Đi ra từ trong đại viện cơ quan Huyện ủy, An Tại Đào lái xe của mình trực tiếp chạy vội tới Phòng Sơn. Buổi tối hắn đã hẹn cùng nhau ăn lẩu với Lưu Ngạn, ở trên đường, Lưu Ngạn đã gọi vài cuộc tới thúc giục hắn.
Hôm nay đối với Lưu ngạn mà nói là một ngày cực kỳ đặc biệt, sinh nhật cô. Sắp sinh nhật, nhưng cô lại chưa từng nhắc tới với An Tại Đào, cho dù trong lòng cô có chút chờ mong và mong mỏi, hy vọng người đàn ông âu yếm của mình có thể nhớ rõ ngày này, có thể mang tới cho cô một niềm vui bất ngờ.
Sắc trời dần tối xuống, có lẽ bởi vì thời tiết không tốt, không ngờ rất ít xe lưu thông trên đường cao tốc, An Tại Đào một mình phóng ô tô như bay về phía trước. Mà bình thường lúc này, là thời điểm lưu lượng dòng xe cộ lớn nhất, bởi vì vừa lúc giai đoạn tan tầm cao điểm.
Hôm nay hơi kỳ quái, không ngờ trên đường không có xe? An Tại Đào hơi trầm ngâm trong lòng.
Trong tiếng gió lạnh gào thét, một chiếc xe Audi kiểu mới màu đen đuổi theo phía sau, An Tại Đào nhìn lướt qua, nhận ra là Chủ tịch rượu nghiệp Quy Ninh Trương Quốc Lực ngồi điều khiển. Theo lý thuyết, xe này của Trương Quốc Lực cũng đắt. Tuy rằng gã là xí nghiệp, nhưng bởi vì rượu nghiệp Quy Ninh là doanh nghiệp nhà nước có cổ phần quốc hữu khống chế tập đoàn, Trương Quốc Lực cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng, là cán bộ quản lý của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy. Nhưng dù sao xí nghiệp cũng không phải chính quyền, ông chủ xí nghiệp bình thường ngồi xe đắt đỏ, cũng không ai để ý.
Hơn nữa, trong huyện Quy Ninh trước mắt, Trương Quốc Lực là công thần gần như "nhân vật anh hùng", sáng tạo lợi nhuận và thuế rất lớn cho huyện, kéo nhiều người vào nghề như vậy, ai còn có thể so đo xe chuyên dụng gã ngồi có phải đắt đỏ hay không. Thật ra không riêng gì Trương Quốc Lực, mấy xí nghiệp lớn trong huyện, ông chủ ngồi xe chuyên dụng cũng không tồi, đều "xa xỉ" hơn một chút so với lãnh đạo chính quyền.
Trước Quốc Lực ngồi ở vị trí lái phụ, phía sau là Bí thư Huyện ủy Lãnh Mai. Hai người cùng nhau chạy tới thành phố, muốn tham gia một tiết mục trực tiếp thăm hỏi kinh tế của một đài truyền hình thành phố tối nay.
Lúc sắp vượt qua nhau, Trương Quốc Lực quay đầu lại khẽ mỉm cười với Lãnh Mai:
- Bí thư Lãnh, dường như đây là xe của Chủ tịch huyện An đó...
Thật ra Lãnh Mai đã sớm thấy xe của An Tại Đào, cô quay đầu nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
- Không sai, là xe của Chủ tịch huyện An.
Trương Quốc Lực vừa động trong lòng, cúi đầu cười nói:
- Bí thư Lãnh, không biết có phải Chủ tịch huyện An cũng đi thành phố hay không... Hay là, tôi mời hai vị lãnh đạo huyện cùng ăn một bữa cơm nhé? Dù sao phải 9h30 tiết mục mới bắt đầu trực tiếp, chúng ta còn có thời gian mấy giờ...
Lãnh Mai khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Trương Quốc Lực liền lấy di động ra, nhấn số di động của An Tại Đào. Gã là người nổi tiếng của huyện Quy Ninh, xí nghiệp nổi tiếng, nộp thuế nhà giàu ở huyện, thường xuyên qua lại quen thuộc với vài lãnh đạo huyện.
- Chủ tịch huyện An, tôi là Trương Quốc Lực rượu nghiệp Quy Ninh, ha ha...
Trương Quốc Lực cười cười:
- Chủ tịch huyện An cũng đi thành phố sao?
An Tại Đào vừa lái xe vừa nhận điện thoại, giọng nói rất bình tĩnh không có bất cứ dao động nào:
- Ồ, là Trương Tổng, ừ ---- tôi đi thành phố, tôi có chút việc.
- Ha ha, Chủ tịch huyện An, tôi và Bí thư Lãnh cũng đi thành phố, tham gia một tiết mục của đài truyền hình thành phố... Một lát chúng ta tới thành phố rồi, tôi muốn mời hai vị lãnh đạo huyện cùng ăn một bữa cơm, không biết Chủ tịch huyện An có thể nể mặt?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Ngại quá, Trương Tổng, tối nay tôi đã hẹn ăn cơm cùng với người khác, ha ha, thật có lỗi! Hôm nào đi. Hôm nào tôi mới Trương Tổng ăn cơm, ha ha!
Trương Quốc Lực thất vọng mà ồ một tiếng, lại tùy tiện nói vài câu với An Tại Đào rồi cúp điện thoại. Ngay trong thời gian này, chiếc xe Toyota màu trắng của An Tại Đào nhanh chóng lướt qua bên cạnh xe Audi, không bao lâu liền biến mất trong bóng đêm nặng nề, chỉ có thể mơ hồ thấy hai chiếc đèn hậu của xe lóe lên.
Đuôi mày Trương Quốc Lực nhảy dựng. Gã coi như là nhân vật phong vân của huyện Quy Ninh thậm chí thành phố Phòng Sơn, mặc dù ở xí nghiệp, nhưng là ủy viên Mặt trận Tổ quốc kiêm xí nghiệp nổi danh, cực kỳ quen thuộc với các lãnh đạo thành phố và huyện, từ trên xuống dưới đều cho gã vài phần mặt mũi.
Nghe nói sinh nhật năm nay của gã, thiết yến chúc mừng ở nhà khách Phòng Sơn, còn mời được một Phó Chủ tịch thành phố và ba bốn Chủ nhiệm Cục trưởng trình diện, khiến rất nhiều người cực kỳ hâm mộ. Mà Tôn Cốc lúc trước, càng là thượng khách của gã.
Thế cho nên sau này An Tại Đào đều cảm thấy kỳ quái, vị án lúc trước của Tôn Cốc tại sao không liên lụy tới Trương Quốc Lực này? Chẳng lẽ, không ngờ quan hệ giữa hai người là trong sạch? Điều này sao có thể?
Nhưng loại nghi hoặc này cũng chỉ khoảng nửa khắc mà thôi. An Tại Đào chợt hiểu được, đây tất nhiên là Lãnh Mai lợi dụng năng lực cá nhân "bãi bình" chuyện này cho Trương Quốc Lực, "kéo" Trương Quốc Lực ra. Bởi vì thời điểm đó, Lãnh Mai đã nắm rượu nghiệp Quy Ninh, chuẩn bị bồi dưỡng trở thành công trình chiến tích của mình. Trong loại thời điểm này, Lãnh Mai sao có thể để Trương Quốc Lực gặp chuyện không may?
Mà đây, cũng là nhân tố quan trọng Trương Quốc Lực đối với Lãnh Mai "nói gì nghe nấy".
Lãnh đạo ở huyện thường xuyên được Trước Quốc Lực lấy các loại lý do mở tiệc chiêu đãi, chỉ có An Tại Đào không tới một lần. Trương Quốc Lực cảm thấy, dường như ngay từ đầu An Tại Đào này liền cực kỳ "bài xích" gã, thái độ đối với gã vẫn ôn hòa, khiến gã rất buồn bực và không thoải mái.
Gã không biết bản thân mình đắc tội vị Chủ tịch huyện đại nhân này lúc nào, cũng không rõ được An Tại Đào rốt cuộc là một người như thế nào, thậm chí còn có nghi vấn lớn hơn: Thanh niên "tuổi trẻ khí thịnh" như vậy sao có thể lăn lộn trong quan trường nổi bật như vậy? Thật sự là quái!
Đang lúc trầm ngâm, thấy xe An Tại Đào chạy qua như bay, Trương Quốc Lực không kìm nổi liếc nhìn tài xế của mình một cái, thấp giọng hừ một tiếng. Tài xế nhảy dựng, vội vàng dậm chân ga tăng tốc đuổi theo.
Ở rượu nghiệp Quy Ninh, Trương Quốc Lực có uy quyền cao nhất, chuyên quyền độc đoán nói một không hai, từ nhân viên công chức bình thường đến quản lý trung tầng thậm chí lãnh đạo cao tầng, không một ai không sợ gã. Trong doanh nghiệp này, gã là một thổ Hoàng đế, nói chuyện tuyệt đối dễ dùng hơn so với Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện.
- Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An này dường như... dường như hơi lạc hậu, ha ha, không quá giống lãnh đạo trẻ tuổi, cho tôi cảm giác nghiêm túc giống như là lãnh đạo lâu năm ở tình thành phố, ha ha!
Trương Quốc Lực dùng từ châm chọc, quay đầu nhìn Lãnh Mai xấu hổ mà cười:
- Tôi mời Chủ tịch huyện An ăn cơm đã vài lần, nhưng Chủ tịch huyện An luôn không cho tôi mặt mũi, ha ha, xem ra, tôi muốn mời Chủ tịch huyện An ăn bữa cơm là không có khả năng!
Thật ra lời này của Trương Quốc Lực đã phạm vào kiêng kị nào đó. Ngay trước mặt nhân vật số một của nói nhân vật số hai ở huyện, bản thân mình lại kiêu ngạo tự đạo, biểu hiện ngông cuồng, cũng chỉ có loại nhiều tiền thế lớn như gã, ông chủ lớn hết sức quan trọng ở huyện mới dám "làm càn" như thế.
Hoặc là, gã tự cao quan hệ gần gũi với Lãnh Mai, lại biết Lãnh Mai cùng An Tại Đào không "hòa hợp" thế nào, lúc này mới không có sợ hãi.
Gã lại không biết, trong lòng Lãnh Mai, gã chỉ là một quân cờ, một đạo cụ, một con rối dễ dàng nhận sự khống chế của cô. Riêng bàn luận về "đàn ông", một trăm Trương Quốc Lực so ra kém một An Tại Đào. Cho dù Lãnh Mai cùng An Tại Đào nhất định "châm chọc đối đầu" vì phân tranh quyền lực, nhưng cô không thể không thừa nhận, loại đàn ông tài mạo song toàn như An Tại Đào không thấy nhiều lắm.
Nghe Trương Quốc Lực hơi "không lớn không nhỏ", Lãnh Mai âm thầm hừ lạnh trong lòng, nhưng không hề đổi sắc.
Cô yên lặng nhíu mày, không tiếp tục đạp lại Trương Quốc Lực, mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe một hồi, mới chậm rãi quay đầu lại cười nhạt:
- Chắc chắn Chủ tịch huyện An có việc gì...
Lãnh Mai cũng chỉ nói một câu như vậy, liền ngậm miệng không nói.
Trương Quốc Lực cũng là kẻ lõi đời, nghe ra Lãnh Mai không vui, gã cười xấu hổ, khóe miệng giật giật, liền quay đi không nói gì nữa, không khí trong xe lập tức trở nên áp lực nặng nề.
...
...
Lúc An Tại Đào chạy tới Phòng Sơn, còn không tới 7h. Hắn tới một cửa hàng hoa tươi mua một lãng hoa, sau đó đi một cửa hàng bánh ngọt lấy bánh ngọt lớn đã đặt trước từ hôm qua, tiếp đó mới lái xe tới cửa hàng lẩu lớn nhất cũng là cấp bậc cao nhất ở Phòng Sơn: quán Phì Ngưu Thành Phòng Sơn.
Lưu Ngạn sớm chờ ở cửa Phì Ngưu Thành, xe của cô đỗ ở cửa, cô lo lắng ở trong xe nhìn về phía cửa quán, thấy chiếc xe Toyota màu trắng cực kỳ bắt mắt trong màn đêm của An Tại Đào chậm rãi chạy tới, thần sắc vui vẻ, liền vội vàng đẩy cửa xuống xe.
An Tại Đào vội vàng dừng xe, xuống xe mng theo lãng hoa và bánh ngột liền chạy tới, vừa mới đi đến trước mặt Lưu Ngạn, thấy người yêu mặc áo khoác duyên dáng đứng trong gió lạnh, một lũ tóc đen theo gió phất phới trên trán, trên khuôn mặt thanh tú xuất trần vô cùng mịn màng hơi ửng hồng, đôi mắt thanh u mơ hồ chứa hai giọt nước mắt trong suốt.
- Đào...
Nếu không phải ở nơi công cộng, Lưu ngạn chắc chắn sẽ nhào tới. Hết thảy như cô chờ mong, An Tại Đào không có bỏ qua sinh nhật cô. Qua một sinh nhật không tính là gì, nhưng An Tại Đào cẩn thận và săn sóc, lại khiến cô cảm giác được một loại tình yêu thật sâu đậm.
- Tiểu Ngạn, sinh nhật vui vẻ!
An Tại Đào mỉm cười đi tới, đột nhiên thấy thần sắc cô "không thích hợp", một cỗ nhu tình dày đặc bỗng dâng lên trong lòng. Thấy chung quanh không người, hắn thương tiếc mà kéo tay cô, nắm chặt lại, lúc này mới buông tay cô, cúi đầu nói:
- Tiểu Ngạn, đi, chúng ta đi vào ăn cơm, phòng anh đã đặt trước rồi!
...
... - .
Lưu Ngạn đeo chiếc kính râm viền rộng của cô lên, chậm rãi cùng An Tại Đào xuyên qua đại sảnh người đến người đi của Phì Ngưu Thành, nói nói cười cười cùng nhau đi đến phòng đã đặt trước ở lầu 2.
Đại sảnh lầu 1 gần như ngồi đầy, thanh âm cực kỳ ồn ào. Cũng là trùng hợp, ở một góc sáng sủa yên lặng cách đó không xa, Trương Quốc Lực và Lãnh Mai cũng ăn cơm ở nơi này, vừa tới không lâu. Hai người ngồi đối diện, đang chờ đồ ăn mang tới, đột nhiên thấy An Tại Đào cùng một cô gái dáng người cao gầy đeo kính râm viền rộng chậm rãi đi qua, không khỏi đều ngẩn ra.
Dùng tác phong tiền nhiều khí lớn của Trương Quốc Lực, gã vốn muốn mời Lãnh Mai ăn trong phòng đặt, nhưng Lãnh Mai sao lại đồng ý một mình vào một gian phòng cùng một người đàn ông trung niên, liền cố ý chọn ở lại trong đại sảnh.
- Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An cũng đến đây...
Trương Quốc Lực còn chưa nói xong, đã thấy Lãnh Mai quay đầu nhìn bóng lưng An Tại Đào và Lưu Ngạn, ánh mắt hơi lóe ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...