Cảm nhận được sự tức giận của An Tại Đào, Dương Hoa và Trương Lâm Lâm không dám chậm trễ, vội gật đầu đáp ứng:
-Chánh văn phòng An, chúng tôi đi làm ngay đây.
-Ừ, đi đi.
An Tại Đào khoát tay.
Hai cô không dám nói gì nữa, yên lặng rón rén bước ra ngoài. Trở lại phòng làm việc của mình, Trương Lâm Lâm đóng chặt cửa, tay ôm ngực thở phào một cái:
-Phó chánh văn phòng Dương, chị xem, em đã nói, Chánh văn phòng An là lãnh đạo lớn như vậy, sao có thể chịu nhịn mà bỏ qua được?
Dương Hoa thở dài một cái, trừng mắt nhìn Trương Lâm Lâm:
-Đừng có nói lung tung, chuyện của lãnh đạo, chúng ta không được bàn tán! Tập trung vào công việc, cứ dựa theo lời Chánh văn phòng An, lấy danh nghĩa của Ban giám sát SARS văn phòng Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh, gửi công văn chất vấn nhật báo Đông Sơn.
-Ừm, Trương Lâm Lâm ồ một tiếng, lập tức ngồi chúi mũi trước máy tính bắt đầu soạn văn bản.
Dương Hoa không muốn làm ồn Trương Lâm Lâm, nên cô sang phòng kế bên dùng điện thoại của văn phòng gọi đến toà soạn nhật báo Đông Sơn.
Nghe nói là Phó chánh văn phòng Dương Hoa ở văn phòng Tỉnh uỷ gọi điện tới, Trưởng ban biên tập Trương Nghị không dám chậm trễ, vội nhận điện thoại trong tay nhân viên Tiểu Mã, cười nói:
-Phó chánh văn phòng Dương, tôi là Trương Nghị, Trưởng ban biên tập nhật báo Đông Sơn, xin nghe.
-Trưởng ban Trương, tôi cũng không nói nhiều lời. Trong cuộc họp báo sáng nay, phóng viên Tiền Nhất Bình của nhật báo Đông Sơn…
Dương Hoa vội đem chuyện xảy ra sáng nay thuật lại, thật ra cô cũng biết e rằng chuyện này đã không còn là điều bí mật, nhưng dù sao cũng phải giải quyết một lần.
Nghe Dương Hoa kể chuyện này, Trương Nghị lúng túng xoa xoa tay, y chỉ có thể cười ha hả, không nói gì. Ngay cả lãnh đạo toà soạn còn giữ im lặng đối với việc này, y chỉ là một cán bộ trung tầng, thì có thể nói gì, dám nói cái gì?
-Sự việc cơ bản là như thế, bây giờ tôi trịnh trọng chuyển lời của ban giám sát văn phòng Tỉnh uỷ, Ban giám sát cho rằng trong cuộc họp báo về phòng chống SARS, phóng viên Tiền Nhát Bình của quý báo ác ý bịa đặt, khơi lên những lời đồn phỉ báng lãnh đạo văn phòng Tỉnh uỷ, thậm chí lãnh đạo Tỉnh uỷ, tạo ảnh hưởng rất tồi tệ, tính chất vô cùng nghiêm trọng. Bởi vậy, sắp tới Ban giám sát phòng chống SARS văn phòng Tỉnh uỷ và phòng thông tin công tác phòng chống SARS Uỷ ban nhân dân tỉnh cùng sẽ gửi công văn chất vấn quý toà soạn về chuyện này.
Dương Hoa trầm giọng nói:
-Ở thời điểm thích hợp, chúng tôi sẽ báo cáo vụ này lên Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh!
Cái mũ to tướng này vừa được Dương Hoa chụp xuống, Trương Nghị kinh hãi, hít một hơi không khí. Trương Nghị hơi khó xử, đem công văn chất vấn của Ban giám sát văn phòng Tỉnh uỷ và phòng thông tin Uỷ ban nhân dân Tỉnh đặt lên bàn làm việc của Tổng biên tập kiêm Giám đốc thông tấn xã Đổng Kỳ Xương, sau đó thuật lại lời Dương Hoa nghiêm khắc chất vấn, rồi lẳng lặng đứng một bên chờ đợi.
Đổng Kỳ Xương không chỉ là Giám đốc thông tấn xã kiêm nhiệm Tổng biên tập mà còn kiêm chức Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ, cũng là cán bộ cấp giám đốc sở. Nhưng hắn là cán bộ cấp sở được phân công phụ trách báo Đảng, quyền lực hay địa vị chính trị so với văn phòng Tỉnh uỷ thì kém quá xa.
Tuy An Tại Đào so với y thấp hơn nửa cấp, nhưng hắn là người tâm phúc được lãnh đạo Tỉnh uỷ coi trọng, lại có khả năng trở thành Chánh văn phòng Tỉnh uỷ, Đổng Kỳ Xương không dám đắc tội với hắn, hay nói cho đúng là không đáng đắc tội. Truyện Tiên Hiệp -
Sự cố do Tiền Nhất Bình gây ra, Đổng Kỳ Xương vừa mới biết được. Trong lòng y hiểu rõ, chuyện này nếu xử lý không tốt, khiến An Tại Đào chính thức làm ầm ĩ lên, đến tai lãnh đạo Tỉnh uỷ, thì một Giám đốc thông tấn xã như y khó chối bỏ được sai lầm này, chắc chắn sẽ bị xử phạt, thậm chí xử lý.
Loại chuyện này nói lớn thì có thể lớn đến vô cùng; nhưng nói nhỏ thì vẫn được, với điều kiện An Tại Đào đồng ý, còn không thì không giải quyết được gì.
Đổng Kỳ Xương trầm ngâm một chút, khoát tay áo:
-Tiểu Trương, đi gọi Lý Hướng Dương tới đây!
Trương Nghị vội vàng đi ngay, không bao lâu sau, Phó tổng biên tập Lý Hướng Dương bước vào, cười nói:
-Tổng biên tập Đổng, tìm tôi à?
Đổng Kỳ Xương cũng không nói gì thêm, liền bình tĩnh lấy công văn của Ban giám sát văn phòng Tỉnh uỷ và phòng thông tin Uỷ ban nhân dân tỉnh trên bàn đưa cho Lý Hướng Dương:
-Đồng chí Hướng Dương, cậu xem này, xem xong rồi chúng ta nói sau.
Xem xong công văn, Lý Hướng Dương chấn động, thấp giọng nói:
-Tổng biên tập Đổng, xem ra An Tại Đào không muốn để cho Cổ Vạn Tài chút thể diện nào cả, anh xem chuyện này nên xử lý như thế nào?
Đổng Kỳ Xương căm giạn phất tay:
-Việc này đã quá rõ ràng, tên Tiền Nhất Bình này là được Cổ Vạn Tài khuyến khích, nếu không hắn dám cả gan như vậy? Đây là Cổ Vạn Tài lợi dụng báo chúng ta để làm khó dễ An Tại Đào, nhưng An Tại Đào không hề sợ hãi, lập tức phản công, lấy chúng ta làm nơi trút giận.
Lý Hướng Dương đáp:
-Tổng biên tập Đổng, nhưng dù sao An Tại Đào…
Đổng Kỳ Xương phất tay áo, cắt ngang:
-Hướng Dương, chúng ta phải khẩn trương đem cái thùng thuốc nổ này dời đi. Như vậy đi, Toà soạn lập tức ra quyết định tạm thời cách chức Tiền Nhất Bình để thẩm tra. Đồng thời, cậu và Trương Nghị đại diện Đảng uỷ toà soạn đến nhà khách Nam Giao chính thức xin lỗi An Tại Đào. Trước thử dò xét một chút xem sao.
Đổng Kỳ Xương thở phào một cái:
-Cậu đi ngay đi, gặp người ta thái độ phải thành khẩn một chút.
Lý Hướng Dương trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói gì, gật đầu, liền cùng Trương Nghị rời khỏi văn phòng của Đổng Kỳ Xương.
Thấy hai người đi rồi, vẻ mặt âm trầm của Đòng Kỳ Xương mới nhẹ đi một chút. Y ngẫm nghĩ rồi cầm điện thoại gọi cho số di động của Cổ Vạn Tài.
Cổ Vạn Tài nhận điện thoại, cười ha hả:
-Lão Đồng, xin chào, đã lâu không gặp. Hai ngày nay tôi đang suy nghĩ, khi nào thì hẹn anh cùng đến khu câu các đập Đông Sơn chơi hai ngày.
Đổng Kỳ Xương và Cổ Vạn Tài là người quen cũ, hai người đều ở Ban tuyên giáo, vừa là đồng nghiệp vừa là bằng hữu. Cho nên Cổ Vạn Tài với Đổng Kỳ Xương rất thân thiết, rất hiểu nhau và thường xuyên đi lại với nhau.
Đổng Kỳ Xương thầm mắng một tiếng, nhưng ngoài miệng lại mỉm cười:
-Cổ Vạn Tài à, gần đây anh bận lắm sao? Có phải vội chuẩn bị tiếp nhận chức Trưởng ban Thư ký?
Đổng Kỳ Sương bất ngờ hỏi một câu.
Đầu tiên Cổ Vạn Tài ngẩn ra, chợt mỉm cười:
-Lão Đổng, chúng ta là người một nhà, tôi cũng sẽ không giấu diếm anh. Sang năm Trưởng ban thư ký Chu có thể sẽ lên. Theo lý thuyết, vị trí Chánh văn phòng Tỉnh uỷ kiêm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ, ngoài tôi ra thì còn ai nữa, ha ha. Nhưng hiện giờ chuyện còn chưa được xác định, ai nói gì cũng không chính xác.
Tuy Cổ Vạn Tài nói ngoài miệng như vậy, nhưng giọng nói không được chắc chắn cho lắm. Đổng Kỳ Xương quen biết y nhiều năm như vậy, trong lòng chợt động, hiểu rằng dự đoán của mình e rằng tám phần là thật; cứ xem lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh uỷ đột nhiên đề bạt An Tại Đào đến văn phòng Tỉnh uỷ công tác, liên tục uỷ thác trọng trách, rõ ràng là muốn bồi dưỡng An Tại Đào làm người kế tục Chu Liệt.
Nghĩ đến đây, Đổng Kỳ Xương liền âm thầm có chủ ý. Y không nhắc gì đến chuyện của Tiền Nhất Bình, cũng không nói gì đến kháng nghị mạnh mẽ của An Tại Đào, chỉ tán gẫu vài câu với Cổ Vạn Tài rồi cúp điện thoại.
Đương nhiên, trong lòng Cổ Vạn Tài thầm hiểu, giờ này Đổng Kỳ Xương gọi điện tới cho y là để ám chỉ: chuyện của Tiền Nhất Bình tôi đã ngăn chặn giúp anh, anh cần phải nhớ ân tình này trong lòng.
Nhưng, Cổ Vạn Tài nào ngờ, đối với Đổng Kỳ Xương, y đã trở thành một nhân vật khiến Đổng Kỳ Xương phải trốn tránh không kịp!
So với Cổ Vạn Tài, Đổng Kỳ Xương rất nhạy bén về tính nhạy cảm chính trị. Với tuổi còn trẻ như thế, An Tại Đào đã lên được địa vị Phó giám đốc Sở, hơn nữa, lại giữ chức có thực quyền như thế. Cho dù là hắn không thể tiếp nhận vị trí của Chu Liệt, trong tương lai, chắc chắn sẽ có tiền đồ rất rạng rỡ. Trước đó vài năm, Đổng Kỳ Xương đã nghe người của Ban tổ chức cán bộ nói, Phòng Sơn có một cán bộ cấp huyện là cán bộ hậu bị được Ban tổ chức Trung ương bồi dưỡng.
Cho nên, trên cơ sở xác định Cổ Vạn Tài không có hy vọng được thăng chức, Đổng Kỳ Xương đã có chủ ý. Cho dù là đắc tội với người bạn Cổ Vạn Tài này, cũng tuyệt đối không đứng về phía y mà lạnh mặt với An Tại Đào.
Thế nào là cáo già? Đó gọi là cáo già. Đồng thời cũng cho thấy, trong quan trường chỉ có ích lợi, không có bạn bè chân chính. Khi không có khúc mắc về quyền lợi, tất cả mọi người là bằng hữu, nhưng một khi đụng chạm tới quyền lợi, lại là chuyện khác. Càng lên cao, càng là như thế.
Lý Hướng Dương dẫn theo Trương Nghị rời khỏi văn phòng Đổng Kỳ Xương, không lập tức đi nhà khách Nam Giao xin lỗi An Tại Đào, mà do dự một chút, rồi gọi Lý Tương đến.
Lý Tương là do An Tại Đào thông qua quan hệ mà được điều đến nhật báo Đông Sơn, hơn nữa, còn giúp Lý Tương giải quyết vấn đề biên chế. Hiện giờ, Lý Tương cũng là cán bộ cấp huyện chịu sự quản lý của Đảng uỷ tập đoàn báo chí Đông Sơn. Hơn nữa, biết ban đầu Lý Tương và An Tại Đào đều công tác ở báo Tân Hải, cho nên Lý Hướng Dương biết Lý Tương và An Tại Đào là bạn thân.
Lý Tương vội vàng bước vào:
-Lý tổng, anh tìm tôi?
-Chủ nhiệm Lý, mời ngồi.
Lý Hướng Dương cười nói:
-Lại đây ngồi nói chuyện.
Lý Tương hơi hoài nghi, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong văn phòng Lý Hướng Dương, kính cẩn mỉm cười:
-Lãnh đạo có gì chỉ bảo xin cứ nói.
Lý Hướng Dương cười khổ, cầm công văn của An Tại Đào gửi tới toà soạn, đưa qua:
-Chủ nhiệm Lý, việc này đang trở nên ầm ĩ, ý của Tổng biên tập Đổng là bảo tôi tới xử lý việc này. Ha ha, tôi biết Chủ nhiệm Lý và Chánh văn phòng An là đồng nghiệp cũ, cô xem có thể đến gặp Chánh văn phòng An một chút hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...