Quan Thanh

Hai ngày sau, Chu Lệ quả nhiên là đến phòng làm việc của Trương Hân. Nhìn thấy Chu Lệ, trong ánh mắt Trương Hân không ngờ có một chút bối rối.

Chu Lệ bướng bỉnh rốt cuộc cũng khiến cho cái kẻ con cháu cách mạng ba đời luôn kiêu ngạo kia phải coi trọng. Y đúng là sợ Chu Lệ làm ầm ĩ lên. Chẳng những là có thể làm hỏng thanh danh của y, đồng thời của cả gia tộc họ Trương.

Phải biết rằng, ông cụ của Trương gia là một người coi danh dự quan trọng hơn mạng sống. Nếu khiến cho ông cụ biết được chuyện này thì….Trương Hân không kìm nổi, hít một hơi thật sâu, trước mắt hiện lên bộ dạng giận dữ của ông cụ, bờ vai theo bản năng mà co giật.

Đây chính là điểm yếu của Trương Hân. Mà Chu Lệ thì nắm rất rõ điểm yếu này, biết Trương Hân chung quy sẽ vì mặt mũi của mình và thanh danh của gia tộc mà chịu khuất phục trước cô ta.

Trương Hân dùng nỗ lực cuối cùng:

- Chu Lệ, nếu em đồng ý buông tay. Mặc kệ là em đề xuất cái gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ đáp ứng cho em.

Chu Lệ làm sao mà còn có thể tin vào lời nói của Trương Hân. Cô chỉ một lòng muốn trả thù y, nên tâm lý đều có chút biến thái. Trương Hân càng không muốn kết hôn với cô ta, thì cô ta càng phải kết hôn cho bằng được.

Nếu không được Trương gia cưới hỏi đàng hoàng thì Chu Lệ tuy chưa chắc là sẽ cùng Trương Hân "bên sứt càng bên gãy gọng" nhưng trong lòng sẽ vô cùng tuyệt vọng. Cô khẳng định là sẽ phá hoại Trương Hân, khiến anh ta trong quan trường không còn lăn lộn được nữa. Điều này là không hề nghi ngờ.

Chu Lệ chung quy cũng không phải là một cô gái đơn giản. Nếu cô chân chính dùng thủ đoạn thì đến Trương Hân, người luôn tự cho mình là siêu phàm cũng chưa chắc là đối thủ của cô. Cô đi một bước tiến sát Trương Hân, từng bước thực hiện kế hoạch mục tiêu của mình.

Đương nhiên, nếu nói rằng cô đơn giản thì làm sao cô có thể lên đến chức Chủ tịch huyện chứ.

- Chu Lệ, thật sự, nếu em đồng ý buông tay. Mặc kệ là em cần cái gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ đáp ứng cho em.

Trương Hân lại tiếp tục lặp lại câu nói vừa nãy.

Chu Lệ thần sắc lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng. Cô nhìn chằm chằm vào Trương Hân:

- Em cũng không có yêu cầu gì quá đáng. Anh nhất định là sẽ làm được.


- Em chỉ muốn anh gặp mẹ bàn chuyện của chúng ta, thực hiện điều mà anh đã hứa hẹn.

- Trương Hân, em chỉ có một yêu cầu duy nhất, là anh phải kết hôn với em.

Chu Lệ quả quyết khoát tay:

- Không có bất luận một thương lượng nào. Không cần uy hiếp em. Nói thật, một khi em đã làm thì ngay cả chức Chủ tịch huyện hay là mặt mũi của mình em cũng không cần. Trương Hân, em chỉ muốn kết hôn với anh, chiến đấu với Trương gia mà thôi.

- Đùa giỡn với tình cảm của tôi, anh chính là một tên súc sinh.

Chu Lệ nói xong thì trở nên phẫn nộ, lớn tiếng kêu lên:

- Nếu tôi tố cáo anh cưỡng gian, Trương Hân, anh có thể đoán được kết quả như thế nào chứ?

Trương Hân thần sắc tái nhợt, tinh thần toàn bộ rối loạn. - .

Y biết, chỉ cần khiến Chu Lệ ra khỏi văn phòng của y, thì người đàn bà điên cuồng này, nếu không phải là đến văn phòng Chủ tịch thành phố Đông Phương Du thì cũng đến Ủy ban Kỷ luật thành phố tố giác, thậm chí có thể như cô ta đã nói, đến cục Công an thành phố để tố cáo y cưỡng gian.

Một khi làm kinh động đến Ủy ban Kỷ luật thành phố và Cục công an thì xem như Trương Hân hoàn toàn xong đời. Để lại một vết bẩn như vậy, sau này y làm sao lăn lộn trong quan trường được nữa?

Quan trọng hơn cả, tin tức này rất nhanh sẽ bay đến thủ đô. Nhớ đến cảnh ông cụ nổi giận, Trương Hân cả người bủn rủn hẳn lên. Nếu vì bản thân mình mà Trương gia phạm phải chuyện xấu như vậy, nếu nói ông nội bỏ qua cho y thì đúng là còn khó hơn lên trời.

Làm sao bây giờ? Trương Hân lúc này thật sự hoang mang lo sợ.

Y thật không ngờ, người đàn bà điên cuồng Chu Lệ này thật sự là làm cho người ta không nói được gì. Không ngờ rằng cô ta lại lưu lại quần lót có dính t*ng trùng của Trương Hân. Hiện tại, lại trở thành một căn cứ chính xác. Kỳ thật thì cũng không phải là cố ý lưu lại, chỉ là sau khi Trương Hân và cô ta trải qua sung sướng thì chưa kịp tẩy rửa đi mà thôi.


Trương Hân thần sắc mệt mỏi ngồi một chỗ, vô lực nhìn Chu Lệ run giọng nói:

- Chu Lệ, nếu em muốn kết hôn thì cũng được. Nhưng khi chúng ta kết hôn, em sẽ không sống được hạnh phúc.

"Việc không hạnh phúc của tôi chính là mặt mũi" Chu Lệ trong lòng cười lạnh:

- Bớt nói nhảm đi. Tôi hỏi anh lần cuối cùng, anh đồng ý hay không đồng ý?

Trương Hân ánh mắt căng thẳng, thở một hơi thật dài, hàm răng nhả ra từng chữ:

- Được, anh đồng ý với em. Chúng ta lập tức đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn.

Trương Hân là có ý định đăng ký kết hôn với Chu Lệ trước nhằm trấn an người đàn bà điên cuồng này. Khi cơn thịnh nộ của cô ta tan đi thì sẽ nghĩ ra biện pháp khác.

Nhưng Chu Lệ lại không để cho y có cơ hội như vậy. Cô thản nhiên cười:

- Được, chứng minh thư tôi có mang theo đây. Anh có mang theo không? Chúng ta hãy đi đăng ký, sau khi xong, tiện thể tôi còn ở thành phố, sẽ đưa bánh kẹo cưới cho các lãnh đạo thành phố.

Trương Hân chấn động, nghiến chặt răng:

- Chu Lệ, cô đừng ép người quá đáng. Cô không nên ép tôi.

Chu Lệ cười lạnh:

- Tôi bức anh sao? Tôi quá mức trơ trẽn à? Lúc trước, không phải Chu Lệ tôi chủ động nhào vào trước chứ? Là Trương Hân anh vô sỉ đã lừa gạt tôi trước. Anh bảo là thích tôi, lần lượt đem tôi ra làm công cụ tình dục cho anh. Những điều này anh đã quên hết rồi sao, Trương Hân?


Công ty Than - Khí gas trong cùng một ngày cử hành hai hoạt động. Một là nghi thức khởi công động thổ xây dựng căn cứ gia công sản phẩm sinh thái nông nghiệp hợp tác với khu kinh tế mới Tư Hà. Còn hoạt động còn lại là nghi thức khởi công khu dây chuyền sản xuất thiết bị tiết kiệm năng lượng dùng cho ô tô với công ty Dương Quang - Quy Ninh.

Các lãnh đạo thành phố tham dự hoạt động gồm có Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm, Phó chủ tịch thành phố Lãnh Mai. Còn có Ủy ban Xây dựng thành phố, Cục Phục vụ công cộng thành phố, Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố, Cục tài chính thành phố và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. Ngoài ra Bí thư Thành ủy Quy Ninh Lý Nam, Chủ tịch thành phố Cổ Trường Lăng, Phó chủ tịch thành phố Tôn Hiểu Linh, Ủy viên thường vụ thành ủy Quy Ninh, Trưởng ban Quản lý khu kinh tế mới Tư Hà Mã Hiểu Yến cũng đến tham dự. Sau khi hoạt động kết thúc, các cán bộ đã có buổi nói chuyện với nhau. Khi Đông Phương Du đang muốn lên xe rời khỏi thì đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào đuổi theo, do dự một chút liền âm thầm hướng ánh mắt về hắn, ý là khi hắn đuổi kịp thì lên xe nói chuyện.

An Tại Đào bước lên xe, ngồi bên cạnh Đông Phương Du cười nói:

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, buổi làm việc của Chủ tịch thành phố khi nào thì tiến hành? Nhà máy của chúng tôi đã gửi báo cáo lên đã hơn một tháng, ở thành phố luôn nói là phải nghiên cứu, cũng không biết là nghiên cứu đến khi nào.

- Lãnh đạo, chúng tôi còn có những nhân viên chưa có chức danh cần được sắp xếp công việc.

An Tại Đào còn thêm vào một câu.

Đông Phương Du nhíu mày, trầm giọng nói:

- Hai hạng mục này của mọi người không thể sắp xếp nhân viên được sao? Đồng chí Tại Đào, cậu không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi đâu.

An Tại Đào thở dài:

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, cô không biết đấy thôi, những nhân viên này của chúng tôi thứ nhất là tuổi cũng đã lớn rồi. Thứ hai là tri thức kết cấu và kỹ thuật khá là lỗi thời. Như vậy, cô nói tôi nên sắp xếp cho họ như thế nào? Hai hạng mục ngày hôm nay đều là những ngành sản xuất mới, đối với công nhân kỹ thuật yêu cầu rất cao.

- Chúng tôi đã phải nói chuyện với bên Quy Ninh cả một thời gian dài, thậm chí còn vận dụng mối quan hệ cá nhân với lãnh đạo thành phố Quy Ninh thì người ta mới miễn cưỡng đáp ứng, nhận một bộ phận công nhân viên chức của chúng tôi.

An Tại Đào quay đầu lại, ánh mắt trong suốt nhìn Đông Phương Du:

- Cho nên, hạng mục của nhà máy Than - Khí gas mới chính là để sắp xếp những người công nhân này. Hơn nữa, chúng ta ở thành phố chỗ hổng cung ứng gas rất lớn. Khi đến mùa đông thì chúng ta sẽ rất vất vả. Chủ tịch thành phố Đông Phương, chúng ta là một địa phương lớn đến như vậy. Nếu phương tiện ống dẫn gas cũng không có thì thành phố sẽ không phát triển lên được.

- Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa. Những lời cậu nói tôi đều hiểu được. Báo cáo của cậu tôi đã xem qua, cậu không cần phải lặp lại nữa.

Đông Phương Du có chút không kiên nhẫn khoát tay, nhưng chợt cảm thấy có chút không ổn, mặt hơi đỏ, liếc nhìn An Tại Đào, thấy thần sắc của hắn bình tĩnh thì mới yên lòng.


Đông Phương Du thở dài trong lòng.

Cô rất rõ ràng, An Tại Đào đây chính là thái độ ép cô.

Đề xuất này của An Tại Đào, hạng mục đầu tư cần đến năm sáu trăm triệu. Hơn nữa, có liên quan đến việc cung ứng gas cho toàn thành phố, đây là một hạng mục công trình rất quan trọng. Đông Phương Du không muốn làm chủ, đợi Bí thư mới đến nhận chức thì sẽ nói sau. Loại tâm tính này của cô kỳ thật rất tinh tế, cũng không muốn vì vậy mà đắc tội với Bí thư mới. Về phương diện khác thì không muốn vì vậy mà gánh vác trách nhiệm của lãnh đạo.

Nếu chẳng may hạng mục này có vấn đề, cô chẳng phải là gánh vác trách nhiệm quyết sách sai lầm sao?

Nhưng An Tại Đào hiển nhiên là muốn hoàn thành hạng mục này và lập dự án trước khi Bí thư mới đến. Thậm chí phải mau chóng khởi công xây dựng. Nhưng…

Đông Phương Du lại thở dài, lần này là thở dài ra tiếng.

Cô quay đầu lẳng lặng nhìn An Tại Đào, ánh mắt bất đắc dĩ.

- Lãnh đạo, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Tôi dự định vào giữa tháng Tư, công ty sẽ chính thức đi vào hoạt động. Nhưng trước đó, chúng ta phải hoàn thành hạng mục và lập dự án, đem tất cả các công nhân an bài cho xong. Tuy rằng tạm thời không thể giải quyết hết, nhưng ít nhất là tạo nghề nghiệp cho bọn họ.

An Tại Đào cười:

- Nếu không thì hàng trăm công nhân này sẽ rơi vào trạng thái không ổn định. Lòng người không ổn định thì là một nhân tố bất an. Xin lãnh đạo ủng hộ công tác của chúng tôi.

Đông Phương Du chợt mỉm cười, thầm nghĩ: "Đây không phải là cậu muốn sớm rời khỏi doanh nghiệp sao? Muốn công thành để lui thân? Thời điểm trước khi đi thì lời lẽ chính nghĩa, hiện giờ khi muốn trở về thì lại như con khỉ con vậy. Được rồi, cái tên tiểu oan gia này, xem như tôi vì cậu mà ngoại lệ một lần.

Cô thản nhiên nói:

- Được rồi, nếu đồng chí Tại Đào đã nói như vậy, nếu như tôi vẫn không đồng ý thì chính là không ủng hộ công tác của mọi người. Cậu hãy về chuẩn bị một chút. Chúng ta tranh thủ mời dự họp Chủ tịch thành phố, nghiên cứu hạng mục của mọi người.

Đông Phương Du lặng lẽ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay An Tại Đào, nhẹ nhàng xoa xoa, không coi trọng sự có mặt của lái xe, không ngờ khiến cho An Tại Đào sinh ra vài phần cảm giác kích thích.

Đông Phương Du dường như không có việc gì xảy ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, làm như đang ngắm phong cảnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui