Phong Hiểu Xuân làm Cục Trưởng Cục Dân chính 4 năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải hoàn cảnh khó chịu như thế. Đối với "chỉ thị" của An Tại Đào, gã không dám không đáp ứng, nhưng đáp ứng rồi, chẳng khác nào gã đi theo An Tại Đào đánh vào mặt Lãnh Mai, gã sao lại dám làm như vậy?
Bờ môi của gã run lên, do dự, cũng không nói ra một câu nào, trong lòng nhảy dựng.
An Tại Đào im lặng nhìn gã, cũng không nói một câu, không khí trong phòng làm việc lập tức liền áp lực.
Nhưng tuy rằng An Tại Đào không nói gì thêm, vẫn gây ra áp lực rất lớn cho Phong Hiểu Xuân, trong nháy mắt này, hô hấp của gã trở nên dồn dập, gần như muốn ngất.
Kỳ thật Phong Hiểu Xuân cũng hiểu được, đây là An Tại Đào đang ép gã biểu thị thái độ. Nhưng, thái độ dễ "biểu thị" như vậy sao? Ngay cả gã có lòng muốn hướng về An Tại Đào, cũng không dáp công khai khiêu chiếu Lãnh Mai như vậy! Đối với Lãnh Mai mà nói, miễn đi chức vụ Cục Trưởng Cục Dân chính, đơn giản giống như nghiền chết một con kiến.
An Tại Đào im lặng mỉm cười một hồi, đuôi mày dương lên cuối cùng vẫn chủ động mở miệng:
- Tôi xem như vậy, Cục Trưởng Phong trước đi chuẩn bị, một lát tôi muốn tới thông báo chuyện này với Bí thư Lãnh một chút…
An Tại Đào vừa nói ra lời này, Phong Hiểu Xuân lập tức như trút được gánh nặng trong lòng liền buông lỏng, chợt lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vội vàng đứng dậy đáp ứng:
- Được, Chủ tịch huyện An, tôi đã biết, tôi hiểu được, tôi lập tức sẽ đi chuẩn bị!
…
…
Sau khi ba người Tề Đan Chi rời đi, An Tại Đào mở lịch bàn trên bàn ra xem, hôm nay là ngày 8 tháng 1, ngày 24 là tết âm lịch, cách tết âm lịch còn hơn nửa tháng, thời gian hơn mười ngày này, hắn là đủ rồi!
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, quăng ánh mắt thâm trầm về phía gió lạnh hiu quạnh ngoài cửa sổ. Trên cành cây kho héo của một gốc ngô đồng nước Pháp ngoài cửa sổ, một con chim sẻ màu xám trắng dường như đang nghển cổ nhìn An Tại Đào trong phòng, không ngờ trong ánh mắt truyền ra một sắc thái quỷ dị khiến An Tại Đào động tâm.
Tâm thần An Tại Đào gần như trong lúc vô ý này liền chấn động, vô số suy nghĩ hỗn loạn cuốn trở về, đầu tiên trí nhớ kiếp trước kiếp này luân chuyển, tiếp đó xuất hiện trùng điệp, một sóng triều tuôn ra trong lòng hắn, hắn không kìm nổi phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Ài!
Ngay cả một con chim sẻ, cũng có thể khiến hắn thẫn thờ nào đó đối với kiếp trước. Hắn buồn mã mà nhìn con chim sẻ nhỏ không nhúc nhích giống như đất kia, ánh mắt thâm thúy dường như đã xuyên qua thời không, rời xa thế giới này.
Sống lại làm người, tái sinh làm quan, cảnh còn người mất!
Hiện giờ An Tại Đào không còn là An Tại Đào kiếp trước nữa, cuộc sống hiện từ lâu đã rời xa quỹ đạo kiếp trước… Những gì của kiếp trước, đời này đã đạt được, mà cơ hội và hùng tâm tráng chí có được đời này, lại là chuyện tình kiếp trước nghĩ cũng không dám! Lúc ở kiếp trước, muốn tìm thấy tung tích một con chim sẻ ngoài cửa sổ, cũng là rất khó!
Ngay thời khắc này, một chỗ mềm mại trong đáy lòng hắn bị xúc động lên nhẹ nhàng.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang, giờ khắc này An Tại Đào nghe thấy, tiếng chuông điện thoại chói tai và khiến người ta phẫn nộ như vậy. Tiếng chuông điện thoại vang lên đột nhiên, cứ cắt đứt tình cảm và dao động không màng danh lợi của hắn chảy về.
Nhấc điện thoại lên, đuôi mày thoáng nhướng lên, giọng nói của hắn trở nên bình tĩnh trầm thấp:
- Ai vậy, tôi là An Tại Đào.
- …
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một hồi:
- Tôi là Lãnh Mai, đồng chí Tại Đào, anh qua đây một chuyến, tôi có việc phải nói với anh.
Khóe miệng An Tại Đào giật giật, hắn chỉ biết, cách thức này của mình, ba người Mạnh Quân chắc chắn dùng phương thức nào đó "truyền đạt" lời hắn vừa nói ra ngoài, lúc này chắc chắn đã rơi vào lỗ tai Lãnh Mai. Mà Lãnh Mai gọi điện tới, chắc chắn chính là vì chuyện này.
Mượn "bán đấu giá tên đường" làm khó dễ Lãnh Mai này, vốn là chuyện An Tại Đào linh cơ vừa động. Đương nhiên, "làm khó dễ" chỉ là nhân tiện, bản tâm hắn cực kỳ phản đối loại thực hiện bán tên đường này. Hắn biết, nếu hắn không đứng ra, cách làm tiếp theo của Lãnh Mai sẽ "càng thêm trầm trọng"… Nếu tới lúc đó rồi, chờ An Tại Đào tiếp nhận lại Quy Ninh, muốn thực hiện khát vọng thống trị của mình, sẽ càng trở nên phiền toái, phải lau mông rất nhiều vì hành vi của Lãnh Mai.
Lãnh Mai buông điện thoại, nhìn bàn tay trong suốt như ngọc của mình. Ngón tay ngọc dài nhỏ trắng nõn, gần như hoàn mỹ không có bất luận tỳ vết nào. Cô cứ si ngốc mà nhìn ngón tay mềm mại thon dài ấm áp của mình, cảm xúc phẫn nộ trong lòng lại dâng lên từng chút.
Cô cảm thấy, sự nhường nhịn của cô, khiến An Tại Đào càng trở nên lấn được một tấc lại muốn tiến một thước. Hắn đem đại cục cô lấy làm trọng trở thành thứ yếu đuổi có thể bắt nạt, quả thực là buồn cười. Bán đấu giá tên đường trung tâm này sớm trở thành sự thật, đây là công tác do một Bí thư Huyện ủy cô thúc đẩy, ngay cả có chút vấn đề, anh làm nhân vật số hai, sao có thể công khai khiêu chiến tôi, dụng tâm ở chỗ nào?
Từ miệng cấp dưới biết được tin tức này, Lãnh Mai tức giận đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp co giật lên. Nếu để An Tại Đào công khai làm tiếp như vậy, mặt mũi Bí thư Huyện ủy như cô đặt ở đâu, uy tín ở đâu, quyền lực ở đâu?
Nhưng nhẫn ai không thể nhẫn! Lãnh Mai quyết định phải ngả bài với An Tại Đào, lập tức đáp lại sắc mặt, không thể để hắn làm mất đi quyền lực của mình từng chút một.
Lãnh Mai lẳng lặng đứng ở nơi đó, thần sắc kiên định và lạnh lùng khác thường. Cô quyết định, từ nay về sau không cho người thanh niên được một tấc lại muốn tiến một thước này một chút cơ hội nữa. Ngay cả ---- ngay cả trong lòng cô đã sinh ra thiện cảm nào đó đối với hắn, thiện cảm thoát khỏi công tác và phân tranh quyền lực chỉ có con gái đối với con trai.
Nếu phải đấu, vậy đấu đi. Lãnh Mai cắn chặt răng, nhìn cửa phòng đỏ thẫm.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Mai chậm rãi ngồi trở về, bình tĩnh mà trầm giọng nói:
- Mời vào!
Cạch một tiếng, An Tại Đào nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Hắn mỉm cười đi đến, ngồi thẳng lên sô pha, sau đó bình tĩnh mà nhìn Lãnh Mai, cười cười:
- Bí thư Lãnh tìm tôi có chuyện gì?
Lãnh Mai thở một hơi thật dài, khóe miệng sinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên:
- Đồng chí Tại Đào, lâu như vậy, tôi vẫn muốn nói với anh vài câu trong lòng. Anh và tôi có thể công tác cùng một chỗ, cùng gánh vác cùng một chỗ, mặc kệ thế nào cũng là một loại nhân duyên.
- Tôi vẫn hy vọng, anh và tôi có thể bắt tay nhau, khiến Quy Ninh phát triển tốt, phát triển kinh tế, quần chúng giàu có, hai chúng ta đều có thể đạt được thứ mình hy vọng. Đương nhiên, anh và tôi có chính kiến bất đồng, có lý niệm phát triển khác nhau, nhưng điều này không phải vấn đề, chúng ta có thể cố tìm cái chúng, gác lại cái bất đồng!... Cho dù thế nào, làm Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện, lãnh đạo chủ chốt của Đảng ủy và hành chính huyện Quy Ninh, hai người chúng ta phải đoàn kết cộng sự, liên quan đến đại cục cải cách phát triển Quy Ninh ổn định…
Lãnh Mai nhẹ nhàng nói, An Tại Đào lẳng lặng nghe.
- Mặc kệ anh chấp nhận hay không, tôi đều là nhân vật số một ở huyện… Công tác của anh tôi sẽ không can thiệp nhiều lắm, nhưng, tôi nghĩ, ít nhất anh hẳn phải tôn trọng Bí thư Huyện ủy tôi, ít nhất, trên mặt mũi là như thế! Nhưng anh thì sao, anh nhậm chức Chủ tịch huyện tới này đã làm những gì, gần như không có một việc nào không phải chống đối tôi, dường như, trong mắt anh Bí thư Huyện ủy tôi chính là một con rối? Phải không? Là như thế sao?
Lãnh Mai nói xong, giọng nói dần trở nên hơi kích động.
- Tốt lắm, những thứ hày không nói nữa, chỉ nói chuyện bán đấu giá tên đường trung tâm. Tình hình nước ngoài trước không nói, anh có thể lên mạng tra, trong nước có mấy thành phố đều làm như vậy, đây là tiền lệ, không phải Lãnh Mai tôi độc lập sáng tạo ra! Hơn nữa, như vậy có chỗ xấu gì đối với huyện? Có chỗ xấu gì đối với dân chúng? Tôi được biết là, tiền bán đấu giá đạt được, toàn bộ dùng để cải thiện phương tiện cơ sở trong huyện thành… Quan trọng hơn là, rượu nghiệp Quy Ninh là xí nghiệp lớn nhất huyện Quy Ninh chúng ta, ở trong nước cũng rất nổi tiếng và có lực ảnh hưởng, chúng ta tập trung ưu thế tài nguyên trợ giúp rượu nghiệp Quy Ninh một bước nâng cao hình tượng xí nghiệp, có gì không thể? Xí nghiệp phát triển, lợi nhuận và thuế cao, trái lại được lợi vẫn là toàn bộ nhân dân huyện!
Lãnh Mai thở hổn hển một hơi, khoát tay áo:
- Anh cần gì phải tìm chuyện?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Bí thư Lãnh, không thể nói như vậy. Tôi không phản đối bản thân việc thực hiện bán đấu giá tên đường, nhưng hành động như vậy, phải hợp pháp, phải trải qua chương trình tương quan ---- Bán đấu giá tên đường lúc này, vừa không đạt được thủ tục hợp pháp, lại không mời họp thu thập trưng cầu ý kiến quần chúng ---- chẳng lẽ không nên sửa chữa một chút?
- Bí thư Lãnh nói những gì tôi làm từ khi nhậm chức Chủ tịch huyện tới nay, gần như không có việc nào không nhằm vào cô ---- lời này tôi không thể nhận. Bất cứ chuyện gì tôi làm, đều xuất phát từ công tâm, đều là vì công tác, tuyệt đối không nhắm vào người nào!
Giọng nói của An Tại Đào rất bình tĩnh.
- Anh rất dối trá, An Tại Đào. Hiện giờ tôi mới phát giác, anh quả thật là một tài liệu làm quan, anh rất giả dối, dối trá đến trình độ khiến người ta giận dữ. Xuất phát từ công tâm? Vì công tác? Chê cười!
Lãnh Mai cười lạnh:
- Bắt Hoàng Liên Trung là vì công tác? Miễn đi Lương Mậu Tài khu kinh tế mới cũng là vì công tác? Không cần coi người khác đều là thằng ngốc!
Khóe miệng An Tại Đào giật giật, trầm giọng nói:
- Bí thư Lãnh, hiện tượng công khoản ăn uống của Cục Vệ sinh nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ đây là An Tại Đào tôi bịa đặt giả tạo ra? Giết một người răn trăm người dựa theo tác phong kỷ luật nghiêm túc của kỷ cương Đảng pháp luật đất nước, đây không phải là vì công tác? Dựa theo logic của Bí thư Lãnh, từ Trung ương đến địa phương, cứ ba tới năm tháng triển khai chỉnh đốn tác phong kỷ luật, cũng tính là sinh sự từ chuyện không đâu rồi.
- Về phần Lương Mậu Tài ---- xin hỏi Bí thư Lãnh, nếu không miễn Lương Mậu Tài, người cô an bài sao có thể tiến vào bộ máy khu kinh tế mới? Vì chiếu cố mặt mũi nhân vật số một là Bí thư Lãnh… Còn không phải vì cộng sự đoàn kết giữa hai người chúng ta? Điều này nói cho cùng vẫn là vì công tác.
Lãnh Mai hừ lạnh một tiếng, trong mắt nhìn An Tại Đào nhiều hơn một chút phẫn nộ:
- An Tại Đào, anh rất biết nói xạo.
An Tại Đào nhún vai:
- Có lẽ đi. Chẳng qua, bàn về dối trá, tôi cũng không mạnh hơn người khác, mà những người khác cũng không kém tôi. Hai chúng ta, chung quy là người trong quan trường, mặt nạ trên mặt vẫn không thiếu được… Nếu Bí thư Lãnh nhất định muốn vô nghĩa với tôi ở phương diện này, tôi cảm thấy cô vẫnnên nhanh chóng về nhà tắm rửa ngủ đi.
Lãnh Mai nghiêm mặt trừng mắt An Tại Đào, trầm giọng nói:
- Không hợp pháp? Chăng rlẽ mỗi chuyện Chủ tịch huyện An anh làm đều đi tới từng bước một dựa theo trình tự? Vốn không có lúc tùy cơ ứng biến? Đừng coi người khác đều là thằng ngốc, đồng chí Tại Đào!
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười cổ quái:
- Bí thư Lãnh, cô nói rất đúng. Cho tới bây giờ tôi không phải một người lạc hậu, làm việc cũng không phải cứng ngắc như vậy. Điều cần phải nói là, ở rất nhiều thời điểm, thay đổi thích hợp vẫn là tất yếu và cần thiết. Nhưng, tôi khác với Bí thư Lãnh chính là, cũng là thay đổi, chuyện đôi đã làm sẽ không để lại bất luận sơ hở gì, sẽ không khiến người ta tìm được một chút nhược điểm… đây là khác biệt giữa tôi và Bí thư Lãnh!
- Nếu không tin mà nói, Bí thư Lãnh cứ việc đi thăm dò, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh Bí thư Lãnh tiến hành giám sát và kiểm tra công tác đối với cá nhân tôi!
An Tại Đào chậm rãi mà khoát tay áo.
Lãnh Mai rốt cục xác nhận, chính mình mở miệng sẽ không chiếm được thượng phong gì, cô không phải đối thủ của An Tại Đào.
Cô nghiêm mặt trầm ngâm một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm An Tại Đào, giọng nói hơi khàn khàn:
- An Tại Đào, chuyện con đường trung tâm liền quyết định như vậy rồi, đã trở thành sự thật rồi, tôi không hy vọng trong chuyện này lại sinh ra thị phi gì nữa! Mặc khác, tôi phải trịnh trọng nhắc nhở anh, tôi là Bí thư Huyện ủy, chủ trì toàn bộ công tác Huyện ủy, Đảng ủy lãnh đạo chính quyền, công tác chính quyền dưới sự lãnh đạo toàn diện của Huyện ủy, nếu anh tiếp tục không nhìn nguyên tắc tổ chức, cũng đừng trách tôi trở mặt!
Ngả bài với mình sao?
An Tại Đào âm thầm cười lạnh trong lòng, hắn chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Công tác chính phủ vẫn dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng, lãnh đạo thì lãnh đạo, công tác thì công tác, chuyện bán đấu giá tên đường, trái pháp luật vi phạm quy định không phù hợp trình tự, đây là tôi chủ trương nhất định phải tiến hành sửa chữa. Nếu Bí thư Lãnh cho rằng đây là tôi không phục theo Huyện ủy lãnh đạo, tôi đây cũng không có cách nào!
Nói xong, An Tại Đào hơi gật đầu, bước đi.
Vừa muốn mở cửa, Lãnh Mai tức giận nói:
- An Tại Đào, anh đừng hối hận!
An Tại Đào quay đầu lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến nỗi hơi đỏ lên và vặn vẹo của Lãnh Mai, cười cười:
- Xem ra Bí thư Lãnh vẫn không hiểu tôi, tôi làm việc cho tới bây giờ đều không hối hận!
…
…
Cục Trưởng Cục Dân chính Phong Hiểu Xuân vừa mới trở lại phòng làm việc ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Lãnh Mai. Giọng Lãnh Mai rất trầm thấp rất dồn dập, giọng điệu cực kỳ cứng rắn gần như thể mệnh lệnh, để gã chuẩn bị tốt thủ tục trình báo "Bán đấu giá tên đường trung tâm" trong thời gian ngắn nhất, phải báo cáo cho cô trước khi tan tầm buổi chiều. Xong rồi, lại mệnh lệnh gã lập tức bắt tay vào làm một bản điều tra dân ý. Truyện Tiên Hiệp -
Mệnh lệnh của Lãnh Mai, khiến Phong Hiểu Xuân càng thêm khó chịu. Một bên là "chỉ thị" của An Tại Đào, một bên là "mệnh lệnh" của Lãnh Mai, gã ở thế khó xử, hai bên đều là lãnh đạo mình không thể đắc tội.
Trong lòng dần buồn bực, chậm rãi biến thành một loại lo lắng. Gã thật sự rất lo lắng, bản thân mình có thể trở thành Hoàng Liên Trung thứ hai, rơi xuống làm vật hi sinh tranh đấu quyền lực giữa An Tại Đào và Lãnh Mai hay không.
Nhưng cho dù như thế nào, Lãnh Mai an bài gã không dám không nghe theo, vội vàng chuẩn bị tốt tất cả thủ tục trình báo, tự mình đưa đến văn phòng Lãnh Mai. Buổi chiều tan việc, Lãnh Mai mang theo thủ tục tự mình lái xe tới thành phố, lợi dụng bối cảnh hùng mạnh và mạng lưới quan hệ của cô, không ngờ trong thời gian một buổi tối, đã hoàn tất xong xuôi thủ tục "còn sót".
"Động tác" của Lãnh Mai, An Tại Đào tự nhiên biết rõ trong lòng. Chẳng qua, hắn chỉ khẽ cười, cũng không nói gì thêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, An Tại Đào vẫn an bài theo kế hoạch công tác cũ, triệu tập người phụ trách bộ phận có liên quan, mời chuyên gia phương diện thiết kế quy hoạch tỉnh thành phố, mở cuộc họp luận chứng hạng mục kiến thiết thị trường hậu cần tập hợp và phân bố sản phẩm nông nghiệp đặc thù ở thành trấn nhỏ tại phòng họp chính quyền xã Thành Giao, báo cáo hạng mục đã chuyển tới thành phố, đang trong trình tự xin phê chuẩn lập dự án, mà mở cuộc họp tiến thêm một bước luận chứng và thảo luận phương án quy hoạch xây dựng như thế, trong năm sau còn phải tổ chức vài lần.
Hội luận chứng cực kỳ náo nhiệt, vài chuyên gia ở tỉnh tới cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với hạng mục "thị trường hậu cần đặc thù sinh thái nông nghiệp thành trấn nhỏ" này của An Tại Đào, sau khi khảo sát thực địa, căn cứ tình hình thực tế, đưa ra rất nhiều đề nhgị khả thi.
Hội nghị qua 12h trưa. An Tại Đào cười ha ha nhìn đồng hồ, ra hiệu bằng mắt với Mã Hiểu Yến. Mã Hiểu Yến hiểu ý rời khỏi hội trường, đi an bài tiệc cơm trưa cho hội nghị, thật ra cô đã sớm an bài tốt rồi.
Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tề Đan Chi đứng dậy, mỉm cười đi tới, ghé bên tai An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện An, nếu không cơm trưa ăn tại xã? Đồng chí ở xã nói, muốn mời lãnh đạo và các chuyên gia ăn tại xã, trong xã có một quán cơm đặc sản rất không tồi, tôi cũng từng nếm qua, hương vị thật sự tốt lắm, rất đặc sắc!
An Tại Đào khoát tay áo:
- Ha ha, lúc này thôi đi, Chủ nhiệm Mã đã sắp xếp cơm trưa ở nhà khách Quy Ninh --- Giáo sư Triệu, giáo sư Mã, Tôn Lão, Ba vị chuyên gia tới địa phương nhỏ này của chúng ta, chúng ta cảm thấy vinh hạnh! Giữa trưa, chúng ta liền cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa… ha ha!
An Tại Đào nói xong, đứng dậy mỉm cười đi tới chỗ mấy chuyên gia tới từ tỉnh.
…
…
Giáo sư Viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Triệu Tằng Tân, Thiết kế sư cao cấp của Viện Thiết kế Kiến trúc tỉnh Mã Tòng Long, Giáo sư về hưu đại học Đông Sơn Tôn Cát Tân, trong vòng vây của đám người An Tại Đào tiến vào một gian phòng đặt trước tại lầu hai nhà khách Quy Ninh. Lúc vào cửa, Tề Đan Chi nhẹ nhàng kéo cánh tay An Tại Đào, ghé sát lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện An, có muốn mời Bí thư Lãnh hay không?
An Tại Đào nhíu mày, lại cười cười thản nhiên nói:
- Không cần, tôi nhớ rõ dường như buổi chiều Bí thư Lãnh muốn tới thành phố họp, lúc này có thể đã khởi hành!
Tề Đan Chi vừa động trong lòng, hiểu được đây là An Tại Đào không muốn để Lãnh Mai xen vào, liền âm thầm mắng mình lắm miệng. Gã đang muốn nói mấy câu giải thích cho mình, lại nghe Triệu Tằng Tân kinh ngạc lớn tiếng nói:
- Chủ tịch huyện An, vị Chủ nhiệm văn phòng UBND huyện đồng chí Mã Hiểu Yến này của các ngài thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!...
Triệu Tằng Tân tay chỉ một biển tên nhỏ trước mỗi ghế trên bàn cơm cười nói:
- Chủ tịch huyện An, xem, tên những người chúng tôi đều đã đóng dấu lên, số ghế cũng đã sắp xếp tốt… Ngay cả vấn đề chi tiết này cũng suy xét chu toàn như vậy, chậc chậc, vị Chủ nhiệm Mã này thật không tồi!
- Từ chi tiết đó có thể thấy được nhiều vấn đề…
Tôn Cát Tân tìm được vị trí của mình, cầm lên cẩn thận đánh giá vài chũ tôn tinh xảo bắt mắt "Giáo sư Tôn Cát Tân", khen không dứt miệng:
- Chủ tịch huyện An, tôi từng đến rất nhiều địa phương trong nước khảo sát, cũng giao tiếp rất nhiều với ban ngành chính phủ, nhưng vẫn lần đầu tiên gặp được phục vụ chu đáo cẩn thận như thế ---- dùng cơm cũng có biển tên, lần đầu gặp được đó! Chủ tịch huyện An, cho dù bữa cơm này chỉ là bánh ngô dưa muối, cũng tôi ăn cũng được thư thái!
An Tại Đào cười ha ha, không kìm nổi quay đầu quăng cái nhìn tán dương với Mã Hiều Yến đứng ở cửa phòng, Mã Hiểu Yến đích thực là một nhân tài làm tiếp đãi hành chính, ý thức phục vụ mạnh, suy xét vấn đề cực kỳ toàn diện, rất nhiều vấn đề chi tiết đều có thể chiếu cố, từ Ban quản lý khu kinh tế mới đến văn phòng UBND huyện, đây chắc chắn là sân khấu bày ra tố chất quản lý hành chính và tiếp đãi phục vụ lớn hơn nữa của cô.
Mã Tòng Long gật đầu, thuận tay gấp biển tên tinh xảo kia lại, xếp vào túi áo, cười cười:
- Rất không tồi, rất không tồi! Chủ tịch huyện An, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm!
****
An Tại Đào thiết yến chiêu đãi chuyên gia tới từ tỉnh tại nhà khách Quy Ninh xong, 2h chiều, Cục Trưởng Cục Dân chính Phong Hiểu Xuân vừa mới đi làm, đã bị hai phóng viên ở tỉnh "chăn" ở phòng làm việc.
Hai phóng viên Báo chiều Đông Sơn đột nhiên tới, phỏng vấn chuyện huyện Quy Ninh bán đấu giá tên đường. Hai nữ phóng viên này đầu tiên phỏng vấn một số quần chúng và hành khách xe bus ở hiện trường, sau đó liền tới Cục Giao thông.
Người của Cục Giao thông nói:
- Chuyện này không thuộc sự quản lý của chúng tôi.
Đẩy các cô cho Ủy ban Xây dựng huyện, người của Khoa Công tác chính trị Ủy ban Xây dựng cũng không dám nhận phỏng vấn, trực tiếp đẩy phóng viên về phía Khoa Địa danh Cục Dân Chính thao tác cụ thể lần bán đấu giá tên đường lần này.
Phong Hiểu Xuân bị hai phóng viên tìm tới cửa, không ngừng đau đầu. Gã không dám tự chủ trương, trước để người văn phòng trấn an phóng viên, sau đó tự mình đóng cửa lại gọi điện cho An Tại Đào, liên tục vài lần đều tắt máy, rơi vào đường cùng, gã đành phải gọi điện cho Lãnh Mai.
Lãnh Mai nghe nói phóng viên Báo chiều Đông Sơn tới phỏng vấn, lập tức lièn cười lạnh trong lòng. Đang êm đẹp, phóng viên đột nhiên tới phỏng vấn chuyện nhỏ này, đơn giản là An Tại Đào sắp xếp. Cô cắn chặt răng, trầm giọng nói trong điện thoại:
- Cục Trưởng Phong, anh đưa hai phóng viên kia tới phòng làm việc của tôi, tôi ---- tôi nhận phỏng vấn của các cô ấy!
Thật ra Lãnh Mai quả thật oan uổng An Tại Đào, chuyện này hắn quả thật không biết. Tuy rằng đúng là An Tại Đào có "kế hoạch" này, nhưng hai ngày này hắn đang bận việc tổ chức hội nghị luận chứng hạng mục hôm nay, còn chưa kịp tiến vào "vận tác" thực chất. Phóng viên Báo chiều Đông Sơn đến đây, hắn không biết chút nào.
Lãnh Mai đứng ở cửa, thấy Phong Hiểu Xuân đi đầu, hai nữ phóng viên trẻ tuổi xinh đẹp đi theo phía sau, một trong đó đeo một cặp kính đen, tóc tết hai bím nhỏ, dung mạo thanh tú. Hiện gờ, còn cô gái tết bím tóc, thật đúng là khá hiếm thấy. Lãnh Mai liếc nhìn nữ phóng viên này thật sâu, hai bím tóc đen nhẹ tung lên này để lại cho cô ấn tượng cực kỳ sâu.
Trên mặt Lãnh Mai thay một nụ cười ôn hòa, tiến lên vài bước đón.
Phong Hiểu Xuân thần sắc hơi xấu hổ, gã cười:
- Hai đồng chí phóng viên, vị này chính là Bí thư Huyện ủy Lãnh!
Nữ phóng viên tết bím tóc kia xem ra là "dẫn đầu", cô nhẹ nhàng cười, tiến lên bắt tay Lãnh Mai:
- Chào Bí thư Lãnh, tôi là phóng viên Trương Xuân Yến của Báo chiều Đông Sơn, đây là đồng sự Kỷ Hiểu Lan của tôi.
Lãnh Mai cười ha ha:
- Chào đón hai đồng chí phóng viên, mời vào!
Mọi người đi vào văn phòng của Lãnh Mai ngồi xuống, Trương Xuân Yến còn chưa mở miệng, Lãnh Mai liền liếc Phong Hiểu Xuất một cái, cười nói:
- Cục Trưởng Phong, có thông báo Chủ tịch huyện An hay không? Anh ta xuất thân truyền thông, có bạn bè truyền thông đến huyện phỏng vấn, do anh ta tiếp đõn thì thích hợp hơn.
Phong Hiểu Xuân xoa tay cúi đầu nói:
- Bí thư Lãnh, tôi đã gọi điện cho Chủ tịch huyện An, nhưng điện thoại của Chủ tịch huyện An không thông, vẫn tắt máy, nghe nói buổi sáng Chủ tịch huyện An tổ chức hội luận chứng hạng mục ở xã Thành Giao, có thể hiện giờ đang tiếp đón chuyên gia từ tỉnh tới…
Mày liễu dài nhỏ của Lãnh Mai nhẹ nhàng nhảy dựng, khoát tay áo trầm giọng nói:
- Gọi điện thoại cho Văn phòng UBND huyện Mã Hiểu Yến, để Chủ tịch huyện An lập tức về đây một chuyến!
Trương Xuân Yến ngồi trên sô pha trong văn phòng của Lãnh Mai, một đôi mắt to linh động trên khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng nõn chớp chớp, đột nhiên cười nói:
- Xin hỏi Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An xuất thân truyền thông theo như lời ngài nói, có phải An Tại Đào vốn là Trưởng Ban Truyền thông thành phố Phòng Sơn từng làm phóng viên hay không?
Lãnh Mai quay đầu lại nhìn Trương Xuân Yến, thản nhiên cười, vốn định nói "không phải mấy hắn tín mấy người tới sao", nhưng tới miệng lại thành:
- Ha ha, đúng vậy, phóng viên Trương biết Chủ tịch huyện An của chúng tôi sao?
Trương Xuân Yến trừng mắt, cười hì hì:
- Bí thư Lãnh, tôi từng liên hệ hai lần với Chủ tịch huyện An… Ài, có đôi khi đồng nghiệp truyền thông chúng tôi đều cảm thấy tiếc nuối, một phóng viên tài hoa hơn người văn tự có chiều sâu như vậy lại rơi vào quan trường bè lũ xu nịnh… Thật sự là đáng tiếc!
Trương Xuân Yến vừa nói ra khỏi miệng, mới cảm thấy không ổn, vội vàng ngượng ngùng che miệng không nói. Ngay trước mắt một Bí thư Huyện ủy, nói quan trường "hắc ám" này, chẳng phải là đối diện đánh mặt người ta sao?
Chẳng qua, làm phóng viên báo tỉnh, đối mặt với một cán bộ ở huyện phía dưới, Trương Xuân Yến cũng không để ở trong lòng. Làm phóng viên báo tỉnh, các cô thường xuyên giao tiếp với các lãnh đạo ở tình và thành phố, một cán bộ cấp huyện còn chưa đủ gây ra "lực uy hiếp" quá lớn cho các cô.
Lãnh Mai thản nhiên cười:
- Phóng viên Trương, hiện tại chúng ta bắt đầu phỏng vấn chứ? Chúng bắt đầu trước, chờ Chủ tịch huyện An tới đây, lại để anh ta nói với mọi người một chút!
- Được, Bí thư Lãnh.
Trương Xuân Yến mở bản phỏng vấn ra, trầm ngâm một chút, sau đó nâng khuôn mặt thanh tú lên, ngưng mắt nhìn vị Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi xinh đẹp khí chất hơi lạnh này:
- Bí thư Lãnh, chúng tôi nhận được ý kiến của độc giả, nói là huyện Quy Ninh bán đi một con đường. Ha ha, sau khi chúng tôi vào huyện, mới phát hiện không phải bán đường, mà là huyện bán đấu giá tên đường này cho một xí nghiệp ----
- Xin hỏi Bí thư Lãnh, huyện làm nhưu vậy, rốt cuộc là căn cứ vào ý tưởng thế nào? Thực hiện như vậy có căn cứ tương quan với pháp luật và chính sách hay không?
Lãnh Mai cười cười:
- Đầu tiên nói, cách làm này của chúng tôi hoàn toàn hợp pháp, trải qua các ban ngành liên quan cấp trên phê duyệt, đồng thời chúng tôi cũng tổ chức điều tra ý kiến quần chúng, phần lớn quần chúng vẫn ủng hộ cách làm của huyện… Cục Trưởng Phong, có phải như vậy không? Anh lập tức sai người sao chép một phần thủ tục báo cáo thẩm tra phê chuẩn và tư liệu điều tra dân ý cho hai vị đồng chí phóng viên.
Phong Hiểu Xuân vội vàng gật đầu đáp ứng.
Lãnh Mai liếc bóng lưng Phong Hiểu Xuân rời cửa, tiếp tục nói:
- Đã có thành thị phía nam tiến hành thăm dò loại tài nguyên kinh doanh thành thị vô hình này, mà chúng tôi, coi như là nếm thử một chút ích lợi. Biến tài nguyên vô hình không dùng thành thứ quý giá, bán đấu giá đoạt được hoàn toàn dùng cho kiến thiết phương tiện cơ sở trong thành, giảm bớt rất nhiều tài chính eo hẹp của huyện… hai đồng chí phóng viên, cá nhân tôi cho rằng, phương pháp thăm dò này của chúng tôi là thành công, hiệu quả rõ ràng, quần chúng đạt được lợi ích thực tế! Bước tiếp theo, chúng tôi còn có thể tiến thêm một bước…
An Tại Đào đứng ở cửa văn phòng Lãnh Mai, tạm dừng một chút, hắn nghe thấy tiếng cười nói bên trong, âm thầm nói: xem ra không khí không tồi đó!
Phóng viên đến đây phỏng vấn, An Tại Đào cũng cảm thấy hơi bất ngờ, cho dù trong "kế hoạch" của hắn cũng có một "khâu" như vậy. Nhưng lần này không phải hắn thao tác, "hướng đi" đưa tin tự nhiên, không phải "địa phương" hắn cần. Trên đường đến Huyện ủy, hắn gọi điện cho Dịch Thần Báo chiều Đông Sơn hỏi, nhưng Dịch Thần lại căn bản không biết chuyện này.
Cũng khó trách, Dịch Thần là Phó Tổng biên Báo chiều Đông Sơn, loại chọn đề tài nhỏ ra ngoài phỏng vấn này còn chưa tới cấp bậc của ông ta. Hiện tại Trương Xuân Yến là phóng viên thủ tịch Ban Tin tức đường dây nóng Báo chiều Đông Sơn, ngày hôm qua nhận được điện thoại yêu sách của một độc giả Quy Ninh, liền sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với "UBND huyện bán đấu giá tên đường", báo một tiếng với Chủ nhiệm, liền mang theo một phóng viên thực tập chạy tới Quy Ninh.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, vẫn đẩy cửa mà vào.
- Bí thư Lãnh ---- ồ, đây là hai vị phóng viên Báo chiều Đông Sơn sao?
An Tại Đào gật đầu với Lãnh Mai, lại nhìn về phía hai người Trương Xuân Yến.
Hai bím tóc của Trương Xuân Yến nhẹ nhàng lay động, cười khẽ mở to mắt, cười hì hì đứng dậy:
- Chủ tịch huyện An, còn nhớ rỡ tôi không?
Nữ phóng viên để bím tóc khác loại đối diện này lúc trước để lại cho An Tại Đào ấn tượng cực kỳ sâu sắc, hắn bật người liền nhớ lại nữ phóng viên của Báo chiều Đông Sơn này. Hắn cười ha ha vươn tay ra:
- Hóa ra là phóng viên Trương, thật sự là hạnh ngộ! Hoan nghênh hai người đến Quy Ninh, hoan nghênh!
Lãnh Mai ngồi ở đó, nhìn An Tại Đào cùng Trương Xuân Yến hàn huyên khách sáo, tuy rằng trên mặt lộ ra tươi cười nồng đậm, trong lòng lại hừ lạnh: Giả bộ đi, tiếp tục giả bộ, An Tại Đào, tôi thật sự muốn nhìn, hiện giờ anh còn có thể làm ra thứ gì!
Cô tự cao đã bổ sung tốt thủ tục phê duyệt, cũng chuẩn bị tốt cái gọi là điều tra dân ý, sẽ không để lại cho truyền thông không gian quá lớn. Hơn nữa, vừa rồi cô đã gọi điện thoại cho Tổng biên ** Báo chiều Đông Sơn thông báo chuyện này, trừ phi Báo chiều Đông Sơn không đưa tin chuyện này, một khi đưa tin liền chắc chắn là tuyên truyền chính diện.
** đầu tiên là thư ký của chỗ dựa vững chắc phía sau cô, từ vị trí Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy, nửa đường đổi nghề vào truyền thông, tự nhiên cực kỳ quen thuộc với cô, đối với chút yêu cầu ấy của cô, lập tức đáp ứng.
Cho nên, tâm tư cô bình tĩnh không sợ hãi.
…
…
Quả nhiên, trên Báo chiều Đông Sơn ngày hôm sau, tại trang hai chỗ có bài viết "đưa tin chính diện" kí tên là "Phóng viên Trương Xuân Yến": tiêu đề lớn là "Hành động mới của quản lý thành thị", tiêu đề nhỏ là "Huyện Quy Ninh bán đấu giá tên đường bước đầu tiên chính lý tài nguyên nội thành".
Trong bản thảo của Trương Xuân Yến chẳng những tán dương chuyện huyện Quy Ninh bán đấu giá tên đường, còn đưa ra mấy trăm chữ "miêu tả" trọng điểm một chút "tư thế oai hùng hiên ngang" của nữ Bí thư Huyện ủy Lãnh Mai, xưng là "Nữ Bí thư Huyện ủy có quyết đoán, ý thức đổi mới mạnh".
Sau khi Báo chiều Đông Sơn đưa tin, chợt, một số truyền thông thành phố Phòng Sơn đều đăng lại theo, đưa tin một loạt về chuyện liên quan đến huyện Quy Ninh bán đấu giá tên đường. Trước khi đưa ra, Lưu Ngạn cố ý gọi điện cho An Tại Đào trưng cầu ý kiến của hắn, nhưng An Tại Đào lại từ chối cho ý kiến mà đáp lại một câu:
- Phát đi, việc này không có gì!
Hai ngày này Lãnh Mai xem báo cực kỳ cao hứng, chỉ là khi cao hứng rất nhièu, cô thấy An Tại Đào không hề "phản ứng", cũng không khỏi hơi kỳ quái. Cô vốn nghĩ tới, mạng lưới quan hệ của An Tại Đào ở truyền thông rất rộng, sau khi Báo chiều Đông Sơn đăng báo, hắn chắc chắn sẽ "an bài" một số truyền thông triển khai "nghi ngờ" và "phán kích" đối với điều này, nhưng hắn không có, cái gì cũng không làm, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng ba ngày sau, "Nhật báo Kinh tế" truyền thông Trung ương Yên kinh lại đột nhiên phát biểu bài văn kí tên Giáo sư Đại học Kinh tế Yên kinh, ủy viên Mặt trận Tổ quốc cả nước, học gia kinh tế nổi tiếng: "Quyền bán đấu giá tên đường vì sao không trải qua Hội đồng nhân dân xem xét?"
Bút phong bài văn sắc bén hành văn liền mạch lưu loát, viết như thế này:
- Năm gần đây, dưới sự chi phối của lý niệm "kinh doanh thành thị", thành thị cá biệt lấy tài nguyên công cộng ra thương nghiệp hóa, bán đấu giá tên đường cầu chính là một loại điển hình trong đó. Xây dựng thành thị cần dùng tiền, phục vụ công cộng cần dùng tiền, đưa tài nguyên công cộng "khai phá" ra hiệu quả và lợi ích buôn bán, bù lại kinh phí chi không đủ, nhìn qua không có gì đáng trách, thật ra bằng không.
- Hiện giờ là xã hội thương nghiệp, tiêu phí rất lớn, nhưng cho dù như thế nào chúng ta cũng không thể để văn hóa truyền thống và tinh thần công cộng cuốn gói không có đất cắm dùi trước trào lưu thương nghiệp. Hơn nữa, tên đường với tư cách là địa danh, phải đảm bảo tính ổn định kéo dài. Bàn việc, huyện Quy Ninh tỉnh Đông Sơn bán đấu giá quyền tên đường thời gian 15 năm như vậy, rất dễ tạo thành địa danh không ngừng thay đổi, rút dây động rừng, mang đến vấn đề bất tiện rất lớn cho quản lý thành thị và thị dân đi lại, phải trả giá nhiều phí tổn xã hội không cần thiết, lãng phí rất nhiều tài lực công cộng.
- Nếu là xí nghiệp, mặc kệ trước mắt có thực lực cỡ nào, cũng sẽ có khả năng "phá sản", một khi xí nghiệp không tồn tại trong kỳ hạn 15 năm tên đường, nên xử lý như thế nào?
- Địa danh cùng với tên cầu đường là một loại tài nguyên công cộng, thuộc sở hữu của toàn thể nhân dân, sửa đổi địa danh và bán tên đường như vậy chẳng những hẳn phải trưng cầu ý kiến thị dân rộng rãi, còn phải trải qua Hội đồng nhân dân phê duyệt đồng ý. Cho dù muốn bán đấu giá, "xét duyệt" xí nghiệp, định ra địa danh cùng với lợi ích bán đấu giá đạt được, cũng hẳn là đệ trình Hội đồng nhân dân, do tổ chức đại biểu thị dân và chuyên gia thảo luận, cuối cùng do đại biểu Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua. Nhưng mà, khiến người ta tiếc nuối chính là, rất nhiều địa phương bán đấu giá tên đường, chỉ làm một báo cáo chủ quản bộ phận phía trên liền công nhiên tiến hành bán đấu giá, coi tài nguyên công cộng mình quản lý là "vật phẩm tư hữu", muốn "bán" như thế nào thì "bán" ---- tôi nghĩ, có lẽ dây mới là chỗ mấu chốt đáng để chúng ta cảnh giác.
Mã Hiểu Yến kích động cầm một tờ Nhật báo Kinh tế gõ cửa chạy vào:
- Lãnh đạo, ngài xem bản thảo này! Viết quả thực là châm biết đúng chỗ quan trọng, khiến người ta tỉnh ngộ!
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Tôi đã xem qua trên mạng.
Mã Hiểu Yến đứng nơi đó, ánh mắt đột nhiên hơi cổ quái mà nhìn An Tại Đào, nụ cười khóe miệng ngày càng rõ ràng. Trong lòng cô vừa động, cảm thấy bản thảo này dường như xuất từ bút tích bản thân An Tại Đào, mà chẳng qua là mượn tên một học gia kinh tế mà thôi.
Khụ khụ!
An Tại Đào ho khan hai tiếng:
- Tốt lắm, tôi muốn đi mở hội nghị thương vụ ---- đúng rồi, Hiểu Yến, sau bài văn phát biểu này của Dịch Kiến Liêm tiên sinh, chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều truyền thông cùng đăng lại, thậm chí sẽ dẫn tới một hồi khẩu chiến dư luận, cô chú ý sưu tập một số báo chí và tin tức trên mạng liên quan.
Mã Hiểu Yến ồ một tiếng, An Tại Đào cười ha ha, cầm bản ghi chép trên bàn đứng dậy bước đi.
Hắn ra khỏi văn phòng, ngồi xe đi tòa nhà cơ quan Huyện ủy. Lên lầu hai, hắn chậm rãi đi tới phòng họp. Cuối năm, còn phải mời dự họp một lần hội nghị thường vụ Huyện ủy cuối cùng, an bài bố trí một số trách nhiệm lãnh đạo và công tác thăm hỏi trong tết âm lịch.
Suy nghĩ một chút, hắn không trực tiếp đi phòng họp, mà quay đầu đi văn phòng của Lãnh Mai.
Nhật báo Kinh tế là truyền thông Trung ương, tuy rằng phát hành cả nước, nhưng cùng ngày lại không đến được huyện thành phía dưới, chờ huyện nhìn thấy báo chí, đã là ngày thứ tư sau khi đăng báo.
Mà trong ngày đăng báo, dùng lực ảnh hưởng rất lớn của Dịch Kiến Liêm trong giới học thuật quốc nội, bài văn có kí tên ông ta có thể nói là một hòn đá gợn lên ngàn lớp sóng, chẳng những các truyền thông lớn Trung ương và Yên kinh đều bắt đầu "thảo luận" chuyện này, trong nhất thời không ngừng phê bình bên tai, còn khiến cho các cán bộ Trung ương và lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Trung ương chú ý.
Rất nhiều học giả cười nhạt đối với cách làm này của huyện Quy Ninh, còn truyền thông đùa gọi Lãnh Mai là "Bí thư bán tên", hết sức trào phúng.
Một điện thoại từ Yên kinh gọi tới tỉnh Đông Sơn, mà sau đó, văn phòng Tỉnh ủy lại truyền đạt chỉ thị lãnh đạo tỉnh phê chuẩn với Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn: lập tức đình chỉ, lập tức sửa chữa, trả tiền lại cho xí nghiệp, khôi phục địa danh vốn có.
Trương Bằng Viễn không dám chậm trễ, lập tức gọi điện lại cho Lãnh Mai, ở trong điện thoại tuy rằng Trương Bằng Viễn không quá mức "chua ngoa", nhưng sự hài lòng mơ hồ phát ra đủ khiến cho Lãnh Mai tâm cao khí ngạo không chịu nổi.
Cuối cuộc điện thoại, trong lòng Lãnh Mai lập tức cảm thấy cực kỳ đột nhiên lại cảm thấy phẫn nộ và lo sợ bất an, không ngờ không kìm nổi nức nở lên. Trương Bằng Viễn thở dài một tiếng, an ủi cô hai câu, sau khi dặn cô khẩn trương "chỉnh đốn và cải cách ngay tại chỗ", liền cúp điện thoại.
Buông điện thoại, nhớ tới không ngờ có một số truyền thông gọi mình là "Bí thư bán tên", Lãnh Mai rốt cuộc khống chế không được cảm xúc của mình, trong buồn bực đến vừa thẹn vừa giận, nằm sấp trên bàn co rúm nước mắt rơi như mưa, nếu không phải ở văn phòng, cô chắc chắn sẽ lên tiếng khóc rống lên.
Cô không biết vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy!
Cốc cốc cốc!
Cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng. Lãnh Mai lập tức ngồi thẳng người, lấy khăn tay ra vội vàng lau khô nước mắt, quay đầu qua, chậm rãi nói:
- Tiến vào!
Khi trong mắt xuất hiện gương mặt anh tuấn bình tĩnh của An Tại Đào, Lãnh Mai đột nhiên ý thức được, dường như mình lại một bị người thanh niên này "chơi" rồi! Một học gia kinh tế nổi tiếng trong nước tại sao lại đột nhiên líu lo chú ý tới chuyện một huyện thành nhỏ, hơn nữa sau đó truyền thông tiến vào đầu cơ, đây khẳng định là An Tại Đào âm thầm trợ giúp!
Cô đột nhiên quay đầu đỏ mặt lên, nhìn chằm chằm An Tại Đào, bên cạnh hốc mắt còn lộ ra hai giọt nước mắt trong suốt mơ hồ.
- Là anh! Nhất định là anh!
Lãnh Mai nắm tờ Nhật báo Kinh tế trên bàn, không ý thức được ra sức ném tới, báo chí rầm một tiếng rơi tán loạn.
A. An Tại Đào vội vàng né tránh về phía sau một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...