Quan Thanh

Trong nháy mắt, Hạ Hiểu Tuyết thấy toàn thân như tê liệt, cảm giác đau đớn chỉ thoáng qua, sau đó cô cảm thấy thân mình như đang lơ lửng giữa một không gian tối đen, một cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi chưa từng có chợt vây quanh cô.

Linh hồn dường như đã thoát ly khỏi thân thể, bay phiêu đãng nhẹ nhàng như một chiếc lông chim. Trước mắt chợt xuất hiện một vầng sáng chói mắt, trí nhớ trong nháy mắt quay lại.

Trước mắt cô hiện lên khuôn mặt hổ thẹn và hối hận của An Tại Đào, khuôn mặt cứ méo mó dần, càng ngày càng lớn ở trước mắt cô, Hạ Hiểu Tuyết si ngốc nhìn, bỗng liền mất đi tri giác.

Lại tỉnh lại, khi cô mở mắt ra, đầu tiên phát hiện chính là hai gương mặt lo sợ không yên của cha mẹ.

Hạ Hiểu Tuyết chưa từng nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng và tuyệt vọng như thế của cha mẹ, cô trong lòng run lên, cảm thấy vô cùng hối hận.

-Hiểu Tuyết!

-Con bé này!

Hạ Thiên Nông và Thạch Thanh gần như đồng thời nắm lấy cánh tay run run của Hạ Hiểu Tuyết, la lớn. Mà Thạch Thanh nước mắt như mưa, đầu vai run rẩy không ngừng.

Hạ Hiểu Tuyết khóe mắt chảy xuống hai dòng nước mắt trong suốt, cô run run nói:

-Cha, mẹ, tiểu Đào đâu?

Hạ Thiên Nông than nhẹ một tiếng:

-Tiểu Đào ở ngay phòng bên cạnh. Hai con từ trên vách núi rơi xuống, may mà lúc ấy có rất nhiều người đang bơi lội gần đó, nếu không...Ôi, các con không thể làm người ta bớt lo được.

Thạch Thanh nắm chặt tay Hạ Hiểu Tuyết, vẻ tái nhợt dần mờ đi, bà dịu dàng nói:

-Con yêu, con đừng lo lắng. Tiểu Đào không sao, có thể bị va đập nên vẫn còn hôn mê, nhưng bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho nó rồi, nếu không có gì trở ngại thì nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe lại.

-Các con rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại bị ngã xuống?

Thấy con gái tỉnh lại, không còn gì nguy hiểm nữa, Hạ Thiên Nông trong lòng cũng vơi bớt lo lắng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi lên giường, hỏi.

Hạ Hiểu Tuyết trong lòng âm thầm giật mình, nhưng chậm rãi nhắm hai mắt lại, cúi đầu nói:

-Không có việc gì. Cha, là chúng con đến đó chơi, không cẩn thận nên bị rơi xuống. Mẹ, mẹ đỡ con dậy, con muốn sang thăm Đào.

Hạ Hiểu Tuyết nằm suốt một đêm, thể lực cũng đã dần khôi phục lại. Trong thời gian nằm trên giường bênh, cô đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.

Dưới sự dìu đỡ của Thạch Thanh, cô yên lặng ngồi ở trên giường bệnh của An Tại Đào, nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo của hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt đang mê man của hắn.

Trong phút kích động lao ra khỏi vách đá, cô đã nhìn thấy An Tại Đào không chút do dự cầm bàn tay cô cùng cô rơi xuống. Mà trong phút giây ấy, cô cảm nhận được rõ ràng tình yêu sâu đậm của An Tại Đào đối với mình.

Sau khi từ cõi chết trở về, tâm tính của Hạ Hiểu Tuyết đã có sự chuyển biến lớn lao. Dường như có thể bỏ qua cho rất nhiều điều không thể bỏ qua. Cảm giác đau đớn, cảm giác tuyệt vọng khi bị phản bội đều đã theo gió bay đi, thay vào đó là một cảm giác thanh thản mà ấm áp.

-Ông xã, anh tỉnh lại đi.

Thấy mẹ mình đã đi ra khỏi phòng, đóng chặt cửa, Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng cúi mặt lên cánh tay An Tại Đào, dịu dàng gọi:

-Hết thảy đều đã trôi qua rồi, chúng ta làm lại từ đầu, được không?

Chúng ta đã từ cõi chết trở về, như vậy, chúng ta phải sống cho tốt. Ngay thời khắc anh cùng em nhảy xuống, em đã hiểu được, trong lòng anh người anh yêu nhất cuối cùng vẫn là em. Thực sự, nỗi oán giận của em đối với anh sớm đã tan thành mây khói, không có gì quan trọng hơn nắm chắc hạnh phúc hiện tại.

Hạ Hiểu Tuyết thì thào nức nở:

-Bất kể như thế nào, hãy để mọi việc trôi qua hết đi.


An Tại Đào cánh tay nhẹ nhàng run rẩy một chút.

Kỳ thật hắn sớm đã tỉnh lại. Chỉ có điều hắn thật sự là không còn mặt mũi nào gặp mặt vợ chồng Hạ Thiên Nông, càng không biết đối mặt với Hạ Hiểu Tuyết như thế nào.

-Được lắm, tên vô lại, em biết anh tỉnh lại rồi, sao còn giả vờ ngủ?

Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên ngồi thẳng dậy, cười vươn tay ra nhéo nhéo mũi An Tại Đào.

-Hiểu Tuyết!

An Tại Đào xấu hổ mở mắt, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo dịu dàng của cô.

Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên lấy tay che miệng An Tại Đào, lắc lắc đầu, dịu dàng nói:

-Không cần nói gì cả, ông xã, em đều hiểu rồi.

Lãnh Mai yên lặng ngồi trong phòng làm việc. Cô biết An Tại Đào đã trở lại đi làm, tâm tình cô vô cùng phức tạp. Cô luôn chờ An Tại Đào tìm đến cửa "Tính sổ" cùng cô nhưng An Tại Đào không đến, như thể chuyện này chưa từng phát sinh.

Khi An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cùng nhau rơi khỏi vách đá, Lãnh Mai cũng đã nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng. Cô biết, tình cảm của An Tại Đào đối với Hạ Hiểu Tuyết người ngoài không thể lý giải được. Rơi khỏi vách đá như thế, đương nhiên là một loại không ngờ và ngẫu nhiên. Nhưng ai có thể phủ nhận, trong không ngờ ngẫu nhiên lại không thể bao hàm cái gì đó tất nhiên.

Nếu tình cảm của An Tại Đào đối với Hạ Hiểu Tuyết kém hơn như vậy một chút, hắn rất có khả năng buông tay, để mặc Hạ Hiểu Tuyết một mình rơi xuống, hoặc là vốn không có động tác túm lại theo bản năng.

Mặt khác, nếu đổi lại là mình, chính mình có thể làm được việc nhảy xuống như thế hay không?

Lãnh Mai thần người ra suy nghĩ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đột nhiên nằm sấp trên bàn mà nức nở khóc.

Cũng ngay buổi chiều hôm đó, Hạ Hiểu Tuyết lái xe tới thành phố Phòng Sơn, chủ động tìm Lưu Ngạn.

Đối với Hạ Hiểu Tuyết hiện tại mà nói, cô cảm thấy chính mình cần đi xác nhận một chút, sau đó vì gia đình và hành phúc của chính mình mà cố gắng làm cái gì đó.

Nếu không thể trốn tránh, vậy chỉ có thể đối mặt. Hai ngày nay, cô trước sau đã nghĩ thông suốt, cô không chỉ có một mình, cô còn có cha mẹ, còn có An Tại Đào, người nào cũng quan tâm và lo lắng cho cô. Hạnh phúc của cô không chỉ phụ thuộc vào một mình cô.

Hiện tại Hạ Hiểu Tuyết đã không phải là Hạ Hiểu Tuyết của hơn hai năm trước, bão táp thương trường đã khiến cô trở nên vô cùng chín chắn.

Cô tự tin An Tại Đào sẽ không bởi vì Lưu Ngạn hay là Mạnh Cúc mà vứt bỏ mình, điểm này không cần nghi ngờ. Nhưng cô cũng hiểu được, nếu Lưu Ngạn hoặc là Mạnh Cúc muốn cùng mình tranh đoạt danh phận và hạnh phúc, vì tiền đồ của cha và An Tại Đào, cô khẳng định sẽ lựa chọn nhượng bộ. Nguồn: https://truyenfull.vn

Không ai biết Hạ Hiểu Tuyết rốt cuộc đã nói những gì với Lưu Ngạn. Hai cô gái ưu tú như nhau cùng ăn với nhau một bữa cơm trưa ở nhà hàng của Lưu Ngạn, sau đó lại giống như bạn thân nhiều năm không gặp nắm tay nhau đi ra, thậm chí còn cùng đi bộ về.

Sau khi sự việc được làm rõ, mọi người ngược lại đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, như trút được gánh nặng. Không còn ấm ức trong lòng, không còn lo lắng đề phòng. Nhất là đối với Lưu Ngạn, nói rõ ràng ra làm cho cảm giác có tội và vô liêm sỉ trong lòng cô chợt tiêu tan.

Từ phía Lưu Ngạn, Hạ Hiểu Tuyết đã có được lời hứa hẹn của cô, đồng thời cũng xác định vị trí của mình, hạng phúc của mình, người nhà của mình, hết thảy đều sẽ không bị ngoại lực nào đó "Tấn công".

-Tôi phải đi, Lưu Ngạn. Hai ngày nữa tôi lại đến thăm cô, cô phải chuẩn bị tư tưởng thật tốt, tôi muốn cô làm phù dâu của tôi.

Hạ Hiểu Tuyết hì hì cười, kéo kéo cánh tay Lưu Ngạn.

Lưu Ngạn cũng không phải cô gái bình thường, sau phút ban đầu xấu hổ và e dè, cô cũng dần dần thả lỏng, hoàn toàn mở lòng. Cô dịu dàng cười cười:

-Không thành vấn đề, Hiểu Tuyết.

Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.

Lưu Ngạn nhìn Hạ Hiểu Tuyết thở dài:


-Tôi thời gian gần đây vẫn đều ngủ không yến, luôn cảm thấy mình như một tội nhân.

-Đừng nói với anh ấy là tôi đến tìm cô.

Hạ Hiểu Tuyết khoát tay, nói đùa:

-Tôi đi rồi, lúc tôi không có ở đây, cô giúp tôi canh chừng anh ấy. Không ngờ người này lại là một kẻ háo sắc.

Lưu Ngạn khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi đỏ lên, vẫy vẫy tay với Hạ Hiểu Tuyết đã chui vào xe. Nhìn Hạ Hiểu Tuyết lái xe rời khỏi, cô lúc này mới sâu kín thở dài, xoay người lên xe của mình.

Hạ Hiểu Tuyết về Bắc Kinh.

Cô cũng đã nói chuyện xong với Mạnh Cúc. Đối với cuộc nói chuyện bí mật với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, cô không nói với An Tại Đào, mà Lưu Ngạn và Mạnh Cúc cũng lại không nói gì đến chuyện này. Chỉ có điều An Tại Đào mơ hồ cảm thấy, thái độ của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đối với hắn dường như đã có thay đổi.

Một tháng nhanh như chớp trôi qua, đặc biệt là đối với hai người đang trông mong cuộc sống sau ngày cưới thì thời gian càng qua nhanh.

Tháng 8, An Tại Đào xin nghỉ phép kết hôn chạy về Tân Hải cử hành hôn lễ. Mã Hiểu Yến cùng hai người ở Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh về Tân Hải trước để hỗ trợ chuẩn bị hôn lễ. An Nhã Chi và Trúc Tử từ cuối tháng 7 đã từ Mỹ trở về. Đầu tháng 8, Tiếu lão ở Nam Dương xa xôi cũng tự mình đến đây, chuẩn bị tham gia hôn lễ của hắn.

Không hề nghi ngờ, bởi vì thân phận Chủ tịch thành phố Tân Hải của Hạ Thiên Nông, vì thân phận trên quan trường của An Tại Đào, hơn nữa, Hạ Hiểu Tuyết cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty An Hạ, nữ doanh nhân thành đạt trên thương trường, nên hôn lễ này có quy mô tương đối lớn. Hôm đó, một số nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân, quan trường Tân Hải, thậm chí một số tầng lớp khác trong xã hội đều đến tham dự hôn lễ của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, số lượng ít nhất cũng vài trăm người.

Nhà họ Lộ toàn lực ủng hộ hôn lễ của An Tại Đào. Trong ngày hôn lễ, khách sạn Hải Thiên của tập đoàn Dân Thái toàn bộ đình chỉ buôn bán, dùng để mở tiệc cưới.

Hôn lễ được cử hành trên bãi cát ven biển, lãng mạn mà lại long trọng. Từ hiện trường tổ chức hôn lễ đến khách sạn Hải Thiên, khoảng cách chỉ hơn 100m. tuy hôn lễ vô cùng long trọng nhưng không hề nhận tiền mừng. Dù sao đây cũng là đám cưới con gái của một quan lớn, rất dễ dàng trở thành cơ hội "Đi cửa sau" của những người có ý đồ.

Cho nên, đám cưới khéo léo từ chối tiền mừng của khách. Việc này An Tại Đào đã cẩn thận dặn dò Mã Hiểu Yến. Mặc kệ là ai cũng không nhận quà và tiền mừng. Mà ở cửa tiệc cưới cũng treo bảng lớn có mấy dòng chữ: "Xin miễn hết thảy tiền mừng và quà mừng".

Khi An Tại Đào đang làm đám cưới ở Tân Hải thì Lãnh Mai chủ động tìm tới Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn đang ở trong phòng làm việc xem báo, đột nhiên thấy Lãnh Mai đến, lại thấy cô thần sắc ảm đạm, trong lòng vừa động liền cười cười:

-Tiểu Mai, cháu đến rồi à? Đến đây, ngồi đi, có việc gì không?

Lãnh Mai cúi đầu, trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng nói:

-Chú Trương, cháu muốn rời Quy Ninh, chú giúp cháu nhé.

Trương Bằng Viễn ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

-Rời Quy Ninh? Chức Bí thư huyện ủy của cháu không phải tốt sao? Sao lại muốn điều đi? Hay trong công việc có chuyện gì không hài lòng? Nào, nói cho chú xem.

Lãnh Mai nhẹ nhàng lắc đầu:

-Chú Trương, không có gì, không có gì không hài lòng. Các đồng chí ở Huyện đều rất tốt. Cháu chỉ là muốn quay về thành phố, nếu thực sự không được, cháu sẽ tìm dượng để dượng giúp cháu về Tỉnh.

Trương Bằng Viễn trầm ngâm một chút, nhìn Lãnh Mai, cười cười:

-Tiểu Mai, chúng ta không phải người ngoài, cháu nói thật cho chú biết, có phải vì An Tại Đào không?

Lãnh Mai trong lòng run lên, mắt cũng đỏ lên, nhưng cố nén để không rơi nước mắt, run rẩy nói:

-Chú Trương, không liên quan gì đến hắn. Là chuyện của mình cháu thôi. Xin chú đừng hỏi gì nữa, cho cháu quay lại đây đi.

Trương Bằng Viễn cảm thán thở dài, mơ hồ đoán được điều gì đó. Tâm tư của Lãnh Mai đối với An Tại Đào không thể gạt được ánh mắt của ông ta. Mà việc An Tại Đào đang chuẩn bị kết hôn, ông ta cũng biết rõ. Hay là bởi vì An Tại Đào sắp kết hôn?


Chỉ có điều, dù gì ông ta cũng là Bí thư Thành ủy, lại là bề trên của Lãnh Mai, không thể mở miệng hỏi Lãnh Mai về vấn đề riêng tư này được, đành mỉm cười, nói:

-Tiểu Mai, cháu thật làm khó cho chú. Nhân vật số một ở một Huyện khác trong thành phố vừa mới được điều chỉnh, vị trí của cháu còn khó an bài đấy.

-Chú Trương, cháu đến cơ quan nào cũng được. Về phần chức vụ thì không quan trọng.

Lãnh Mai có chút nản lòng thoái chí quay đầu nhìn ngoài cửa sổ:

-Chỉ cần có thể rời khỏi huyện Quy Ninh là tốt rồi, cái khác cháu cũng không quan tâm.

-Tiểu Mai à, chuyện cá nhân của cháu, chú không tiện hỏi đến. Chỉ có điều chú cho rằng, có nhất thiết vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc hay không? Cháu cứ ở lại Huyện một thời gian đi, đợi đến sang năm, có vị trí thích hợp thì chú sẽ điều cháu về, được không?

Lãnh Mai lắc lắc đầu, ảm đạm nói:

-Rất xin lỗi, chú Trương, cháu một ngày cũng không thể ở lại đó. Nếu chú Trương thấy khó xử, cháu sẽ lên Tỉnh.

Hôn lễ bắt đầu vào buổi sáng kéo dài đến tận tối, trình tự vô cùng rườm rà. An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết bị "Gây sức ép" không còn cách nào khác. Không cần nói đến hai diễn viên chính như bọn họ, ngay cả phụ dâu như Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, cùng Hạ Hiểu Tuyết lăn lộn một ngày cũng đều mệt đến nằm lăn ra đất được.

Hôm nay khách sạn Hải Thiên toàn bộ ngừng kinh doanh, đặc biệt phục vụ hôn lễ của hắn, ngay cả phòng cho thuê cũng bố trí cho người nhà và khách của Hạ gia và An gia.

Vất vả tiễn bước tốp khách cuối cùng, Hạ Hiểu Tuyết liền vội vàng lôi tay Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, ba cô rời khỏi nhà ăn đi lên lầu, vào phòng mà Khách sạn Hải Thiên đã đặc biệt sắp xếp cho các cô nghỉ ngơi, sau đó đóng cửa lại, nhốt An Tại Đào ở ngoài. Bởi vì ngày kia còn phải về Quy Ninh tổ chức tiệc cưới, nghiêm khắc mà nói thì hôn lễ vẫn chưa kết thúc, cho nên phòng tân hôn liền tạm thời đặt ở khách sạn Hải Thiên.

Lưu Ngạn nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay Hạ Hiểu Tuyết, vừa giúp cô cởi váy cưới, vừa nhẹ nhàng nói:

-Hiểu Tuyết, hôm nay là đêm tân hôn của hai người, cô để anh ấy ngoài cửa như vậy thì không thích hợp lắm.

Mạnh Cúc cũng cười cười, thần sắc hơi có chút phức tạp:

-Hiểu Tuyết, hai chúng tôi sang phòng bên, cho Tiểu Đào vào đi. Thế này không tốt, sẽ làm cho người ta xì xào.

Hiểu Tuyết ngáp dài một cái, nói:

-Hì hì, dù sao hôm nay cũng mệt rồi. Ba chúng ta ở cùng nhau, tâm sự một chút có được không?

Mạnh Cúc và Lưu Ngạn ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc đều có chút đỏ bừng, muốn nói gì đó lại thôi.

An Nhã Chi và Trúc Tử cũng đến một phòng khác nghỉ ngơi. Anh trai kết hôn, Trúc Tử hưng phấn cả ngày, cũng mệt mỏi đến chết được. An Tại Đào vào một phòng ở tầng hai. Vợ chồng Hạ Thiên Nông cùng Tiếu lão và ba người nhà Trần Cận Nam nói chuyện. Trần Cận Nam hôm nay tâm tình kỳ thật rất tốt. Tuy rằng không thể công khai ra mặt chủ trì hôn lễ của con trai mình, nhưng cũng âm thầm tham dự toàn bộ hôn lễ, kể cũng coi như thỏa chút ý nguyện.

Quan trọng hơn là An Tại Đào không cự tuyệt việc ông ta tới tham gia hôn lễ. Mặc dù người ngoài vẫn chưa biết chuyện, nhưng trong phạm vi những người tronh nhà, thân phận cha đẻ của An Tại Đào cũng đã được hé lộ. Đương nhiên, Hạ Thiên Nông sớm đã biết rồi, đơn giản là nghe Tiếu lão nói mà thôi.

Trần Duệ thấy An Tại Đào bước vào cửa, liền cười đứng dậy hô lớn:

-Anh, khách đều về hết rồi, sao chú rể còn không vào chăm sóc cô dâu đi?

Hạ Thiên Nông cũng cười cười:

-Đúng vậy, tiểu Đào, con đi nghỉ đi. Ngày kia còn về Quy Ninh tổ chức đấy, các con phải chú ý sức khỏe. Đi đi, Tiếu lão và Trưởng ban Trần, có cha tiếp là được rồi.

An Tại Đào chậm rãi đi tới, hướng Hạ Thiên Nông cười nói:

-Cha, mẹ, hai người cũng mệt mỏi rồi, con thấy hay là đừng về nhà, ở lại đây nghỉ ngơi đi.

Hạ Thiên Nông nghĩ rằng An Tại Đào muốn cùng Trần Cận Nam một mình nói chuyện, liền đưa ánh mắt ra hiệu với vợ, sau đó hai vợ chồng liền đứng dậy cùng với mẹ con Âu Dương Đan, Trần Duệ và Tiếu lão rời khỏi, về phòng nghỉ ngơi.

Trần Cận Nam ở lại, đang muốn nói với An Tại Đào vài câu, đã thấy An Tại Đào thở dài xoay người mà đi, không khỏi xấu hổ khoát khoát tay, thở dài một hơi rồi cũng đi lên lầu.

An Tại Đào chậm rãi đi xuống lầu, đứng ở sân khách sạn Hải Thiên yên lặng nhìn bầu trời đêm, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại. Sau một ngày náo nhiệt, khách sạn cũng dần trở lại sự yên tĩnh, chỉ có điều trong không khí vẫn còn tràn ngập hơi thở vui mừng.

Di động chợt vang lên, An Tại Đào chậm rãi lấy điện thoại ra xem, thấy số điện thoại phòng Tiếu lão, liền cười cười xoay người đi lên lầu.

Tiếu Tác Niên đã cởi bỏ lễ phục, thay một bộ áo ngủ thông thường, gật gật đầu với An Tại Đào:

-Tiểu Đào, đến đây, cha cũng không ngủ được. Hai chúng ta tâm sự một chút.


Tiếu Tác Niên khóe miệng hiện lên một chút nghiền ngẫm tươi cười, đột nhiên hạ giọng nói:

-Tiểu Đào, chuyện của con và hai cô bé kia, Hiểu Tuyết đều đã nói với cha rồi.

An Tại Đào ngẩn ra, trên mặt đột nhiên hiện lên thần sắc xấu hổ.

-Ha ha, với cha nuôi mà còn ngượng ngùng à?

Tiếu Tác Niên khoát tay:

-Cha thật không ngờ, con cũng là một người phong lưu. Tuy nhiên, đó cũng không phải cái gì quan trọng, đàn ông mà, đều không thể qua ải mỹ nhân.

-Cha...Con...

-Con trai, Hiểu Tuyết là một cô bé không tồi, con không được phụ bạc nó. Nếu là cô gái khác mà biết con như vậy, sớm đã làm inh ỏi lên rồi.

Tiếu Tác Niên thở dài, lại nói:

-Tuy nhiên, cha có một ý tưởng...

Cha muốn đem Tập đoàn Tiếu thị giao cho con xử lý, dù sao đó cũng là cơ nghiệp vài đời Tiếu gia ta đã dốc sức ở nước ngoài làm ra. Không thể không có người nối nghiệp. Nhưng con vẫn không chịu nhận, Tuy con không phải là con đẻ của cha, nhưng trong lòng cha sớm đã coi con như con đẻ rồi. Con là đứa con mà trời ban cho cha... Nếu không, tại sao con lại giống với người anh đã chết của con?

Tiếu Tác Niên nói xong, không kìm nổi có chút xúc động:

-Cha biết con là một chàng trai kiêu ngạo, xem tiền tài như rác rưởi.

Ông nhìn chằm chằm An Tại Đào:

-Nhưng hiện tại không giống, con hiện tại đã có vợ, có gia đình, tương lai còn có con nữa. Cho nên, cha chuẩn bị nói chuyện cùng với hai cô bé kia, nếu hai người vẫn nguyện trợ giúp con, cha sẽ đem Tập đoàn Tiếu thị phân thành hai phần, một phần văn hóa truyền thông, một phần giao dịch công thương nghiệp, đều giao cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc xử lý.

Con trai, tuổi cha đã lớn, cha không thể đứng trơ mắt nhìn sản nghiệp cả đời kinh doanh đặt trong tay một người phụ nữ dã tâm, cho nên cha quyết định hỏi ý kiến của Hiểu Tuyết.

Tiếu Tác Niên cảm thán:

-Con trai, cho dù là để cho hai cô bé đó ra nước ngoài giúp cha, cũng coi như là con bồi thường một chút cho họ.

Kỳ thật, con có thể không biết, hôm qua hai cô bé đó đã nhận cha làm cha nuôi.

Tiếu Tác Niên cười ha hả:

-Không thể không nói Hiểu Tuyết thật là thông minh. Tuy nhiên, con bé cũng là vì suy nghĩ cho con, đồng thời để cho con một con đường lùi.

Tiếp theo, cha sẽ lập tức thu xếp cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đi Nam Dương, vào Ban giám đốc tập đoàn Tiếu thị, rải con đường rộng mở cho họ. Với năng lực của họ, cha nghĩ không bao lâu sẽ có thể nắm được cục diện. Con trai à, nghe lời khuyên của cha đi, phụ nữ đều rất yếu đuối, con đã không thể cho hai con bé một danh phận và lại không thể cho họ một đứa con, đây đã là lựa chọn tốt nhất.

Tiếu Tác Niên vỗ vỗ bả vai An Tại Đào, ôn tồn nói.

-Cha, họ đều đồng ý sao?

An Tại Đào thanh âm có chút khàn khàn.

-Hai con bé này rất yêu con. Họ nói sẽ về giải quyết vấn đề gia đình, xử lý xong rồi sẽ đi Nam Dương.

Tiếu Tác Niên khẽ mỉm cười:

-Tuy rằng hơi xa một chút, nhưng một thời gian thì con có thể đến thăm họ, nhân tiện thăm lão già này luôn. Thế nào? Ha ha.

Đi đi, đi gặp họ đi, nói chuyện một chút.

Tiếu Tác Niên đẩy An Tại Đào một cái:

-Được rồi, lão già này cũng muốn tắm rửa rồi đi ngủ, tuổi cao rồi, sức khỏe không còn tốt nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui