Tuy rằng, với thực lực kinh tế như bây giờ của Hạ Hiểu Tuyết thì dư sức mua một căn biệt thự xa hoa cho ba mẹ của mình. Nhưng là Bí thư Thành ủy thành phố Lam Yên, lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, Hạ Thiên Nông đã cự tuyệt ý tốt của con gái.
Dù sao ông cũng là nhân vật số một của Lam Yên, cũng nên chú ý đến hình tượng lãnh đạo một chút.
Cán bộ lãnh đạo ở trong một căn nhà quá xa hoa sẽ để lại một ấn tượng không được tốt trong lòng dân chúng. Những người quen biết thì biết rằng Hạ Thiên Nông có con gái thuộc hàng tỷ phú nhưng còn những người không hiểu chuyện thì sao? Hơn nữa, ai có thể chứng minh số tiền đó không phải là tham ô chứ?
Tính cách của Hạ Thiên Nông mà nói thì không theo đuổi vật chất cho lắm. Sau khi con gái nắm giữ một số của cải thật lớn thì ông đối với tiền tài lại càng phai nhạt hơn, đem toàn bộ tinh lực của mình dồn sức vào quan trường.
Chính vì vậy mà trong một khoảng thời gian, ông đã làm ra không ít việc cho thành phố Lam Yên.
Hạ Thiên Nông ở Lam Yên phát triển mạnh ngành bất động sản. Lớn nhất chính là khai thác vùng duyên hải, phát triển những nơi buôn bán hải sản, kéo sự tiêu thụ sản phẩm thủy sản tăng vọt, hấp dẫn rất nhiều khách trong nước đến đầu tư bất động sản.
Đồng thời, những hạng mục bất động sản trong thành phố Lam Yên cũng mọc lên như nấm. Những khu thương mại, khu dân cư, đường sá chỗ nào cũng có.
Chỉ trong một năm, giá nhà đất ở thành phố Lam Yên tăng nhanh, trở thành nơi có giá nhà cao thứ hai tỉnh Đông Sơn. Thành phố cao nhất là Lục Đảo, thứ hai là Lam Yên còn thứ ba là Thiên Nam.
Đương thời, bất động sản đã trở thành một động lực thúc đẩy nền kinh tế quốc dân. Mà giá nhà cao chính là một minh chứng cho sự phát triển này. Và đây cũng chính là mặt mũi và chiến tích của lãnh đạo chính quyền.
Cho nên, từ khi đến thành phố Lam Yên làm Bí thư Thành ủy cho đến nay, Hạ Thiên Nông chiến tích và danh tiếng đều mở rộng trên chốn quan trường. Tối thiểu đã gây được ấn tượng tốt trong lòng các lãnh đạo tỉnh.
Bởi vì ông ta đã dứt khoát đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa, không ngừng tiến hành giải phóng mặt bằng trong nội thành, đạt được nhiều lợi ích thực tế khiến cho người dân thành phố Lam Yên rất biết ơn.
Nhưng An Tại Đào lại không cho rằng việc làm của cha vợ mình là đúng. Hắn cảm thấy Hạ Thiên Nông quá mức nóng vội để đạt được hiệu quả và lợi ích.
Chín quá hóa nhừ, phát triển bất động sản quá độ, trên thực tế tương đương với việc uống thuốc độc. Chiến tích và phúc lợi bây giờ chỉ là biểu hiện tạm thời. Một khi đã cạn kiệt thì sẽ không còn không gian để sinh tồn.
Thạch Thanh sắc mặt đỏ lên, đứng ở phòng khách, hung hăng quăng tách trà màu bạc vào phía phòng sách. Chiếc tách va đập với cánh cửa cứng rắn tạo thành một tiếng choang, cuối cùng rơi xuống mặt đất thành từng mảnh nhỏ.
Thạch Thanh hai tay chống nạnh, ngón tay chỉ vào phòng sách, thở dốc:
- Hạ Thiên Nông, rốt cuộc ông không chịu ra gặp mặt tôi sao? Bộ ông muốn ở trong đó luôn à?
- Hạ Thiên Nông, ông đi ra cho tôi. Ông có còn là người nữa hay không?
Thạch Thanh hung hăng giậm chân, đột nhiên tiếng điện thoại di động của bà vang lên. Bà thở hổn hển, cầm lấy di động trên bàn, nhìn thấy số con gái thì nhanh chóng nghe máy.
Nghe giọng nói của mẹ có chút không bình thường, Hạ Hiểu Tuyết giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ không được khỏe sao? Có cần đi bác sĩ hay không?
Nghe thấy con gái quan tâm, cơn phẫn nộ của Thạch Thanh dường như đã có chỗ trút. Đôi mắt bà đỏ lên, gần như muốn khóc thành tiếng nhưng lại cố kìm nén lại.
Bà nức nở lên:
- Hiểu Tuyết à, mẹ không muốn sống nữa.
- Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?
Giọng nói của Hạ Hiểu Tuyết trở nên khẩn trương, bối rối nói:
- Chúng con sẽ quay về ngay.
An Tại Đào có chút xấu hổ ngồi trong phòng khách Hạ gia. Còn Hạ Hiểu Tuyết thì bị Thạch Thanh lôi vào phòng, hai mẹ con thì thầm to nhỏ, không ai để ý đến An Tại Đào.
Hạ Thiên Nông tuy rằng biết con gái đã đến nhưng vẫn ở lỳ trong phòng sách.
Nghe tiếng khóc kể lể của Thạch Thanh bên trong, An Tại Đào lắng nghe một hồi cũng biết đại khái sự tình xảy ra.
Hóa ra, tối hôm qua Hạ Thiên Nông xuống một huyện kiểm tra công tác, sau đó ngủ qua đêm. Hôm nay sáng sớm về nhà, Thạch Thanh trong lúc vô ý phát hiện trong áo khoác của ông ta một cọng tóc dài của phụ nữ.
Thạch Thanh lập tức mẫn cảm, bắt đầu lục lọi di động của Hạ Thiên Nông, từ đó tìm được một tin nhắn mờ ám, dường như là của một nữ cán bộ Cục Du lịch thành phố gửi đến.
Thạch Thanh vừa sợ vừa giận, lập tức lôi Hạ Thiên Nông đang ngủ khóc ầm ĩ lên, muốn Hạ Thiên Nông phải nói rõ, rốt cuộc ông ta và nữ cán bộ cục Du lịch quan hệ như thế nào, bao lâu rồi? Nhưng Hạ Thiên Nông chết sống cũng không thừa nhận mình có quan hệ bất chính. Cho dù Thạch Thanh có khóc đến cỡ nào thì cũng không thèm phản ứng lại, trốn vào trong phòng sách.
Nhìn mẹ mình nắm chặt cọng tóc dài màu nâu của phụ nữ, còn có di động của cha, Hạ Hiểu Tuyết có chút không biết nên khóc hay nên cười, đủ loại cảm xúc lẫn lộn.
Đối với lời nói của Thạch Thanh, Hạ Hiểu Tuyết trong lòng tin tưởng, mẹ của mình mặc dù hơi mẫn cảm nhưng đề cập đến vấn đề hôn nhân gia đình, nếu không phải có chứng cứ rõ ràng thì bà sẽ không làm giặc với Hạ Thiên Nông như thế. Thậm chí còn không tiếc đưa ra việc ly hôn.
- Hiểu Tuyết, mẹ nhất định sẽ ly hôn với lão già kia.
Thạch Thanh lấy khăn lau nước mắt.
Hạ Hiểu Tuyết thở dài, nhưng cô làm sao mà ủng hộ cha mẹ ly hôn chứ.
Cô cười một cách miễn cưỡng:
- Mẹ à, mẹ cũng đừng quá nhạy cảm. Mấy thứ này không đủ để chứng minh vấn đề. Như vậy đi, để con bảo Tiểu Đào nói chuyện với ba xem chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Hiểu Tuyết bước ra cửa phòng, thấy An Tại Đào đang ngồi trên ghế sofa, thần sắc biến ảo, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cay đắng. Chẳng lẽ đàn ông đều có lòng tham không đủ sao? Không thể cưỡng lại sự hấp dẫn? Ông xã của mình đã như thế, mà ba của mình cũng như vậy?
An Tại Đào đứng dậy, đi tới.
- Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết thần sắc đỏ lên, đột nhiên trừng mắt nhìn An Tại Đào rồi sẵng giọng:
- Đàn ông đều là thứ không tốt.
An Tại Đào bị mắng thì ngẩn ra nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy xấu hổ và vô lực. Hắn đương nhiên hiểu được cảm giác lúc này của Hạ Hiểu Tuyết. Hắn hơi có chút khó chịu quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của vợ mình.
Không khí lập tức trở nên nặng nề.
Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên trong lòng cả kinh, biết mình theo cảm xúc bản năng mà làm thương tổn An Tại Đào. Đến bên cạnh chồng, cô nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay, dịu dàng nói:
- Xin lỗi, ông xã, em không có ý đó. Ý của em không phải như vậy.
An Tại Đào thở dài:
- Không có việc gì đâu. Anh không suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, mẹ nói như thế nào?
An Tại Đào chủ động chuyển đề tài.
Hạ Hiểu Tuyết thở dài:
- Không biết ba lúc này như thế nào? Ông xã, anh đi gặp ba một chút, xem rốt cuộc thái độ của ba ra sao? Ông ấy không thể không lên tiếng. Bảo ông đi xin lỗi mẹ, nói không chừng mọi chuyện sẽ trôi qua.
An Tại Đào gật đầu, bước đến cửa phòng, đang muốn gõ cửa thì đột nhiên cánh cửa mở ra, gương mặt tiều tụy mệt mỏi của Hạ Thiên Nông xuất hiện. Nhìn thấy ánh mắt xấu hổ của ông, An Tại Đào lập tức hiểu được. Tối hôm qua, cha vợ của mình đã ra ngoài gặp tình nhân. Mẹ vợ mình không phải là nghi oan.
- Con vào đi!
Hạ Thiên Nông nghiêng người, bảo An Tại Đào bước vào.
Trong phòng khói thuốc mù mịt, cũng không biết là Hạ Thiên Nông đã hút bao nhiêu thuốc. An Tại Đào nhíu mày, bước đến mở cánh cửa sổ.
Cha vợ và con rể ngồi đối mặt hút thuốc với nhau. Tuy rằng chưa từng nói nhiều chuyện, nhưng An Tại Đào cũng muốn làm rõ chân tướng sự tình. Hạ Thiên Nông đích thực là tối hôm qua ra ngoài gặp mặt một người phụ nữ. Thậm chí còn phát sinh quan hệ. Nhưng tuyệt đối không phải là nữ cán bộ Cục Du lịch Phạm Thanh Thanh mà Thạch Thanh đã hoài nghi.
Nữ cán bộ muốn câu dẫn cán bộ lãnh đạo nhiều vô số kể. Là một Bí thư Thành ủy, quyền lực cao nhất thành phố Lam Yên này, Hạ Thiên Nông khẳng định là gặp phải rất nhiều sắc đẹp hấp dẫn.
Và Phạm Thanh Thanh là một trong số đó. Nhưng Hạ Thiên Nông là một người rất có nguyên tắc, tính cảnh giác cao. Đối với sự hấp dẫn của nữ cán bộ cấp dưới, cho dù ông có chơi thì cũng không chơi đàn bà trong quan trường, càng không thể chơi đàn bà bên mình. Loại đàn bà này rất nguy hiểm và đáng sợ.
Nếu họ nhìn trúng anh, một khi anh không cho họ cái gì thì họ sẽ không chút lưu tình cho anh một cước. Bất cứ lúc nào cũng có thể hướng về người đàn ông quyền thế khác.
Trong quan trường chìm nổi mấy năm nay, cũng không biết có bao nhiêu đồng nghiệp vì đàn bà mà rơi đài. Hạ Thiên Nông về phương diện này cảnh giác rất cao. - .
Cho nên, Hạ Thiên Nông và nữ cán bộ Cục Du lịch Phạm Thanh Thanh mà Thạch Thanh hoài nghi hoàn toàn không có chút quan hệ. Thạch Thanh điểm này không để ý thì Hạ Thiên Nông làm sao thừa nhận được?
Nhưng thừa nhận hay không thừa nhận, dù sao thì cũng đã là vợ chồng mấy chục năm, Hạ Thiên Nông chung quy trong lòng cũng có chút hỗ thẹn, có chút không mặt mũi nào đối mặt với Thạch Thanh nên đã nhốt mình vào trong phòng sách.
An Tại Đào không nói gì. Hắn thật sự không có cách nào mở miệng.
Cuối cùng, Hạ Thiên Nông thấy hắn khó xử, chủ động cười khổ một tiếng:
- Tiểu Đào, con qua nói với mẹ của con và Hiểu Tuyết rằng, ba lấy tính mạng của mình ra mà thề rằng, ba và Phạm Thanh Thanh trong sạch, không có bất luận một quan hệ bất chính nào, để bà ấy nghi thần nghi quỷ. Nếu đem sự việc làm lớn ra thì tất cả mọi người đều khó xử.
- Ba ra ngoài ở vài ngày. Tất cả mọi người bình tĩnh một chút.
Hạ Thiên Nông đứng dậy, nhưng bị An Tại Đào kéo lại.
- Ba, nếu ba đi như vậy thì chứng minh rằng đó là sự thật.
An Tại Đào nhìn Hạ Thiên Nông nói:
- Mẹ chỉ là hoài nghi thôi, chỉ cần nói rõ mọi việc thì sẽ xong chuyện thôi mà.
Hạ Thiên Nông do dự một chút. Dù sao trong lòng cũng có quỷ, nói ra ngay lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
An Tại Đào thở dài, hạ giọng nói:
- Có phải Trưởng ban Thư ký tỉnh Lưu đến Lam Yên phải không?
An Tại Đào nói đến chính là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Lưu Phương. Lưu Phương là tình nhân của Hạ Thiên Nông. Nếu Lưu Phương đến Lam Yên thì Hạ Thiên Nông rất có khả năng vụng trộm ở với bà một đêm. Hai người lúc trước còn ở nông thôn đã có tình cảm với nhau. Sau này tuy rằng không đến được với nhau nhưng tình cảm đó vẫn còn cho đến bây giờ.
Chồng của Lưu Phương đã chết, nhưng bà vẫn không tái hôn, trong lòng vẫn suy nghĩ về Hạ Thiên Nông. Ngay từ đầu, Lưu Phương muốn nghĩ biện pháp khiến Hạ Thiên Nông ly hôn với vợ và kết hôn với mình. Nhưng sau đó thấy Hạ Thiên Nông ý chí kiên định thì cũng bất đắc dĩ buông tha. Tuy nhiên, không thể làm vợ chồng nhưng hai người ngẫu nhiên cũng sẽ đến với nhau khi cần.
Có đôi khi Hạ Thiên Nông đến tỉnh họp, Lưu Phương mượn cớ đến cơ sở, người đến người đi, một năm cũng gặp nhau mấy lần.
An Tại Đào lời vừa thốt ra thì khuôn mặt Hạ Thiên Nông đột nhiên đỏ lên. Ông ta dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn An Tại Đào, xót xa vô lực.
An Tại Đào nhún vai, vỗ vai Hạ Thiên Nông:
- Ba, ba ở trong phòng một lát chờ con. Con ra ngoài nói chuyện với mẹ.
An Tại Đào từ phòng sách trực tiếp bước đến phòng ngủ. Thạch Thanh đang nằm trên giường lau nước mắt. Hạ Hiểu Tuyết ngồi ở một bên trấn an. Nhìn thấy An Tại Đào bước vào, Thạch Thanh khẩn trương lau nước mắt, ngồi dậy.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào cười nói:
- Mẹ à, mới sang năm mới, mẹ bớt giận đi. Chúng con trở về vốn định cùng ba mẹ đoàn tụ một chút, nhưng ba mẹ như thế này thì làm sao mà tụi con vui được. Nếu mẹ vẫn cứ giận ba thì con và Hiểu Tuyết sẽ đi ngay.
Thạch Thanh thở dài, liếc mắt nhìn An Tại Đào:
- Con nghĩ rằng ba mẹ muốn như vậy sao? Ông ấy…
Thạch Thanh âm thầm nghiến răng.
- Mẹ, ý con là mẹ chỉ hù dọa mình thôi, không có việc gì đâu. Chỉ dựa vào một tin nhắn và một cọng tóc thì đã kết luận ba có người khác bên ngoài. Chuyện này cũng thật là buồn cười. Con đã nói chuyện qua với ba, ông với người đàn bà mà mẹ cho rằng hồ ly tinh đó không có quan hệ gì với nhau đâu.
An Tại Đào khoát tay:
- Cái cô nữ cán bộ tên Phạm Thanh Thanh công tác tại Cục Du lịch thành phố, mẹ làm sao biết cô ta? Mẹ quen cô ta à?
Nghe đến cái tên Phạm Thanh Thanh, Thạch Thanh không kìm nổi hừ lạnh một tiếng:
- Cái con hồ ly tinh đó ban đầu chỉ là một nhân viên bình thường của văn phòng Thành ủy. Năm ngoái khi lão già kia xuất ngoại khảo sát, không ngờ đã mang cô ả theo, rồi còn đề bạt lên thành điều tra viên cấp phó cục của Cục Du lịch thành phố. Con nói xem, nếu như không có vấn đề thì làm sao có chuyện đó xảy ra?
Nói xong, Thạch Thanh với tay lấy một xấp ảnh quăng lấy giường.
- Các con nhìn đi, đây chính là tiểu hồ ly tinh. Con xem bộ dạng không biết xấu hổ của bọn chúng kìa.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết nhìn kỹ, trong tấm ảnh là Hạ Thiên Nông chụp chung với hai ba người thanh niên. Trong đó có một cô gái dáng người thon dài, dung mạo xinh đẹp, ôm chặt lấy cánh tay Hạ Thiên Nông. Nhìn đảo qua thì có chút thân thiết, đúng là Phạm Thanh Thanh.
Hạ Hiểu Tuyết thở dài:
- Mẹ, đây chỉ là mọi người chụp chung mà thôi. Ba là lãnh đạo mà. Chụp ảnh chung với cấp dưới khi đi công tác cũng là chuyện bình thường mà. Nếu thật có vấn đề, ba sẽ không đưa ra cho mẹ xem đâu.
An Tại Đào cũng ở một bên khuyên giải. Dưới sự khuyên can của hai người, Thạch Thanh cũng có chút do dự, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, có phải hay không mình đã quá đa nghi? Nhưng khi bà bắt gặp cọng tóc của phụ nữ trên giường, sắc mặt bà lập tức trở nên trắng bệch, oán giận lắc đầu.
Nếu chỉ có cọng tóc này thì Thạch Thanh cũng sẽ không hoài nghi. Nhưng còn tin nhắn trong máy điện thoại của Hạ Thiên Nông? Không biết là sơ sót chưa xóa đi hay là còn nguyên nhân nào khác mà lưu lại. Dù sao đây cũng là một tin nhắn rất mờ ám. Kỳ lạ nhất là tiêu đề tin nhắn còn có chữ "Phạm".
Thạch Thanh vốn vẫn hoài nghi Phạm Thanh Thanh quan hệ mờ ám với Hạ Thiên Nông. Hôm nay dùng đủ cách vẫn không tra ra được, bà làm sao mà không bốc hỏa chứ?
Đột nhiên, An Tại Đào nhìn lướt qua Phạm Thanh Thanh trong tấm ảnh chụp, thấy tóc của cô màu đen, còn nhìn qua cọng tóc màu nâu mà Thạch Thanh đặt ở trên giường, đánh giá một chút, lúc này mới cười ha hả:
- Mẹ, mẹ nhìn kỹ xem, cô gái họ Phạm này tóc màu đen, còn cọng tóc kia thì màu nâu, hình như là không cùng một người.
Thạch Thanh ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút. Mấy ngày hôm trước mình đã gặp Phạm Thanh Thanh với mái tóc màu đen. Mình đã nhìn lầm rồi. Bà cầm cọng tóc màu nâu lên, trên mặt có chút xấu hổ nhưng rõ ràng lại có chút vui mừng.
Nhưng đột nhiên bà lại cười lạnh:
- Không phải họ Phạm thì là họ gì? Dù sao thì đây cũng là phụ nữ. Tóc của phụ nữ sao lại có trên áo ông ta, khẳng định là có gây rối.
An Tại Đào cười, nhìn Hạ Hiểu Tuyết. Hắn đã nghe ra được bản thân mẹ vợ mình có chút hạ nhiệt. Bà nói như vậy chỉ để hờn dỗi mà thôi. Chỉ cần Hạ Hiểu Tuyết nói nhỏ với bà hai câu thì chuyện này trên cơ bản sẽ trôi qua.
Đương nhiên, đã là vợ chồng mấy chục năm nên tình cảm vợ chồng Hạ Thiên Nông rất sâu đậm. Mặc dù là Hạ Thiên Nông có người tình bên ngoài, thì vì tiền đồ chính trị của Hạ Thiên Nông, Thạch Thanh chung quy vẫn có thể tha thứ.
Giống như quan hệ giữa Hạ Thiên Nông và Lưu Phương, Thạch Thanh cũng biết vài phần. Nhưng bà không chọn cách phá hoại nó, mục đích chính là giữ gìn hạnh phúc gia đình mấy chục năm của mình.
Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào cổ vũ, Hạ Thiên Nông bước vào phòng ngủ, sau đó đóng mạnh cửa lại.
- Anh thật sự là không có vấn đề gì với con hồ ly tinh đó chứ?
Thạch Thanh hỏi.
- Em đừng có nghi thần nghi quỷ. Anh với cô ta không có quan hệ gì.
Hạ Thiên Nông ho khan:
- Tin hay không thì tùy em.
- Vậy thì anh nói cho em biết tối hôm qua anh đi đâu? Thật là đi việc chung không?
Thạch Thanh ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Nông:
- Có phải là Lưu Phương hay không? Hạ Thiên Nông, hiện tại con gái và con rể anh ở ngoài cửa. Anh chỉ cần nói thật cho em biết, và hứa với em về sau sẽ không lui tới với cô ta nữa thì em sẽ tha thứ cho anh lần này. Chúng ta chuyện cũ bỏ qua, sau đó ra ngoài dùng bữa cơm thân mật mừng năm mới.
Hạ Thiên Nông giật mình, môi run run, gương mặt đỏ bừng, pha chút xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...