Quan Thanh

Nói chuyện điện thoại với Lưu Ngạn xong, An Tại Đào lẳng lặng ngồi ở sofa, trong tay điếu thuốc bốc ra làn khói mờ ảo, toàn bộ phòng khách bị bao phủ bởi làn khói trắng mờ.

Sắc mặt hắn nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy rất âm trầm. Trúc Tử đứng yên lặng ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt thanh tú có chút đỏ ửng và lo lắng, đang tự trách mình.

Là một cô bé thông minh, Trúc Tử đã sớm đoán ra, bởi vì cuộc chạm trán của mình và con trai Tôn Cốc hai ngày trước đã khiến An Tại Đào bị phiền toái. Tuy rằng sự việc phát sinh không phải lỗi do cô, nhưng cô vẫn thấy tự trách mình.

An Tại Đào trong lòng Trúc Tử mang bốn thân phận: là cha, là anh trai, là thần tượng và là ân nhân. Mấy ngày ở chung tại Quy Nình này, hắn đã sớm trở thành người thân không thể thay thế được trong lòng Trúc Tử. Tình cảm của cô đối với An Tại Đào, về mặt ý nghĩa nào đó, đã hơn xa so với mẹ nuôi An Nhã Chi.

Hiện tại cuộc sống là như thế hạnh phúc và ngọt ngào.

Quá khứ đau khổ và khổ cực đã sớm tan thành mây khói. Hoặc là nói, cô bé Trúc Tử theo bản năng đã vứt bỏ quá khứ cực khổ, đem ký ức đau khổ và sự tiếc thương cha mẹ chôn thật sâu trong đáy lòng. Nếu thời gian có thể duy trì vĩnh hằng, Trúc Tử thậm chí hy vọng những ngày như thế này có thể kéo dài mãi mãi: cùng cha, cùng anh, cùng thần tượng, cùng ân nhân An Tại Đào chung sống vui vẻ.

Sự tức giận của An Tại Đào khi thấy mình bị làm nhục đã khiến Trúc Tử nhận ra một tính cách khác của hắn, vị trí của hắn ở trong lòng cũng càng cao hơn. Bạn đang đọc truyện được tại

Giờ khắc này, cô vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc, cảm giác anh toàn và ỷ lại nảy sinh. Hôm đó, ở văn phòng của Phó hiệu trưởng Hạ Liên, vòng tay rộng mở của An Tại Đào khiến cô cảm động và thực sự chấn động. Vì cô, anh trai không ngờ dám cùng Bí thư huyện ủy xé rách da mặt. Việc này có ý nghĩa như thế nào đối với An Tại Đào, Trúc Tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu được ít nhiều.

Trúc Tử cảm thấy, cô có lẽ cả đời không quên được gương mặt kích động, giận dữ hôm đó của An Tại Đào.

Nhưng giờ khắc này, cô lại là vô cùng hối hận. Cô tự trách chính mình quá vô dụng đã khiến anh trai lâm vào tình thế phức tạp.

Thân hình thiếu nữ lặng yên tựa vào cửa, nhìn chăm chú An Tại Đào đang ngồi trên sofa, sương khói vờn quanh có chút mê ảo. Mặt cô đỏ bừng, không kìm nổi đi đến trước mặt An Tại Đào, mặt nhăn mày liễu dựng, đoạt lấy điếu thuốc trong tay hắn, bóp nát cho vào gạt tàn, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé phẩy phẩy làn khói lơ lửng.

- Anh, anh không thể hút nhiều như vậy được, thân thể sẽ chịu không nổi.

Á!

- Trúc Tử, sao em lại ra đây? Không phải đang đọc sách sao?


An Tại Đào âu yếm nhìn em gái, vẻ lo lắng biến mất, mỉm cười lấy tay nhéo chóp mũi cô.

Trước đây, Trúc Tử thường tránh hành động này, nhưng lúc này thì không.

An Tại Đào vốn là hành vi bản năng, nhưng lần này nhéo lấy chóp mũi của Trúc Tử, cảm giác mịn màng khiến hắn nao nao.

Trúc Tử mặt đỏ lên, giãy ra khỏi tay cảu An Tại Đào, chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu nói:

- Anh, xin lỗi anh, đều do em không tốt.

An Tại Đào hơi sửng sốt, cười nói:

- Trúc Tử, em nói cái gì thế? Đang yên đang lành, nói thế để làm gì?

Trúc Tử không nói gì, chỉ yên lặng cầm tay An Tại Đào, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút sắc hồng:

- Anh, thật sự xin lỗi, em cũng không muốn như vậy. Tiếc là em không thể giúp gì được anh.

An Tại Đào rõ ràng cảm giác được bàn tay Trúc Tử nóng bừng và run rẩy. Hắn ngừng lại một chút, rồi ôm lấy bả vai Trúc Tử, nói:

- Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung. Hai ngày này cứ nghỉ ngơi thoải mái, chờ thêm vài ngày, anh đưa em đến Mỹ với mẹ và chị Hiểu Tuyết chơi một thời gian.

Trúc Tử lắc lắc đầu:

- Anh, em không muốn đi. Em nhớ mẹ, nhưng em không muốn xa anh. Giờ đang nghỉ hè, em muốn ở nhà để chăm sóc anh.

An Tại Đào không kìm nổi cười, nói:


- Trúc Tử, con bé này...Ngoan nào, cứ đi chơi đi, tiện mở rộng tầm mắt. Em cứ học tốt đi, sau này anh sẽ cho em ra nước ngoài du học.

Trúc Tử bỗng nhiên đứng dậy, giậm giậm chân, sẵng giọng:

- Anh, em không còn là đứa bé, em là người lớn rồi. Em không muốn đi, em muốn ở với anh.

Trúc Tử ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:

- Tôn Hiểu Đan...Có thể có nguy hiểm sao?

An Tại Đào ngạc nhiên, quét mắt nhìn Trúc Tử một cái, biết rằng em gái mình e là đã thật sự không còn là một đứa trẻ. Thiếu nữ 16 tuổi đã có lối suy nghĩ gần như người trưởng thành rồi. Cô tuy rằng không biết vì sao An Tại Đào vào lúc này lại bảo Lưu Ngạn tìm Tôn Hiểu Đan về, nhưng cô dự cảm được, lúc này đây Tôn Hiểu Đan...

- Trúc Tử, không cần lo lắng...Em còn là học sinh, nhớ kỹ lời anh, nhiệm vụ chủ yếu là học tập. Về phần Tôn Hiểu Đan, anh có thể cam đoan với em sẽ không làm hại cô ấy.

Cô biết anh trai mình chưa bao giờ nói lời suông, hắn nói sẽ không làm hại Tôn Hiểu Đan thì nhất định là sẽ không. Có được lời hứa của An Tại Đào, tinh thần Trúc Tử rõ ràng là được thả lỏng nhiều.

Cô hì hì cười, kéo kéo cánh tay An Tại Đào:

- Anh, em nghỉ cũng nhàn rỗi, không có việc gì, nếu không, anh dẫn em với chị Lưu Ngạn đi du lịch một chuyến, được không?

An Tại Đào thở dài một hơi, thuận tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Trúc Tử:

- Được, tuy nhiên, Trúc Tử, bây giờ chưa được. Đợi qua hai ngày nữa, anh còn có việc phải làm.

...


Buổi tối, Lưu Ngạn không về. Cô đang bắt tay vào khiến thiết lại báo nghiệp Phòng Sơn, bận đến tối tăm mặt mũi, phỏng chừng phải ở lại thành phố vài ngày.

Chuông cửa lanh lảnh vang lên.

Trúc Tử nhẹ nhàng đi ra mở cửa, thấy hai người lạ, một nam một nữ. Người nam tướng mạo thật thà chất phác, vóc dáng không quá cao. Người nữ bộ dạng khá xinh đẹp, mặc một chiếc áo phông màu phấn hồng, quần bò, đi đôi xăng-đan màu trắng, cả người nhìn qua rất thanh tú, xinh đẹp.

- Các vị tìm anh tôi sao ?

Trúc Tử cười nói. Cô nhìn ra được, hai người này khẳng định là cấp dưới của anh trai, bởi từ trong mắt họ thấy được sự kính cẩn và sợ hãi. Mà phàm người đến nhà mình, lại có vẻ mặt này thì trên cơ bản đều là người của Khu kinh tế mới.

- Đúng vậy! Em chính là Trúc Tử đúng không ? Chị là Trương Tịnh Tịnh, Bí thư An có nhà không?

Cô gái cúi người vỗ vỗ bả vai Trúc Tử, thân thiết kéo cánh tay nhỏ nhắn của Trúc Tử. Trúc Tử đang định quay đầu lại gọi An Tại Đào, đã thấy hắn cười ha hả đi tới :

- Tiểu Lộ, tiểu Tịnh, đến rồi à ? Vào đi.

...

Trương Tịnh Tịnh từ trong túi lấy ra một bản mẫu báo còn thơm mùi mực, đưa qua:

- Bí thư An, đây là báo Tư Hà bản mẫu số mới nhất. Chủ nhiệm Tôn nói chúng tôi phải mang qua cho Bí thư An xem, nếu không có vấn đề gì thì sẽ đưa cho nhà in.

An tại Đào cầm lấy, nhìn lướt qua tiêu đề bài báo của Trương Bằng Viễn. nét chữ rồng bay phương múa của Trương Bằng Viễn cũng rất đẹp.

Sau đó nhìn xuống dưới. Nói một cách thực sự cầu thị, trang báo bố trí coi như hợp lý, tiêu đề sắp xếp thẳng hàng, có thứ tự, nội dung chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, nhìn qua quả không tồi. Lần đầu tiên biên tập đã đạt đến trình độ này, rõ ràng hai người Tiểu Lộ và Trương Tịnh Tịnh đến Báo chiều Phòng Sơn thực tập một thời gian cũng đã học được vài thứ.

Trang 2, trang 3. trang 4 không có vấn đề gì lớn, trên cơ bản đều là thông tin về công tác của Khu kinh tế mới thời gian gần đây. An Tại Đào liền lật lại, chỉ có trang đầu khiến hắn nhíu mày.

Hắn chỉ vào ảnh chụp của chính mình, nhìn Trương Tịnh Tịnh:

- Tịnh Tịnh, bỏ ảnh của tôi đi. Về sau, trên báo Tư Hà không được đăng ảnh chụp của tôi, như vậy không tốt, phải chú ý ảnh hưởng.


Trương Tịnh Tịnh sửng sốt, thầm nghĩ cái này có gì không tốt đâu? Bí thư An ngài là nhân vật số một của Khu kinh tế mới, Báo Tư Hà là tạp chí nội bộ của khu kinh tế mới, ngài là nhân vật số một, đăng ảnh lên không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, trong lòng cô, An tại Đào luôn luôn là một lãnh đạo vênh vang, dường như đặc biệt thích được "lên báo", cho nên cô liền tự ý cho đăng một tấm ảnh chụp An Tại Đào đang trong phòng làm việc.

Mà sau khi lão Lộ và Tôn Hiểu Linh thẩm duyệt, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

- Bí thư An, tôi thấy các tạp chí nội bộ của đơn vị khác đều làm như vậy. Ngài là Bí thư Đảng ủy, đại diện cho Đảng, treo ảnh chụp lãnh đạo cũng là một cách tuyên truyền...

Trương Tịnh Tịnh hì hì cười nói.

An Tại Đào lắc lắc đầu:

- Nếu thật sự phải đăng ảnh chụp, vậy đăng một bức ảnh toàn thể bộ máy lãnh đạo của Khu kinh tế mới đi. Cứ như vậy đi, ngày mai tôi quay lại, cô chụp cho chúng tôi một tấm.

Trương Tịnh Tịnh ồ một tiếng:

- Được, Bí thư An, nghe theo ngài.

An Tại Đào cười cười, không nói đến vấn đề này nữa.

Thời điểm nào nên ra mặt là không thể hàm hồ, thời điểm nào cần khiêm tốn nhất định phải khiêm tốn. Loại mẫn cảm này, An Tại Đào nắm rất chắc.

Thấy hai người vẫn đang chăm chú nghe, An Tại Đào xoay qua, chỉ vào bản mẫu báo, vừa định nói gì thì đã thấy Trúc Tử bưng hai cốc Cocacola mát lạnh đi tới.

- A, cảm ơn Trúc Tử, cảm ơn em.

Trương Tịnh Tịnh đứng dậy nhận lấy, cười nói cảm ơn.

An Tại Đào ha hả cười:

- Tôi chỉ là nói cách nhìn nhận của mình, hai người có thể nghe một chút.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui