Quan Thanh

Về đến nhà, Trúc Tử đã mở sẵn cửa, đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát liền hì hì cười nói:

- An Tại Đào, Trúc Tử hình như đang nấu cơm chiều cho chúng ta.

Trúc Tử từ nhỏ cuộc sống bần hàn, cha mẹ đều làm công ở bên ngoài, sớm đã hình thành thói quen tự chăm sóc lấy mình, cho nên khả năng gánh vác rất mạnh. An Tại Đào cơ bản không sống ở huyện nên ngày thường cô đều là sống cùng với Lưu Ngạn. Chỉ cần lúc nào bài tập không nhiều lắm thì cô sẽ vào bếp giúp Lưu Ngạn nấu cơm, sau một thời gian tay nghề làm bếp đã cao lên hẳn.

Hai người đi vào, nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn hai món thức ăn, ba bát cơm, một ít cà pháo, một đĩa dưa leo xào thịt. Tuy rằng đều là những đồ ăn rất bình thường nhưng nhìn qua lại không giống. An Tại Đào đi đến cửa phòng bếp, thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Trúc Tử thân đeo tạo dề của Lưu Ngạn, hiển nhiên có chút dài rộng. Thân hình gầy yếu đứng trước bệ bếp, vẫn đang xào nấu cái gì đó. An Tại Đào khẽ cười, đi vào nói:

- Trúc Tử, để anh làm cho.

Trúc Tử đang tập trung tinh thần xào rau, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của An Tại Đào, không khỏi giật mình, quay lại nhìn, hóa ra là An Tại Đào, lúc này mới vỗ vỗ ngực thở phào một cái:

- Anh, anh làm em sợ đến thót tim. Anh và chị Lưu Ngạn về rồi à? Em biết hôm nay thế nào anh chị cũng về nên đi chuẩn bị cơm trước, hì hì. Anh, anh đi ra ngoài rửa tay chuẩn bị ăn cơm, nhanh lên. Mau ra đi, mẹ nói, đàn ông phải ít vào phòng bếp thôi, nếu không sẽ không có tiền đồ đâu.

Trúc Tử đẩy An Tại Đào ra ngoài.

An Tại Đào kinh ngạc cười khổ:

- Trúc Tử, mẹ thật sự nói như vậy sao? Không thể nào.

Lưu Ngạn đã cười cười đi tới:

- Trúc Tử tuổi không lớn, nhưng thật ra còn khá truyền thống. Hì hì, được rồi, An Tại Đào, anh đừng quấy rối nữa. Em đến giúp Trúc Tử, anh đi ra đi.

Một lúc sau, Trúc Tử bưng một đĩa trứng gà xà mộc nhĩ từ phòng bếp đi ra, cười hì hì nói:

- Anh, anh nếm thử xem, chút tay nghề của em so với chị Lưu Ngạn cũng không kém. Tối hôm qua em với mẹ nói chuyện điện thoại, em có nói với mẹ là cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc anh. Còn nữa, mẹ bảo em phải quản chặt anh.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nghiêm trang mà có chút ửng đỏ của Trúc Tử, An Tại Đào và Lưu Ngạn nhìn nhau cười khổ.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tân nhiệm Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn mang theo Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Đan Tân Dân cùng với một số nhân viên của Thành ủy lặng yên không một tiếng động đi tới huyện Quy Ninh. Trương Bằng Viễn mới đến, Tôn Cốc vẫn chưa đoán biết được tính tình của ông ta, nên cũng không dám làm quá rình rang, chỉ mang theo mấy người có liên quan trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đứng chờ tại cửa Huyện ủy.

Ôn hòa, bình dị, gần gũi, một chút kiêu ngạo đều không có, đây là ấn tượng đầu tiên mà Trương Bằng Viễn để lại cho nhóm lãnh đạo huyện Quy Ninh. Nếu so sánh với thái độ cao cao tại thượng của Lý Vân Thu thì vị tân Bí thư thành ủy này dường như lại trái ngược hoàn toàn.

Ngồi ở trong phòng hội nghị, khi Chủ tịch Huyện Hạ Canh đưa cho ông ta một điếu thuốc, Trương Bằng Viễn không ngờ hơi cúi người xuống, thái độ có vẻ lễ độ. Khiến cho Hạ Canh có chútthụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).

Tất cả lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, bao gồm cả lãnh đạo Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cùng với lãnh đạo các phòng ban của Huyện, các Giám đốc xí nghiệp đóng tại Huyện Quy Ninh đều tập trung trong phòng hội nghị cỡ trung của Huyện ủy. Ngồi trên đài chủ tịch chính là mấy vị lãnh đạo Thành ủy như Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn, Ủy viên thường vụ Thành ủy Đan Tân Dân cùng với Tôn Cốc và Hạ Canh.

Các lãnh đạo khác của Huyện ngồi ở phía dưới. Ngồi đầu tiên là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, thứ hai là lãnh đạo không phải là Ủy viên thường vụ Huyện ủy cùng với lãnh đạo Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, cuối cùng mới đến nhân vật số một các phòng ban cùng với các lãnh đạo của một số xí nghiệp.

Cuộc gặp quy mô lớn như thế này, dựa theo lệ thường sẽ là Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc đọc báo cáo trước, sau đó mới đến Bí thư Trương nói chuyện.

Mặc dù Tôn Cốc vô cùng bất mãn với An Tại Đào, nhưng trong bản báo cáo công tác của y, lại tô đẹp những thành tích gần đây trong việc lãnh đạo Thị trấn Tư Hà của An Tại Đào, coi đó là một trong những thành tích quan trọng của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Phải biết rằng, bất kể là sửa đường hay thu hút đầu tư xây dựng thôn xã sinh thái nông nghiệp, ích lợi đối với Thị trấn và sự phát triển thực tế, đặt trong toàn bộ Huyện Quy Ninh, đều là một thành tích lớn.

Trương Bằng Viễn vẫn duy trì mỉm cười, vừa chăm chú lắng nghe vừa ghi chép lại. Chỉ có điều khi Tôn Cốc nói đến muốn phát triển vùng nông nghiệp kiêm du lịch sinh thái thì mới cười và nói mấy câu:

- Tốt lắm, Bí thư Tôn, ý tưởng của các anh rất tốt, rất đặc sắc, phù hợp thực tế. Năm ngoái tôi về phía Nam khảo sát, đối với khu nông nghiệp kết hợp du lịch sinh thái cũng đã có hiểu biết nhất định, rất không tồi. Tương lai nếu các anh làm tốt, thành phố cũng có thể khuyến khích các Khu, Huyện khác học tập các anh.

Tôn Cốc miễn cưỡng cười cười, tiếp tục đóc báo cáo công tác. Đọc đến hơn hai mươi phút mới xong. Chờ y đọc xong, đám người đều đang chờ đợi tân Bí thư Thành ủy Phát biểu, lại nghe Trương Bằng Viễn ha hả cười:

- Các đồng chí, đối với Phòng Sơn mà nói, tôi là người mới. Không có điều tra vốn không có ngôn quyền. Tôi lần này đến đây, chủ yếu lấy nghe, xem, học là việc chính. Được rồi, mọi người đều đang bận việc, tan họp thôi.


Mọi người có chút thất vọng, đều chầm chậm mà đi ra khỏi phòng họp. Trương Bằng Viễn ngồi nguyên ở vị trí không hề động đậy, thoáng nhìn về phía Đan Tân Dân. Đan Tân Dân khẩn trương gật gật đầu, cầm lấy micro cất cao giọng nói:

- Các đồng chí khác ra về, Ủy viên thường vụ Huyện ủy lưu lại một chút, Bí thư Trương sẽ truyền đạt chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Tỉnh.

Kỳ thật, các Ủy viên thường vụ Huyện ủy đều chưa rời khỏi, đang lẳng lặng ngồi tại chỗ chờ đợi. Bọn họ đều là kẻ lõi đời, tân Bí thư Thành ủy đến điều tra nghiên cứu, nói là đến điều tra nghiên cứu, kỳ thật nói trắng ra chính là đến Thị uy một chút, cho thấy hiện tại Phòng Sơn đã Thay đổi triều đại". Tuy rằng vị tân Bí thư này thoạt nhìn thấy rất khiêm tốn rất ôn hòa, nhưng ở trường hợp như ngày hôm nay, ông ta sao có thể lại không nói cái gì.

Quy mô lớn như vậy thì có thể sẽ không nói gì, nhưng đối với mấy lãnh đạo cốt cán thì không thể không nói một, hai câu. Cho nên, mấy vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy đều không rời khỏi.

Sau khi Phòng hội nghị yên tĩnh trở lại, Tôn Cốc lần lượt giới thiệu với Trương Bằng Viễn từng vị Ủy viên thường vụ. Nói đến tên ai thì người đó liền đứng lên, đi đến bắt tay Trương Bằng Viễn. Lúc Tôn Cốc giới thiệu đến An Tại Đào, Trương Bằng Viễn ha hả cười, nói:

- Đồng chí tiểu An, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Thật là một cán bộ trẻ tuổi, có tài.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, cùng Trương Bằng Viễn bắt chặt tay:

- Cảm ơn Bí thư Trương quan tâm.

Sau khi nói chuyện một hồi với vài vị Ủy viên thường vụ, Trương Bằng Viễn truyền đạt một chút về tinh thần văn kiện gần đây nhất của Tỉnh ủy, sau đó liền đưa micro cho Đan Tân Dân. Thấy sắc mặt Đan Tân Dân có chút phức tạp và nghiêm trọng, Tôn Cốc trong lòng nhảy dựng, biết là vấn đề chính cuối cùng cũng được đưa ra. Xem ra, đối với việc tuyển chọn Mã Minh Lượng thị trấn Tư Hà, vị tân Bí thư này dường như đã có ý tưởng.

Đan Tân Dân trầm giọng nói:

- Được rồi, các đồng chí. Hôm nay Bí thư Trương và tôi đến đây, thứ nhất là học tập nghiên cứu, thứ hai là có một việc quan trọng, chính là tổ chức tuyển chọn Chủ tịch thị trấn Tư Hà. Tuy đây chỉ là việc của cơ sở, nhưng ảnh hưởng lại rất lớn. Bí thư Trương rất chú ý đến việc này. Lão Tôn, anh nói một chút, đối với chuyện này, Huyện các anh định xử lý như thế nào?

- Bí thư Trương, Trưởng ban Đan, các vị lãnh đạo. Xảy ra chuyện như vậy, là Bí thư Huyện ủy Quy Ninh, tôi cũng có trách nhiệm. Tôi đã viết một báo cáo, chuẩn bị trình lên Thành ủy, kiểm điểm sâu sắc trước Thành ủy. Đồng thời, Huyện ủy cũng sẽ yêu cầu Đảng ủy thị trấn Tư Hà nghiêm khắc tự kiểm điểm, điều tra nghiêm túc. Cũng tại đây, tôi thay mặt cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện hướng Bí thư Trương và Thành ủy cùng Ủy ban nhân dân thành phố tỏ thái độ, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tổ chức bầu lại, giữ gìn uy tín của tổ chức, quyết tâm trong thời gian ngắn nhất tiêu trừ những ảnh hưởng tiêu cực xuống đến mức nhỏ nhất.


Tôn Cốc nói xong, đứng dậy hướng về phía Trương Bằng Viễn và Đan Tân Dân cúi đầu một cái.

Đan Tân Dân khóe mắt lóe lên một tia sáng, nhìn về phía Trương Bằng Viễn, thấy ông ta vẫn mỉm cười, không khỏi lấy lại bình tĩnh. Trên đường tới đây, y đã xin chỉ thị của Trương Bằng Viễn, Trương Bằng Viễn đồng ý cho tổ chức bầu lại. Điều này làm cho Đan Tân Dân thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Người mà Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đề cử tuy rằng chỉ có một, nhưng là một sự tấn công không nhỏ. Nếu không tổ chức bầu lại, mặt mũi của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ là y, thậm chí là mặt mũi của toàn bộ Thành ủy sẽ để đi đâu.

Đan Tân Dân gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Sự việc tuy rằng rất tốt, nhưng trong chuyện này, chúng ta trước tiên phải nghĩ lại công tác tổ chức của chúng ta có kẽ hở hay không. Được rồi, Huyện cũng được, thị trấn cũng được, đều phải tập trung tinh lực để làm tốt công tác bầu cử lại, nhất định không được để sai sót.

Đan Tân Dân tuy rằng không đích danh phê bình An Tại Đào, nhưng trong lời nói của y, kỳ thực đều toát ra sự bất mãn. Vài vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy ý tứ nhìn An Tại Đào, nhưng thấy hắn thần sắc thong dong bình tĩnh, liền dời ánh mắt đi chỗ khác.

- Nào các vị, hoan nghênh Bí thư Trương truyền đạt chỉ thị cho chúng ta.

Đan Tân Dân biết chính mình không thể dài dòng được, liền khẩn trương kết thúc. Trong tràng vỗ tay nhiệt liệt đưa micro qua phía Trương Bằng Viễn.

Trương Bằng Viễn cười cười:

- Các đồng chí, chỉ thị chưa nói tới, tôi muốn nói một chút về ý kiến cá nhân. Đúng là đối với tình hình của Phong Sơn, tôi không hiểu rõ. Tôi chỉ là nói quan điểm của cá nhân, không có nghĩa là đại diện cho Thành ủy, chỉ đại diện cho bản thân tôi thôi, có chỗ nào không phải, xin các đồng chí bỏ quá cho. Nói đến việc tổ chức đề cử ứng cử viên, hai năm trước ở một thị trấn khác cũng xuất hiện đã xuất hiện qua. Tôi lúc ấy chịu sự ủy thác của Bộ, đi đến nơi đó khảo sát điều tra, tình hình lúc đó cũng có điểm tương đồng với thị trấn Tư Hà bây giờ. Một nhân tố rất quan trọng là uy quyền của tầng lớp cán bộ cơ sở trong quần chúng rất cao. Các đồng chí, cán bộ cơ sở của một thị trấn có sự giao lưu với quần chúng nhiều nhất, quần chúng tất nhiên hi vọng sẽ bầu chọn được người cán bộ biết suy nghĩ cho nhân dân. Do vậy, khi xuất hiện tình hình này, tôi đồng ý cho bầu cử lại. Nhưng tổ chức bầu cử lại, một là quyền lực của Chính quyền Huyện không được can dự quá nhiều, hai là phải hoàn thiện trình tự tổ chức, phải tôn trọng kết quả tuyển cử hợp pháp.

Trương Bằng Viễn vừa nói xong, trong phòng hội nghị vốn đã lặng ngắt như tờ nay trở nên im lặng lạ thường. Đan Tân Dân mày hơi hơi nhíu lại, thái độ của Bí thư Trương dường như có chút hàm ý sâu xa.

Mặc dù Trương Bằng Viễn luôn mồm nói rằng đây chỉ là "Ý kiến cá nhân", không đại diện cho thành ủy, nhưng nói đùa chắc, đường đường là Bí thư Thành ủy sao có thể tùy ý tỏ thái độ? Những lời nói của ông ta tại phòng hội nghị này, trên cơ bản là "Chỉ thị" cho Thị trấn Tư Hà, nếu tiến hành tuyển cử lại, kết quả sẽ không có gì thay đổi. Mã Minh Lượng cuối cùn vẫn sẽ được bầu cử. Điểm này, không còn nghi ngờ gì nữa.

An Tại Đào khóe miệng hiện lên một chút tươi cười, nhìn sang phía Lưu Ngạn, thấy cô cũng đang nhìn mình cười cười.

Tôn Cốc tim đập thình thịch, y không kìm nổi ánh mắt hồ nghi quét về phía An Tại Đào, trong lòng lập tức có chút bất an.

Đúng lúc này, Trương Bằng Viễn giơ tay nhìn đồng hồ, cười nói:

- Được rồi, hôm nay kết thúc tại đây thôi. Đồng chí Tiểu An, nghe nói vị nữ đồng chí bất ngờ trúng tuyển Phó chủ tịch thị trấn Tư Hà của các cậu đang nằm viện, tôi đã đến đây rồi, cũng nên đến thăm nữ đồng chí cần cù thật thà, chí công vô tư đó một chút. Thật không dễ dàng gì, đáng cho chúng ta học tập. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn


Mấy ngày nay, Tôn Hiểu Linh ở bệnh viện cũng không thoải mái gì. Tổ điều tra của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy và Hội đồng nhân dân huyện đã tìm cô nói chuyện hai lần, biết mình đã trúng tuyển, Tôn Hiểu Linh lại cảm thấy khiếp sợ, bất an. Cô thật không ngờ, bản thân mình đang nằm viện, lại đột nhiên trở thành người được đề cử. Cứ như vậy, chẳng phải là đưa cô ra trước đầu sóng ngọn gió sao? Nếu cấp trên cho rằng cô giở trò ở sau lưng, vậy chẳng phải là oan tày trời sao?

Cho đến lúc này, cô đã mơ hồ đoán được, An Tại Đào vì sao muốn sắp xếp cho cô tiếp tục nằm viện.

"Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Bí thư An?". Tôn Hiểu Linh trong lòng suy nghĩ một chút, đột nhiên chấn động, ngẩng đầu lên nhìn chồng, sắc mặt có chút tái nhợt, nói:

- Lão Ninh, anh nói xem có phải Bí thư An không?

-Suỵt!

Ninh Lập Võng giơ tay bịt chặt miệng cô, hạ giọng nói:

- Em đừng nói bừa. Việc hiện tại em phải làm chính là tiếp tục nằm viện dưỡng bệnh. Về phần sau này sẽ ra sao, lãnh đạo đều có chủ trương, tổ chức đều đã có sự sắp xếp. Em đừng nghĩ ngợi lung tung.

Tôn Hiểu Linh thở dài, ảm đạm cúi đầu xuống:

- Liệu em có trở thành một vật hi sinh hay không?

Ninh Lập Võng chân mày nhíu chặt, điều y lo lắng nhất hiện tại cũng chính là Tôn Hiểu Linh sẽ trở thành vật hi sinh. Nếu trên Huyện tổ chức bầu lại, Mã Minh Lượng được tuyển, Tôn Hiểu Linh sau này còn lăn lộn ở quan trường thế nào. Rất có thể sẽ bị tống vào "Lãnh cung" cả đời.

Y thở dài, vừa định mở miệng nói, đã thấy Trương Tinh Hôn ở văn phòng Đảng ủy thị trấn Tư Hà cầm máy ảnh chạy vào, vội vàng nói:

- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, ngài khẩn trương chuẩn bị một chút, tân nhiệm Bí thư Thành ủy Trương muốn đến bệnh viện thăm hỏi ngài, Bí thư An nói ngài cần chuẩn bị một chút.

Trương Tinh Hôn cố ý nhấn mạnh hai chữ "chuẩn bị", Tôn Hiểu Linh có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn gã, trong lúc nhất thời không nói ra lời, nhưng Ninh Lập Võng lại lập tức nhướng mày lên, vui mừng nói:

- Em khẩn trương đi rửa mặt đi, nhanh lên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui