ngơi. Ngày mai chúng tôi đều quay về với cương vị ban đầu, quãng thời giancùng công tác với Chánh văn phòng An, mang lại rất nhiều ích lợi cho chúng tôi.
Phùng Thanh cười nói, bước tới, Tôn Kế Hồng theo sát phía sau.
An Tại Đào xoay người lại, mỉm cười bắt tay hai người:
-Hôm nay có nhiều cấp trên, tôi chưa có dịp bày tỏ cùng hai vị. Như vậy đi, hai ngày nữa, tôi mời hai người đi ăn cơm. Chúng ta có duyên gặp nhau, có thể cùng công tác với hai vị lâu như vậy, phối hợp ăn ý như thế, là may mắn của tôi. Cảm tạ hai vị cho tới nay luôn trợ giúp cho công tác của tôi. Sau này có gì cần tôi hỗ trợ, cứ việc gọi điện cho tôi!
Phùng Thanh biết An Tại Đào nói vậy chỉ là lời khách sáo, nhưng trong lòng y cũng vẫn rất cao hứng. Tiếp xúc với An Tại Đào một thời gian lâu, hiểu rõ tính cách An Tại Đào hơn bất cứ ai trong Bộ ngoại giao, cũng rõ ràng về tiền đồ xán lạn của hắn hơn bất cứ kẻ nào, nếu hắn trở thành một lãnh đạo tương lai, thì quãng thời gian kề cận bên hắn đối với Phùng Thanh là một điều hết sức may mắn.
Chiều nay Hạ Hiểu Tuyết đi làm về sớm. Tuy biết An Tại Đào đi dự tiệc, nhưng cô vẫn nấu một nồi canh hạt sen, làm vài món ăn chờ An Tại Đào về cùng ăn cơm.
Vào cửa, An Tại Đào thấy Hạ Hiểu Tuyết vẫn ở phong khách mở đĩa xem phim, liền kinh ngạc nói:
-Trời ơi, sao giờ này em còn chưa ăn cơm?
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:
-Em chờ anh cùng ăn. Anh uống rượu thì có ăn được gì đâu. Lại đây, ông xã, em nấu canh hạt sen và và vài món ăn nhẹ, anh tới ăn một chút kẻo dạ dày trống khó chịu lắm.
An Tại Đào gật đầu, tuy hắn không đói nhưng vợ có lòng chăm sóc như thế, hắn phải đáp lại một chút. Hắn đi tắm vội một cái rồi mặc áo ngủ ra ngồi cạnh Hạ Hiểu Tuyết, một tay ôm cô vào lòng, ngựa quen đường cũ vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên thân thể cô, vừa bưng chiếc bát thủy tinh trong suốt lên nhấp một chút canh hạt sen.
Hạ Hiểu Tuyết xa chồng đã lâu, đang đầy khao khát, tay An Tại Đào vừa vuốt ve, cô đã động tình, Mặt cô đỏ lên, đẩy An Tại Đào ra, sẵng giọng:
-Xấu xa, đừng có lộn xộn, ăn cái gì đi đã!
-Ừ, ăn cái gì hả, trước hết "ăn thịt" em rồi nói sau!
An Tại Đào cười ha hả, xoay người bế Hạ Hiểu Tuyết đặt lên sô pha, bắt đầu hôn hít…
Hạ Hiểu Tuyết đưa cánh tay trắng mịn vịn vào sô pha, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn chồng, hắn vừa giải phóng hoàn toàn khao khát bấy lâu, không ngờ như không có việc gì, lại ngồi ăn tiếp. Nhớ tới vừa rồi một trận "mưa gió" đầy ngọt ngào thắm thiết, khuôn mặt quyến rũ của cô càng ửng hồng lên.
An Tại Đào đang ăn, quay lại cười nói:
-Cưng này, ngày mai anh sẽ đến Trung Nam Hải.
Hả? Lập tức Hạ Hiểu Tuyết cảm thấy thích thú:
-Có việc gì? Mau nói em nghe với. Em hiểu rồi, nhất định là lãnh đạo Trung ương muốn gặp "đại công thần" chứ gì?
An Tại Đào gật đầu:
-Ừ, là Phó thủ tướng cho gọi anh. Cả đời anh chưa từng đến Trung Nam Hải, cũng không biết hình dạng nó như thế nào.
Hạ Hiểu Tuyết cười hi hi:
-Em cũng chưa được vào, chắc là quang cảnh ở đó đẹp lắm. À, ông xã, thời giantới anh tiếp tục ở lại Thủ đô tạm giữ chức hay trở về tỉnh? Em rất mong anh ở lại, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở bên nhau.
-Ha ha, cục cưng, em biết rõ là anh phải về mà. Anh không thể ở lại đây, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.
An Tại Đào tới bên Hạ Hiểu Tuyết, vuốt ve cặp đùi mềm mại thon dài của cô:
-Cưng à, nếu anh ở lại Yên Kinh, em có bao nhiêu thời gian ở cả ngày với anh đâu? Ha ha, so với anh, em còn bận rộn nhiều hơn!
Hạ Hiểu Tuyết hơi trách móc lườm hắn:
-Còn không phải do anh không đến giúp anh sao?Nếu anh đồng ý đến giúp em, em, anh cùng với chị Cúc và Lưu Ngạn, bốn người cùng quản lý sản nghiệp này thì thật là tốt!
An Tại Đào không đối đáp lại mà chuyển sang chuyện khác:
-Cưng à, em cũng biết là anh không có tài quản lý doanh nghiệp, nếu cứ ép anh làm, khác nào để anh phá đổ những gì mà em đã vất vả khó khọc lắm mới gây dựng được.
Hạ Hiểu Tuyết biết tính hắn, biết hắn không thích công việc trong thương trường, nói nhiều cũng vô dụng, không tiếp tục giằng co với hắn làm gì. Đột nhiên cô nhẹ nhàng kéo An Tại Đào, khẽ nói:
-Ông xã, dường như anh quên một chuyện đại sự…
Trong lòng An Tại Đào run lên, kinh ngạc hỏi:
-Đại sự gì? Em nói xem, gần đây chuyện ở Moskva quá nhiều làm đầu óc anh rối loạn cả.
Hạ Hiểu Tuyết thở dài:
-Ông xã, chị Cúc tính là sắp tới ngày sinh rồi, em mặc kệ anh bận rộn cỡ nào, hai ngày nữa chúng ta cùng đi, đến chăm sóc cho chị Cúc sinh con, anh có nghe hay không?
An Tại Đào a tiếng, gật đầu.
Lúc Mạnh Cúc đi Thiên Nam gặp An Tại Đào, cô đã hoài thai, hiện giờ tính ra cũng đã gần đến ngày sinh. Đây là đứa con đầu tiên của mình, làm sao An Tại Đào không nhớ, chỉ có điều trước mặt Hạ Hiểu Tuyết, hắn không thể tỏ ra quá quan tâm và gấp gáp.
Hạ Hiểu Tuyết rất độ lượng, quan hệ với Mạnh Cúc như chị em, nhưng dù sao cô cũng là một phụ nữ, An Tại Đào không thể không quan tâm đến cảm nghĩ của cô.
Nói đến Mạnh Cúc, Hạ Hiểu Tuyết nhìn đồng hồ, thấy đã gần khuya, bèn cầm di động gọi cho Lưu Ngạn. Mạnh Cúc ở Nam Dương chờ sinh, có Lưu Ngạn bên cạnh chăm sóc, Hạ Hiểu Tuyết không dám gọi cho Mạnh Cúc, sợ cô đang nghỉ ngơi nên cô mới gọi cho Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn vừa chợp mắt thì nhận được điện thoại, cô nói chuyện điện thoại với Hiểu Tuyết và An Tại Đào một hồi lâu. Nghe Lưu Ngạn nói hiện giờ sức khỏe và tinh thần của Mạnh Cúc đều tốt, đứa bé trong bụng cũng rất khỏe mạnh, hai người mới yên lòng.
An Tại Đào chưa xác định khi nào sẽ đi Nam Dương, nhưng hắn bảo với Lưu Ngạn chắc chắn hắn và Hạ Hiểu Tuyết sẽ đến trước khi Mạnh Cúc sinh.
Sáng hôm sau.
Vì đề phòng trên đường kẹt xe làm chậm trễ thời gian, sáng sớm An Tại Đào liền đến bên ngoài Trung Nam Hải đợi. Hắn là người vô cùng cẩn thận như vậy, có tính cách chu đáo như vậy, về mặt nào đó có thể nói, đó là một trong những yếu tố mấu chốt giúp hắn trưởng thành rất nhanh trong quan trường.
Ở Yên Kinh, dọc theo con đường phía bắc phố Trường An, có một bức tường màu đỏ rất cao, dài mấy trăm mét, với hàng loạt cây xanh và đèn lồng màu đỏ rất nổi bật, bức tường đỏ như toát ra bề dầy của lịch sử.
An Tại Đào nhìn phía ngoài bức tường đỏ, người qua lại và khách du lịch đang lấy bối cảnh chụp ảnh lưu niệm. Đứng ở đó, hắn ngửa đầu không thấy bất cứ cảnh tượng nào bên trong bức tường, lòng không khỏi cảm than: nơi đó chính Trung Nam Hải nổi tiếng ở giữa trung tâm thủ đô Bắc Kinh, là nơi làm việc của lãnh đạo Trung ương Trung Quốc và một số ít cơ quan nhà nước, xứng với danh xưng trái tim của Trung Quốc.
Nơi này, chỉ một cái vỗ cánh của con bướm, cũng đủ gây ra một cơn phong ba cho hàng triệu cây số vuông của đất nước.
Ở chợ có thể nhìn thấy những ấn phẩm công khai miêu tả chốn này, vừa thiếu lại vừa ít, khiến người ta cảm thấy nó vô cùng xa lạ và thần bí. An Tại Đào cũng không ngoại lệ, tối hôm qua, hắn mới lên mạng tìm được một số hình ảnh về nơi này.
Qua đó, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau những tòa nhà thấp là những tòa ngang dãy dọc cung đình cổ kính, những dải phân cách lớn trồng cây xanh liên kết với mặt nước của khu Bắc Hải.
Đứng ở đây, An Tại Đào thấy rõ ràng, bức tường đỏ vững chắc gần trong gang tấc và tầng tầng mái cong giữa cây xanh và lũ chim chóc đầu tường. Cửa chính Trung Nam Hải là cửa Nam, còn gọi là Tân Hoa Đan, quay ra phố Trường An, lá cờ đỏ năm ngôi sao trên cao phất phới tung bay, bên cạnh, lính trang nghiêm đứng gác, ngày đêm đối mặt với dòng xe cộ trên phố Trường An.
An Tại Đào nhìn qua cửa chính mở rộng, thấy rõ năm chữ to "Vì nhân dân phục vụ" màu vàng chóe rực rỡ do chính tay Mao Trạch Đông viết.
Phần lớn các bộ phận của Quốc vụ viện đều phân tán ở các nơi làm việc ở Bắc Kinh. Trong Trung Nam Hải chỉ có văn phòng Quốc vụ viện và vài đơn vị. Điều này có thể hiểu được, Trung Nam Hải là nơi làm việc của lãnh đạo cao cấp nhất của Trung ương, mà xung quanh lãnh đạo cần có cơ cấu phục vụ tương ứng, chẳng hạn như văn phòng Tổng bí thư, văn phòng Thủ tướng, Cục cảnh vệ Trung ương, văn phòng Quốc vụ viện v.v…
Phó thủ tướng Lý là một trong những người đứng đầu chính phủ, An Tại Đào không thể hình dung được văn phòng của ông là như thế nào, nhưng khi thư ký Tiếu Triết Giai của Phó thủ tướng dẫn hắn đi vào phòng làm việc của Phó thủ tướng, hắn giật mình kinh ngạc.
Văn phòng tuy lớn nhưng bày biện cũng rất bình thường: sô pha màu đỏ, thảm đỏ, màu sơn tường đỏ, khắp nơi tràn ngập yếu tố văn hóa truyền thống của Trung Quốc.
Phó thủ tướng Lý bước vào, An Tại Đào và thư ký của ông-Tiếu Triết Giai đứng dậy đón chào. An Tại Đào phát hiện, không ngờ Phó thủ tướng Lý mang một đôi giày vải màu đen, bước chân nhẹ nhàng.
Giày vải?! Điều này khiến An Tại Đào không tưởng tượng được, nhưng bởi vậy cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một chút kính cẩn và căng thẳng.
Phó thủ tướng Lý mỉm cười, bắt tay An Tại Đào. An Tại Đào từ từ bình tĩnh lại, lòng thầm nhủ: "Đây là một ông lão rất hòa nhã và giản dị."
Trước hết Phó thủ tướngLý hỏi An Tại Đào về chuyến công tác ở Moskva và tình hình cuộc sống hiện nay, lại nói về chính sách ngoại giao của quốc gia. An Tại Đào đánh bạo đưa ra quan điểm của mình cũng là những điều mà lúc ở đại học Moskva, hắn đã nói chuyện trước lưu học sinh và thương nhân Hoa Kiều. Phó thủ tướng Lý rất khen ngợi những điều hắn nói, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng rõ rệt.
An Tại Đào biết có lẽ điều này không phải là lý do khiến Phó thủ tướng cho gọi hắn đến, hắn luôn kính cẩn chờ đợi.
Quả nhiên, Phó thủ tướng cười khoát tay:
-Đồng chí Tiểu An, cậu làm tốt lắm. Trải qua một thời gianquan sát và khảo sát năng lực công tác, tố chất chính trị và trình độ lý luận, đều rát được. Thảo nào lúc trước ở cơ sở, cậu có thể làm được những thành tích không nhỏ.
-Thủ trưởng quá khen rồi!
Vào lúc này, An Tại Đào mà không khiêm tốn, chính là kiêu ngạo, sẽ khiến thủ trưởng phản cảm. Hắn vội vả biểu lộ cái vẻ "được sủng ái mà lo sợ".
Phó thủ tướng Lý cười ha hả:
-Thủ tướng cũng rất khen ngợi cậu, hai ngày trước trong lúc nói chuyện phiếm với tôi, có ý muốn hỏi ý của cậu, xem cậu có muốn đến công tác bên cạnh chúng tôi không? Nếu cậu muốn thì đến văn phòng Thủ tướng giúp Thủ tướng và mấy lão già chúng ta làm một số công tác cụ thể.
Nghe xong lời củ Phó thủ tướng, trái tim An Tại Đào như nhảy dựng lên, nhưng vẻ mặt vẫn kìm chế rất tốt, chỉ lộ vẻ đầy bất ngờ trên khuôn mặt.
"Thủ tướng" theo như lời Phó thủ tướng Lý chính là Thủ tướng Mã của Quốc vụ viện, nhân vật số ba của Trung Quốc. Rất rõ ràng, đây là Thủ tướng Mã nhìn trúng An Tại Đào, cố ý bảo hắn đến trợ giúp Thủ tướng và mấy Phó thủ tướng làm một số công tác.
Có thể được Thủ tướng của quốc gia coi trọn, có thể ở lại Trung Nam Hải phục vụ Thủ tướng, đối với cán bộ bình thường mà nói, không khác gì một bước lên trời. Chỉ cần phục vụ đến nơi đến chốn bên cạnh lãnh đạo vài năm, tương lai của hắn tất nhiên sẽ được giao những nhiệm vụ rất quan trọng.
Phải biết rằng, Văn phòng Thủ tướng tuy thuộc Văn phòng Quốc vụ viện, nhưng thấp hơn nửa cấp, là cấp Thứ trưởng, Chánh văn phòng Thủ tướng do Phó ban thư ký Quốc vụ viện kiêm nhiệm, Phó chánh văn phòng cũng là cấp giám đốc sở. Đây là cơ quan Trung ương không tầm thường, nhân viên và cán bộ nơi đây đều trải qua quá trình tuyển chọn kỹ càng, có thể nói là nơi hội tụ những nhân tài xuất sắc nhất trong xã hội.
Trợ giúp lãnh đạo Quốc vụ viện xử lý công việc quốc gia, thậm chí là hỗ trợ lãnh đạo đưa ra quyết sách, có thể nói là trọng trách trên vai. Công tác ở đây mà không có tài năng thì không làm được gì.
Nhưng An Tại Đào lại không muốn làm việc ở cơ quan Trung ương. Ở bên cạnh lãnh đạo Trung ương dè dặt, chặt chẽ làm một số công tác sự vụ, thoạt trông thì vô cùng nở mày nở mặt, thật ra tính chất công việc cũng khó chịu nổi. Có thời gian và sức lực, An Tại Đào chỉ muốn đi cơ sở làm những điều hữu ích cho người dân.
Nhưng không muốn thì không muốn, hắn cũng không thể từ chối. Nếu trực tiếp từ chối, hiển nhiên sẽ làm Phó thủ tướng Lý, thậm chí Thủ tướng Mã sẽ cho rằng hắn không biết điều. Trong lòng do dự, sắc mặt hắn hơi hơi đỏ lên, tay nắm chặt, cảm thấy khó khăn.
Phó thủ tướng Lý là người tinh tường, nhìn qua đã biết An Tại Đào cũng không muốn ở lại Trung Nam Hải. Ông rất kinh ngạc liếc nhìn An Tại Đào. Cơ hội được Thủ tướng coi trọng và và ở lại Trung Nam hải làm việc, không biết bao nhiêu cán bộ cơ sở mơ ước, thế nhưng tên tiểu tử này lại dường như có ý không vui?
Phó thủ tướng Lý chăm chú nhìn An Tại Đào, mỉm cười thản nhiên:
-Đồng chí Tiểu an có khó khăn sao? Đừng lo, không muốn công tác ở cơ quan Trung ương cũng không sao, công tác ở đâu thì cũng đều vì Đảng, vì nhân dân phục vụ thôi.
An Tại Đào thầm thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Nếu Phó thủ tướng Lý không nói lời này, hắn lại không thể mở miệng từ chối, giằng co lâu cũng chẳng biết phải làm thế nào.
-Cảm tạ sự tín nhiệm và coi trọng của Thủ tướng.
An Tại Đào cắn chặt răng, đánh liều mở miệng:
-Tôi còn trẻ, về mặt chính trị còn chưa được chin chắn, phương thức công tác cũng còn nhiều chỗ thiếu sót, tôi nghĩ nên ở cơ sở rèn luyện một vài năm, tương lai cũng có thể phục vụ Đảng và nhân dân tốt hơn!
Phó thủ tướng Lý gật đầu cười, khoát tay:
-Cũng tốt. Đồng chí có nhiệt tình và mạnh dạn đi đầu, có tố chất toàn diện, cái nhìn đại cục và ý thức đổi mới, ở cơ sở rèn luyện cũng là chuyện tốt. Ừ, tốt lắm. Đồng chí Tiểu An, nếu cậu không muốn lưu lại, tôi cũng không ép. Hy vọng cậu ở cơ sở không kiêu ngạo, không nóng vội, cố gắng công tác, sớm trưởng thành. Những đồng chí có sức sống, có tinh thần phấn đấu như đồng chí là hy vọng của Đảng, quốc gia và dân tộc chúng ta!
Từ văn phòng Phó thủ tướng Lý đi ra, An Tại Đào thầm toát mồ hôi lạnh. Thật ra hắn cũng biết vừa rồi mình đã bỏ lỡ đi một cơ hội quý giá, có thể làm việc ở Văn phòng Thủ tướng vài năm, đối với tương lai phát triển của hắn rất quan trọng, có thể giúp hắn đi lên rất cao, thậm chí là có được cương vị lãnh đạo hiển hách.
Nhưng hắn không hối hận. Hắn vào quan trường không phải chỉ đơn thuần là vì chức vị, mà hắn coi trọng việc được thi thố sở học, trong phạm vị quyền lực nhất định, có thể thực thi lý tưởng trị thế và quản lý của mình, điều đó cũng rất lôi cuốn hắn.
Đối với lựa chọn của hắn, đương nhiên là Hạ Hiểu Tuyết không có ý kiến gì. Theo quan điểm của cô, An Tại Đào vốn không nên làm quan, lẽ ra hắn nên sớm từ chức để giúp các cô quản lý doanh nghiệp, quản lý của cải ngày càng to lớn của tập đoàn.
An Tại Đào cũng gọi điện cho Trần Cận Nam, nói lại chuyện này. Tuy Trần Cận Nam không nói thẳng ra, nhưng từ trong giọng nói trầm thấp của ông, An Tại Đào nghe ra sự tiếc nuối sâu sắc.
Sau hôm vào Trung Nam Hải gặp Phó thủ tướng Lý, An Tại Đào nhận được quyết định kết thúc việc tạm giữ chức quay lại văn phòng Tỉnh ủy Đông Sơn chờ đợi thông báo bổ nhiệm. An Tại Đào không quay về, chỉ gọi cho Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Chu Liệt, nói là muốn ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một thời gian, đồng thời muốn đưa Hạ Hiểu Tuyết đi du lịch vài ngày.
Hôm sau nữa, lúc mắt trời đã lên cao, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết lặng yên lên máy bay đi Nam Dương, ngày sinh của Mạnh Cúc đã gần tới rồi.
Vào ngày An Tại Đào vào Trung Nam Hải gặp Phó thủ tướng Lý, An Nhã Chi-mẹ An Tại Đào đáp máy bay từ Mỹ sang Nam Dương, tới trước An Tại Đào hai ngày.
Tuy Mạnh Cúc không có danh phận công khai, nhưng dù sao con của cô cũng là đứa con đầu tiên của An Tại Đào, An Nhã Chi không thể không quan tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...