Quan Thanh


An Tại Đào về đến Tân Hải, trong lòng cũng dần định được chủ ý. Anh cảm thấy, kiến nghị của Hạ Hiểu Tuyết rất hay, để mẹ khuây khỏa và dưỡng bệnh cũng tốt, cũng đỡ cho Hiểu Tuyết sống một mình ở nước ngoài, hai điều này vừa đẹp. Quan trọng nhất, anh lo Âu Dương Đan sẽ còn làm những chuyện gì nữa, tuy anh không sợ, nhưng anh lại lo sẽ xúc phạm đến mẹ mình.

Anh đi tới phòng bệnh của An Nhã Chi, Thạch Thanh cũng đã làm công tác tư tưởng với An Nhã Chi. Xem ra, cũng đã đến đây được một lúc rồi. Nghe một hồi lâu, An Nhã Chi cũng có chút mềm lòng, đương nhiên cô cũng biết, bà thông gia cũng đã nhờ vả cô ra nước ngoài để chăm sóc cho Hiểu Tuyết, thực tế thì Hiểu Tuyết muốn cô ra nước ngoài để cho khuây khỏa mà thôi.

Nhưng mềm lòng vẫn chỉ là mềm lòng, nhưng cô vẫn không thể yên tâm Trúc Tử được, cho dù Thạch Thanh nói đi nói lại là sẽ chăm sóc nó.

An Tại Đào cười ha hả bước vào, chào hỏi Thạch Thanh rồi nói:

- Bác gái đến chơi ạ.

Sau đó anh ngồi trên giường, nói:

- Mẹ, con cũng đã thương lượng với Hiểu Tuyết rồi, mẹ đi nước ngoài một là có thể khuây khỏa, hai là có thể làm bạn bè cho Hiểu Tuyết đỡ buồn vì có mối Hiểu Tuyết ở nước ngoài cũng cô đơn lắm. Về Trúc Tử, chẳng phải còn con nữa mà.

Dừng lại một lát, anh lại nói tiếp:

- Nếu con không ở Tân Hải, con sẽ tìm một người bảo mẫu cho Trúc Tử, mẹ cứ yên tâm đi nước ngoài chơi một thời gian, hơn nữa mẹ cũng chỉ đi một thời gian rồi lại về mà, có gì mà không yên tâm chứ.

Trúc Tử đứng yên lặng một bên nghe, vừa nghe nói An Nhã Chi đi nước ngoài, trong lòng chắc hẳn không lỡ, cô bé vừa vượt qua được dư âm bị mất cha mẹ xong, vừa mới thích ứng được với gia đình mới của mình, một người mẹ rất quan tâm chăm sóc cho mình, chợt nghe An Nhã Chi phải rời đi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng cô bé cũng là một đứa trẻ hiểu biết, sự trưởng thành sớm trước tuổi là do được cọ sát của cuộc sống gian khổ, cũng do bẩm sinh nữa. Cô bé khẽ đi tới, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ, mẹ nên nghe theo lời cô Thạch và anh đi, con cũng không còn là một đứa trẻ, tự mình cũng có thể chăm sóc cho mình được, hơn nữa, còn có anh trai nữa mà.

Trúc Tử nói xong, quay đầu liếc An Tại Đào một cái, vẻ mặt ngây ngô thanh tú bỗng ửng đỏ lên, trong mắt hiện lên sẹ hiều dịu ôn hòa, khiến An Tại Đào có chút sững sờ.

Chuyện An Nhã Chi đi nước ngoài đã được quyết định. Nhưng kế hoạch vẫn chỉ là kế hoạch, trong thời gian ngắn ngủi cũng khó có thể thành hiện thực được. Thứ nhất, An Nhã Chi còn phải làm thủ tục nghỉ hưu sớm, cần có thời gian, thứ hai, còn phải làm hộ chiếu và visa nữa. Những cái đó đều cần có thời gian.

An Nhã Chi cũng đã dưỡng bệnh trong bệnh viện được vài ngày rồi, kiên quyết đòi xuất viện về nhà. An Tại Đào cũng ở nhà cùng mẹ vài ngày, liền bị mẹ anh giục quay trở lại Thiên Nam chờ tổ chức phân bổ.

Thủ tục xuất ngoại của An Nhã Chi, đã có Hạ Thiên Nông làm giúp rồi, dựa vào địa vị của cậu ta, chỉ cần cậu ta nói một tiếng, ắt có người cấp dưới thay cậu ta làm việc đó, đâu cần phải đích thân xử trí.

An Tại Đào trở về khách sạn Nam Giao, yên tâm chờ đợi thông báo nhậm chức của tổ chức. Trần gia cũng không có chút động tĩnh gì, hết thảy đều gió êm biển lặng, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Lưu Ngạn gần đây rất trầm mặc ít nói, ngoại trừ mỗi ngày đi theo Trương Hân và An Tại Đào ba người họ cùng nhau phụ trách công việc quản lý của các học viên ra, đều nằm trong phòng đọc sách, hoặc xem một vài bộ phim tình cảm nhạt ngoét.

Cuộc sống tẻ nhạt cứ thế trôi qua mười mấy ngày. Những học viên bắt đầu co chút lo lắng, hơn nửa tháng đã qua, cũng sắp tới mùng một tháng năm rồi, nhưng Ban tổ chức Trung ương và Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhưng ở trên nói chưa được giải tán thì lớp tập huấn này vẫn phải duy trì.

Thực ra, Tôn Đảo ở Tổ khảo sát của Ban tổ chức Trung ương càng sốt ruột hơn các học viên này. Theo trình tự, tình hình của các học viên này và và tài liệu hồ sơ đều đã được khảo sát giám định, bao gồm những biểu hiện của bọn họ lúc ở trường Trung ương đảng, những biểu hiện trong lớp tập huấn lần này đều đã được báo cáo thành tính lên Ban tổ chức Trung ương rồi, bình thường mà nói, những tài liệu này được sát hạch cũng chỉ ba bón ngày thôi, nhưng cũng đã lâu như vậy, nhưng vẫn không có một tin tức gì.

Tôn Đảo gọi vài lần điện thoại lên Bộ, nhận được câu trả lời chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.

Sắp tới là mùng một tháng năm rồi, cho những học viên này nghỉ hay không nghỉ đây? Trong lòng Tôn Đảo cũng khó. Nếu cho nghỉ, có tin tức từ trên Bộ xuống, lại phải gọi những học viên thì càng tốn sức, nếu không cho nghỉ, thì cũng chẳng biết làm gì.

Đang lúc khó khăn, Ban tổ chức Trung ương đột nhiên đưa tin xuống, nói là để Bản tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bố trí, mười ba học viên của tổ chức này do những sĩ quan ở địa phương tiên hành quân huấn.

Tôn Đảo không khỏi cười khắc khổ, đây cũng chẳng phải là sinh viên mới nhập trường, đây đều là những thanh niên cán bộ hậu bị, tổ chức còn cho tập quân sự gì nữa chứ.

Nhưng lãnh đạo của Bộ đã bố trí như vậy làm sao mình dám không làm, vội thương lượng với Trần Cận Nam, do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phối hợp với quân khu của tỉnh, để An Tại Đào và những học viên này tập quân sự ở Thiên Nam.

Tháng năm, tuy không phải ngày hè oi bức, nhưng mặt trời cũng đã chói chang. Trong doanh trại quân đội được các sĩ quan dạy những thao tác huấn luyện, đứng quân tư dưới mặt trười mấy tiếng liền, đi duyệt ngũ thì đi liền gần tiếng đồng hồ, còn huấn luyện bắn, chạy vượt dã năm kilomet... Tập quân sự được hơn nửa tháng, những người vốn kiêu ngạo đều kêu khổ kêu mệt, bọn họ làm sao mà trải qua sự khắc khổ này chứ.

Ngoài An Tại Đào ra, những người khác bao gồm cả Trương Hân và Lưu Ngạn, đang ngồi trên xe buýt rời khỏi doanh trại quân đội thở phào nhẹ nhõm, lần tập quân sự khắc nghiệt cuối cùng cũng đã kết thúc.

An Tại Đào thì thấy bình thường, từ nhỏ anh đã quen với sự khắc khổ rồi, hơn nữa tố chất thân thể lại tốt, tính cách ý trí kiên cường, hơn một tháng tập quân sự đối với anh chẳng hề hấn gì.

Chỉ có điều anh thấy rất lạ, thượng cấp vì sao lại bố trí bọn họ tập quân sự chứ? Đây quả là chuyện vô cùng kỳ lạ. Sau này từ chỗ Lưu Đào anh mới biết, hóa ra sự bố trí nhậm chức của các học viên này vì một lý do không rõ ràng nên đã nghĩ ra cho bọn họ tập quân sự, Ban tổ chức Trung ương lo bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ làm loạn, nên bố trí cho bọn họ tập quân sự để đốt thời gian, sau đó đợi bố trí công tác.

Lần tập quân sự kết thúc, vẫn chưa có tin tức gì, đành phải tiếp tục chờ đợi.

Buổi sáng sớm ngày 19 tháng 5, An Tại Đào lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị đến chỗ thị trường chứng khoán, hôm nay là ngày gửi lâu dài 19.5, toàn bộ tiền bạc của gia đình mình đều đặt vào thị trường chứng khoán này, anh không thể yên tâm được.

Vừa ra đến cửa, thì gặp Lưu Ngạn. Lưu Ngạn mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, mái tóc đen óng được kẹp bởi chiếc cặp màu vàng, dường như vừa chạy tập thể dục về.

Đừng thấy cô kêu khổ trong đợt tập quân sự dài ngày, nhưng đợt tập quân sự hơn nửa tháng này lại hình thành thói quen tập thẻ dục cho cô ấy, sáng sớm mỗi ngày đều dậy sớm chạy bộ.

- Chạy bộ à.

An Tại Đào buột miệng chào hỏi cô, rồi vội vàng đi xuống lầu. Anh vừa mở cửa xe, đang chuẩn bị lên xe, thì thấy Lưu Ngạn cúi đầu ngồi vào vị trí tay lái phụ rồi.

- Anh muốn đi đâu vậy?

Lưu Ngạn thản nhiên nói:

- Em muốn nói chuyện với anh.


An Tại Đào ngẩn người ra, cười khắc khổ nói:

- Bà nội của tôi ơi, anh đi có chút việc... có việc gì có thể đợi anh về rồi nói được không?

Lưu Ngạn liếc nhìn anh một cái, lắc đầu nói:

- Việc em nói với anh rất quan trọng, anh tìm một địa điểm đi, hoặc là, chúng ta về phòng nói chuyện.

An Tại Đào nhìn điện thoại, sắp 9 giờ rồi, anh nhíu mày nói:

- Không được, anh rất vội, hay em vào xe nói chuyện vậy.

Khuôn mặt thanh tú của Lưu Ngạn bỗng tỏ chút không bằng lòng, nếu như trước kia thì cô đã sớm đóng sầm cửa xuống xe rời đi. Nhưng bây giờ, trước mặt An Tại Đào cô không thể tỏ ra tức giận được, khi đối diện An Tại Đào cũng tiêu tan hết.

- Em thực sự có việc rất quan trọng muốn nói với anh.

Lưu Ngạn khẽ nói:

- Thực sự rất quan trọng.

An Tại Đào lập tức nổ máy, nói:

- Nói thực, anh cảm thấy việc trước mắt anh phải làm quan trọng hơn bất kỳ việc gì khác, toàn bộ gia tài của nhà anh đều đặt vào đó, không đi xem thì sao yên tâm được, không được, sắp tới giờ rồi, không thì em đi cùng với anh vậy.

- Rốt cuộc anh muốn đi làm gì?

- Thị trường chứng khoán.

An Tại Đào nhấn ga, xe liền lao nhanh đi.

- Thị trường chứng khoán sao? trời ạ, anh mà cũng chơi cổ phiếu sao?

Lưu Ngạn kinh ngạc thốt lên một câu, ngoài người sang, nói:

- Thị trường chứng khoán tuần trước sụt giảm mạnh, trên báo ngày nào cũng báo tin tức người chơi cổ phiếu trốn chạy khỏi thị trường, sao anh còn đi mua cổ phiếu chứ.

An Tại Đào khẽ cười, nghĩ tới nửa giờ nữa thị trường sẽ tăng giá đột biến, trướng mắt bỗng hiện lên cảnh tượng hoành tráng của Sơn Hà đỏ rực, ngay cả những người làm trong doanh nghiệp chứng khoán cũng phải điên cuồng mà kêu gào thôi.

- Lưu Ngạn, thịnh cực tất suy, cũng đạo lý đó, sụt giảm tới một cực hạn nhất định, ắt sẽ tăng vọt.

An Tại Đào cười ha hả.

Lưu Ngạn không cho như vậy mà ngồi bĩu môi, vốn cô là một phóng viên rất am hiểu về tin tức kinh tế, đối với thế cục kinh tế mình cũng có sự phán đoán, nói:

- Những công ty lên sàn mỗi năm lại sụt giảm mạnh, đánh vào tâm lý người mua chứng khoán rất lớn... trước đó không lâu, đại sứ quán nước ta ở nước ngoài bị đánh bom... điều này dẫn tới thị trường chứng khoán gặp phải sóng gió không nhỏ...

An Tại Đào cười ngạo nghễ, nói:

- Lưu Ngạn, em có dám cá với anh không? Anh cá rằng cổ phiếu hôm nay sẽ tăng vọt.

Lưu Ngạn bĩu môi, nói:

- An Tại Đào, anh điên mất rồi, hôm qua em xem báo và ti vi, những nhà phân tích cổ phiến còn lo lắng, anh...

- Sao mà tin được bọn họ chứ? Những nhà bình luận cổ phiếu gì chứ, đều là những kẻ nói mồm mà thôi... anh chỉ tin sự phán đoán của mình mà thôi, ha ha.

Buổi sáng là thời điểm mọi người đi làm, lưu lượng xe rất nhiều, An Tại Đào không thể không giảm tốc độ.

Lưu Ngạn lắc đầu, nói:

- Anh thực sự hoang tưởng rồi. An Tại Đào, anh cũng không phải là người có tiền, nghe nói tiền anh có là tiền trúng thưởng mà có, em khuyên anh nên thận trọng một chút, mau bán tháo cổ phiếu đi, nếu không sẽ trắng tay đó, khóc cũng không kịp đâu.

- Em có dám cá cược với anh không?

An Tại Đào ha ha cười. Cứ nghĩ cổ phiếu của mình sẽ như thang máy lao nhanh lên tầng, trong lòng anh vô cùng hứng khởi.

Lưu Ngạn không muốn nói tiếp đề tài vô nghĩa này này với An Tại Đào nữa, cô thấy, đầu óc An Tại Đào thuộc loại bồng bột. Hơn nữa trong lòng cô vốn cũng đang có chuyện để nói, rồi cũng gượng nói:

- Cá thì cả, sao phải sợ, nếu anh thua thì sao?

- Nếu anh thua...

An Tại Đào vốn tỏ ra cân nhắc cho hồi hộp, nhưng nghĩ mình không thể thua cuộc được, tiện mồm nói:


- Nếu anh mà thua, em muốn làm gì thì làm.

An Tại Đào vốn không biết nói thế nào, nhưng Lưu Ngạn nghe vậy, khuôn mặt thanh tú kia bỗng ửng đỏ lên, buột miệng nói:

- Em hành hạ anh làm gì chứ, thần kinh à.

An Tại Đào ngẩn người ra, rồi cười toáng lên:

- Ha ha, em thua chắc rồi, nhưng nếu em thua thì sao đây?

Lưu Ngạn bĩu môi:

- Nếu em thua... mà em làm sao thua được chứ? Điều đó là không thể. An Tại Đào, chúng ta không nên lãng phí thời gian, quả thực em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.

Lúc này An Tại Đào đã hoàn toàn đắm chìm trong sự hưng phấn vì giá cổ phiếu sẽ tăng vọt, làm sao mà nghe những lời Lưu Ngạn nói chứ, liền nhún vai, nói:

- Không dám cá thì thôi vậy, còn lấy cớ này nọ làm gì.

- Anh…!

Lưu Ngạn sẵng giọng nói:

- Cá thì cá, em mà sợ anh à, nếu em thua...

Cô nghĩ một lát, cân nhắc hồi lâu, cũng không nghĩ ra được cái gì, liền cười nói:

- Như này vậy, nếu em thua, em sẽ giặt quần áo cho anh cả tháng.

- Được, hứa nhé, ha ha, em thua chắc rồi, em đợi mà về giặt quần áo cho anh đi, trong phòng anh còn vứt đầy ra đấy.

An Tại Đào cười đắc ý.





Lúc An Tại Đào và Lưu Ngạn bước vào đại sảnh của một công ty chứng khoán trong thành phố, còn kém đúng 2 phút nữa là tới chín giờ ba mươi chính thức mở phiên giao dịch. Thấy trong đại sảnh vắng tanh, Lưu Ngạn cười lạnh lùng, nói:

- An Tại Đào, nhìn xem, đây mà là giá cổ phiếu tăng vọt sao, ở đây người còn chẳng có, thì tăng mới cả vọt gì chứ, em thấy anh ốm thật rồi.

An Tại Đào ngồi xuống, cũng túm lấy Lưu Ngạn ngồi xuống, anh nhìn giá cổ phiếu đang chạy trên màn hình lớn, cười, nói:

- Bình tĩnh chờ đợi, không thể vội được.

Không lâu sau, thị trường giao dịch cũng bắt đầu. Lúc mới bắt đầu màn hình vẫn còn toàn màu xanh, đợi mười phút sau, vẫn một mày xanh. Lưu Ngạn ngồi bên cạnh than thở vài câu, bỗng nghe thấy An Tại Đào hô lớn:

- Mau nhìn kìa, bắt đầu tăng rồi, tăng rồi, màn hình chuyển sang màu đỏ rồi.





Thị trường chứng khoán quả thần kỳ, trong vòng mười phút mà tăng lên chóng mặt, mới đầu chỉ có vài trang mạng tăng, sau đó kéo theo toàn thể các chứng khoán khác đều tăng, chỉ trong có một giờ đồng hồ, cổ phiếu của 100 công ty đã chuyển sang sắc hồng, còn cổ phiếu của 90 công ty khác cũng đã tăng thêm 5 bậc, nhóm cổ phiếu của An Tại Đào là nhóm tăng đầu tiên.

Trong đại sảnh bỗng ùn ùn người tới, những tiếng bàn tán quanh An Tại Đào. Cô có vẻ không tin nổi nhìn về phía màn hình lớn, mãi tới khi An Tại Đào từ đám đông lôi cô ra, vẫn chưa định thần.

Tình hình thị trường chứng khoán như vậy, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến. Thật không thể tin nổi, chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả cổ phiếu đều hiện sắc đỏ, những tiếng kêu gào vỗ tay của đám chơi cổ phiếu vang lên. Lúc này, mình muốn mua vào cũng không kịp nữa rồi.

Hôm nay trời nắng trong xanh, ánh nắng ấm áp phả vào người, làm cho toàn thân cảm giác dạt dào. Có không ít người chơi cổ phiếu chạy vào đại sảnh, còn vô số những người chơi cổ phiếu từ khắp nơi đổ về.

Hết thảy những điều này, khiến Lưu Ngạn như đang nằm mơ vậy. Cô thở dài một cái thật dài, cố chấp nói:

- An Tại Đào, có phải anh đã biết được tin gì trước rồi không?

An Tại Đào cười, nói:

- Làm sao anh biết tien gì chứ… nếu anh có cái bản lĩnh đó, đã sớm vào hội giám sát chứng khoán rồi. Ha ha, em thua rồi nhé, phải làm theo cá cược đó, về giặt quần áo cho bí thư đại nhân.

Lưu Ngạn mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn anh, nói:

- Giặt thì giặt, anh đắc ý gì chứ, đừng nói nhiều lời, mau tìm chỗ nào đó, em có chuyện rất quan trọng nói với anh






Hai người rời khỏi công ty chứng khoán rồi tới một quán cafe gần đó, bước vào và gọi hai cốc cafe, thấy sắc mặt Lưu Ngạn rất nghiêm nghị, trong lòng An Tại Đào không khỏi giật mình, bụng nghĩ có phải việc nhậm chức của mình có vấn đề rồi sao? Lẽ nào?

Anh cũng biết gia thế của Lưu Ngạn, những tin cô biết được ít khi nào sai lắm.

Lưu Ngạn do dự một lát, rồi hạ giọng nói:

- An Tại Đào, anh biết không, cán bộ hậu bị được chia làm hai loại...

- Hai Loại? Ồ, một là trình tự hóa, hàng năm đều phải bồi dưỡng, loại kia là chúng ta đó, loại bồi dưỡng đặc biệt.

- Không, không phải như vậy, em nói cho anh biết, một loại là cán bộ hậu bị phổ thông, là một lượng lớn cán bộ được bồi dưỡng, cho dù chúng ta phải sát hạch rất gắt gao, vẫn nằm trong loại đó, nhưng còn một loại nữa, sau khi trải qua vô số những cuộc khẩ sát khắc nghiệt, được xếp vào những đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm, bởi vì đây là một việc bất thành văn trong nội bộ đảng, đại khái là bồi dưỡng những càn bộ cốt cán, anh hiểu không? Nói cách khác, những cán bộ cốt cán này, thường thì vài năm mới tuyển chọn một lần, mỗi lần trải qua vô số khảo sát, và khống chế lượng người vào khoảng hơn chục người thôi…

Giọng của Lưu Ngạn rất khẽ, cô ôm chặt cốc café trong tay, nhìn sắc mặt rất kinh ngạc mắt cũng không chớp của An Tại Đào, mỉm cười, nói:

- Trước tiên, thực ra em phải chúc mừng anh, bởi vì anh thừa khả năng, bởi vì biểu hiện của anh được lãnh đạo cấp cao đánh giá rất tốt, cho nên mới xếp anh vào lớp cán bộ cốt cán để bồi dưỡng.

An Tại Đào khẽ nhếch mép, sự kinh ngạc trong lòng khiến anh không kịp phản ứng, anh chậm rãi uống một ngụm café đắng không pha đường, kinh ngạc nói:

- Lưu Ngạn, không phải em đang đùa với anh chứ? Sao mà như vậy được chứ?

- Không có gì là không có thể cả, tin tức em nghe được là, lúc anh phát biểu bài báo cáo đã thu hút sự chú ý của một vị lãnh đạo cấp cao, sau này luận văn của anh ở trường đảng càng… Hơn nữa gần đây, trong cuộc thảo luận anh đã mạnh dạn nêu ra ý kiến thay cổ phiếu để giảm nợ…

Lưu Ngạn chậm rãi nói tiếp:

- Đây quả là một việc vô cùng tốt. Nhưng, An Tại Đào, chúng mình là bạn tốt, em có vài lời muốn nói với anh, anh nhất định phải nghĩ thông suốt hãy đưa ra quyết định.

An Tại Đào nhíu mày, nói:

- Bà cô của tôi ơi, em có thể nói hoàn thiện cả câu được không, đừng ấp a ấp úng vậy chứ…

Lưu Ngạn nhìn An Tại Đào thật lâu rồi thở dài:

- Đối với một cán bộ trẻ được xếp vào lớp bồi dưỡng cán bộ cốt lõi, tiền đồ sau này của anh là rất lớn, thậm chí có thể nói, tương lai mười hai mươi năm sau, không biết chừng anh sẽ trở thành lãnh đạo cao cấp của Trung ương đó.

- Nhưng, lợi nhuận luôn đi cùng với mạo hiểm, là một cán bộ cốt cán đối với con đường tiến thủ của anh yêu cầu phải đặt ra những thành tích nhanh hơn, đối với những thành tích và năng lực quản lý của anh, yêu cầu phải cao hơn và nghiêm khắc hơn, đồng thời sẽ có những thử thách khó khăn để anh vượt qua, càng làm to càng khó, nếu anh biểu hiện một cách bình thường, hoặc không đạt yêu cầu của cấp trên, sẽ bị đào thải một cách không do dự gì.

- Nếu bị đào thải như vậy, không nhất định vào một thời điểm nào cả, hơn nữa sau khi bị đào thải, cũng coi như tuyên bố sự nghiệp chính trị của anh đã hết. Nếu ở cương vị sở mà bị đào thải thì vẫn còn tốt chán, thì anh sẽ được điều động về một đơn vị yếu kém chỉ ngồi uống trà đọc báo rồi chờ ngày về hưu… Nhưng điều em lo lắng là, anh sẽ bị đào thải trong những năm đầu tiên, bởi vì em biết những tiền lệ bị đào thải trước kia rồi.

- An Tại Đào, em đoán chỉ vài ngày nữa lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Trung ương sẽ tìm gặp riêng anh để nói chuyện… thực ra, anh có nhà họ Hạ đứng sau lưng, là một cơ sử rất tốt ở Tân Hải này. Nếu anh từ bỏ việc điền vào những hồ tuyệt mật đã được đóng dấu đỏ đó, anh trở về Tân Hải, sau này sẽ là một cán bộ ở một sở nào đó, vẫn còn có cơ hội… anh phải tự suy sét cho kỹ…

Lưu Ngạn lại thở dài, bỗng đưa tay tóm lấy tay của An Tại Đào, nói:

- Thực ra, em không muốn anh phải mạo hiểm, cũng không cần thiết phải mạo hiểm. An Tại Đào, nghe lời em, bằng không hãy từ bỏ đi...

Sắc mặt An Tại Đào đờ đẫn ngồi đó, thần sắc hoang mang. Tay cầm cốc café đã nguội lạnh, Lưu Ngạn biết anh đang đứng trước sự lựa chọn lớn nhất của cuộc đời, cũng không dám quấy rầy anh, chỉ yên lặng ngồi đối diện anh, nét mặt dịu dàng nhìn anh, chậm rãi uống từng ngụm café.

An Tại Đào thở dài, rồi mỉm cười, nói:

- Café cũng nguội hết rồi, chúng ta về thôi, Lưu Ngạn, anh đã quyết định rồi, anh không phải là người dễ từ bỏ, anh nguyện thử một lần, cho dù cuối cùng bị gạt bỏ, anh cũng có thể quay về làm việc anh đang làm, làm một phóng viên ở một tòa soạn.

Khuôn mặt thanh tú của Lưu Ngạn co lại, cô chậm rãi đứng lên, thờ dài, nói:

- Được rồi, nếu anh đã quyết định, em cũng không nói gì nữa, em chỉ có thể chúc anh may mắn thôi.





Trở về khách sạn Nam Giao, Lưu Ngạn chỉ còn cơ hội giặt quần áo cho An Tại Đào một lần mà thôi, bởi vì lớp tập huấn hai ngày nữa là giải tán rồi. Đương nhiên, An Tại Đào cũng chỉ nói đùa với Lưu Ngạn thôi, cho dù không giải tán, cũng không thể để cho Lưu Ngạn giặt quần áo một tháng được. Ngay cả lần này, anh cũng không chịu, nhưng Lưu Ngạn kiên quyết, không thể lay động được cô, đành phải để cô bê chậu quần áo vào nhà vệ sinh giặt thôi.

Mười hai học viên đều đã nhận được vị trí hài lòng. Toàn bộ đều được bố trí làm ở một số huyện thị của tỉnh Đông Sơn, toàn bộ đều được làm việc trong đảng. Hầu như đều được bầu làm Trưởng ban đang, nhưng đảm nhiệm Chủ tịch thị trấn hoặc bí thư thị trấn chiếm đa số, cũng có một số được bố trí làm cục trưởng của một cục, phó chủ tịch huyện chỉ có một người, chính là Trương Hân. Điều khiến Trương Hân bất ngờ nhất là được bổ nhiệm chức phó chủ tịch một huyện của thành phố Tân Hải, khiến anh vô cùng hài lòng.

Tuy trước kia, mươi ba người ở lớp tập huấn đều làm chức trưởng ban đảng nhưng đều là hư danh thôi. Ví dụ một Trưởng phòng ở một cơ quan, với một vị cục trưởng của một cục, làm sao mà so sánh được chứ? Hơn nữa, đối với một cán bộ hậu bị, chỉ cần bọn họ không phạm sai làm chính trị, thì thăng chức rất nhanh, rèn luyện ở cơ sở hai ba năm, sẽ trở thành một cán bộ huyện thực thụ.

Chức vụ của Lưu Ngạn cũng không tồi, làm chức ủy viên thường vụ huyện ủy Quy Ninh thuộc thành phố Phòng Sơn, trưởng ban tuyên truyền, đây cũng là chức béo bở ở huyện. Ở huyện Quý Ninh, cũng được gọi là cán bổ chủ chốt của huyện ủy. Trong lòng Lưu Ngạ biết, để được đảm nhiệm chức vụ này, không thực chất là phải xuống địa phương, phần lớn dựa vào danh thế của nhà mình mà có, cho dù nhà họ Lưu không ra mặt để tác động. Bạn đang đọc truyện được tại

Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổ chức một buổi tiễn đưa, sau đó mỗi học viên đều về địa phương mình đảm nhiệm, cầm theo thư giới thiệu của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ tới tổ chức mới nhận nhiệm vụ.

Chỉ có An Tại Đào vẫn chưa được bố trí, trước lúc đi Trương Hân có chút kinh ngạc vỗ vai An Tại Đào, khẽ nói:

- Huynh đệ, vững vàng ý trí, cơm ngon không sợ thừa, không biết chừng cậu được phân công vào một vị trí cực kỳ béo bở đó, à đúng rồi, tôi có tai mắt ở thành phố Tân Hải, sau này có việc dùng đến cậu, ắt sẽ không khách khí đâu.

An Tại Đào ha ha cười, nói:

- Cái này thì không vấn đề gì, cậu có việc gì thì cứ tìm tớ, đương nhiên, những việc khó quá cậu cũng đừng tìm tớ, tớ cũng không giúp gì được đâu.

Trương Hân cười ha hả, rồi lên xe.

An Tại Đào đứng ở cửa khách sạn Nam Giao, tạm biệt từng học viên tới nơi nhậm chức, thấy mọi người đều lên xe rời đi, rồi mới chậm rãi trở về khách sạn.

Thấy dãy hành lang trống rỗng mà yên ắng, An Tại Đào không khỏi cười khắc khổ, chỉ còn lại mỗi mình.


Lưu Ngạn vẫn chưa đi, cô đi ra khỏi phòng, cười, nói:

- Còn em ở lại cùng anh đây.

An Tại Đào sững người ra:

- Lưu Ngạn, em không đi báo danh sao? Không phải trong mười ngày phải đến báo danh sao? Em phải khẩn trương đi đi, đừng chậm trễ công tác.

Lưu Ngạn lắc đầu:

- Ngày mai em mới đi, em đợi anh, lát nữa sẽ có lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Trung ương và Tỉnh ủy sẽ đến tìm anh nói chuyện.





Buổi chiều…, Lưu Ngạn cùng với An Tại Đào tới phòng họp của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh, ở đó, lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Trung ương và Tỉnh ủy muốn đích thân nói chuyện với anh.

Đi trên hành lang yên tĩnh nghiêm trang của nơi làm việc Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, trong lòng An Tại Đào chó chút kích động, thời khắc quan trọng nhất cuối cùng cũng đã đến, anh bỗng đứng khựng lại, nhìn Lưu Ngạn khẽ nói:

- Lưu Ngạn, cảm ơn em, nếu không phải em biết trước nói với anh, thì không biết chừng anh cũng trở tay không kịp.

Lưu Ngạn dịu dàng liếc nhìn anh, tiện tay đẩy anh một cái:

- Nói với em những lời này làm gì chứ? Anh mau đi đi, không được để lãnh đạo đợi anh, em sẽ đứng ở cuối hành lang đợi anh.

An Tại Đào gật đầu, anh bước nhanh tới phòng họp. Lúc gần bước vào, anh hít một hơi thật dài, chậm rãi, vững vàng bước vào trong.

Bên trong có bốn năm vị lãnh đạo đang ngồi đó, có cả Trần Cận Nam, ông là người có địa vị cao nhất nên được ngồi chính giữa, bên trái ông ấy là một vị phó bộ trưởng họ Lý của ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bên phải là một người đàn ông mật mạp, hói đầu, trên mặt hiển hiện nụ cười. ngồi bên ngoài là phó cục trưởng một cục của Ban tổ chức cán bộ Trung ương Tôn Đảo.

Tôn Đảo mỉm cười:

- Đồng chí An Tại Đào, không cần phải căng thẳng, mời ngồi. Theo chỉ thị của lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Trung ương, dựa vào trình tự tổ chức, bây giờ, Ban tổ chức cán bộ Trung ương và Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy sẽ chính thức nói chuyện với cậu.

Sắc mặt An Tại Đào bình tĩnh trở lại và ngồi xuống, trước mắt anh có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một tờ biểu bản và chiếc bút máy. Quả nhiên y như lời Lưu Ngạn nói, trên góc của tờ biểu có đóng dấu đỏ, bên trên có chứ" ba kỳ khảo sát cán bộ tổ chức Trung ương". Bên trong ghi: Đồng chí được bố trí lớp bồi dưỡng cán bộ hậu bị trọng điểm của ba kỳ.

Nói chuyện thực ra cũng như những gì trong biểu bản viết, không có gì ngoài nguyên tắc tổ chức bồi dưỡng cán bộ, điều quan trọng nhất đã viết trong tờ biểu này.

Vị trung niên hói đầu chính là Trương Kiến Siêu cục trưởng cục một ban cán bộ tổ chức trung ương, ông ấy đứng dậy đi tới và chỉ vào tờ biểu trước mặt anh, trầm giọng nói:

- Đồng chí An Tại Đào, đồng chí đã đồng ý tham gia kỳ khảo sát này của tổ chức, vậy tờ biểu này đồng chí có thể điền vào đó …

Tờ biểu màu đỏ này cũng chẳng có gì khác biệt với những tờ biểu bình thường, vẫn là những lý lịch bản thân và công tác học tập sau đó là lý lịch gia đình vân vân.

An Tại Đào nhanh chóng điều xong biểu, Tôn Đảo cầm lấy rồi xem kỹ càng, bỗng mỉm cười nói:

- Đồng chí An Tại Đào, tôi đã xem qua hồ sơ trước kia của đồng chí, trong thành phần gia đình của cậu không có em gái, bây giờ cậu lại điền em gái An Ngọc Trúc, đây có phải cô bé được mẹ cậu nhận nuôi đó không?

An Tại Đào cười nói:

- Đúng vậy, các vị lãnh đạo, năm ngoái mẹ tôi có nhận nuôi một cô bé, thông qua ban dân số mà nhận nuôi, có thủ tục nhận nuôi hợp pháp.

Vị phó ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy họ Lý cầm tờ biểu xem một lượt, bỗng nói lớn:

- Đồng chí An Tại Đào, để cậu đến đây điền vào tờ biểu cũng là do tổ chức khảo sát, bao gồm những bút tích của cậu có phải cẩn thận nghiêm túc không… Một hàng ghi tên cha, sao cậu chỉ ghi mỗi chữ đã chết là sao? Vừa nãy tôi vừa xem qua hồ sơ của cậu, cũng viết như vậy, vì sao lại thế?

Lời này vừa nói ra, Tôn Đảo và Trương Kiến Siêu đều nhíu mày lên. Bọn họ vốn là người trực tiếp phụ trách khảo sát An Tại Đào, đã sớm điều tra rõ ràng về gia cảnh của An Tại Đào, biết An Tại Đào là con riêng, chỉ có điều điều tra không được sâu sắc, bởi vì bây giờ cũng không phải là thời gian kiểm tra quá gắt gao vấn đề xuất thân nữa. Hơn nữa, từ lúc An Tại Đào học tiểu học đến đại học, rồi sau khi tham gia công việc đều biểu hiện rất xuất sắc, đủ để lấp chỗ thiếu sót về xuất thân của anh. Quan trong hơn cả, An Tại Đào được bố trí vào lớp cán bộ cốt cán, đây cũng là những cán bộ cấp cao của Ban tổ chức cán bộ Trung ương trực tiếp thúc đẩy, cục một Bản tổ chức cán bộ trung ương cũng đã cố ý bỏ qua sự khiếm khuyết này.

Nhưng vị Phó ban họ Lý này lại không hề hay biết, thực ra ông ấy cũng vô ý hỏi mà thôi, gì thì gì, viết như vậy cũng không được nghiêm túc cho lắm.

Sắc mặt của Trần Cận Nam bỗng trở nên tái nhợt, vai ông bỗng run lên, chậm rãi quay đầu đi. Trong lúc này, ông không thể đối diện với khuôn mặt vừa xấu hổ vừa giận giữ của An Tại Đào.

Định lại thần, An Tại Đao nghiến răng nói:

- Trưởng ban Lý, bời vì tôi không có cha, bởi vì trước lúc tôi sinh ra cha tôi đã chết rồi, cho nên tôi không biết tên ông ấy…

Phó ban họ Lý nhíu mày lại, nhưng thấy Tôn Đảo đưa mắt qua, nên cũng không hỏi tiếp nữa.

Đây cũng chỉ là điều ngoài ý muốn, nên cũng không ảnh hướng gì đến quyết định của An Tại Đào

Anh được bố trí làm ủy viên thường vụ huyện Quy Ninh thành phố Phòng Sơn, bí thư thị trấn Tư Hà. Bí thư thị trấn được xếp vào ủy viên thường vụ huyện ủy rất ít, những cũng không phải không có, nhưng đây thường là những thị trấn trung tâm hoặc những thị trấn kinh tế trọng điểm. Nhưng An Tại Đào lại phải đến một thị trấn nghèo nhất của huyện Quy Ninh.

Cái gọi là nơi sơn cùng nước độc dân tình loạn, khó quản lý nhất, hơn nữa cũng rất khó đạt những thành tích. Nghe nói An Tại Đào và mình cùng được phân công trong một huyện, vốn Lưu Ngạn rất vui mừng, nhưng khi nghe anh được phân công tới nơi đó, cô lập tức nhíu mày lại.

- An Tại Đào, sao lại về nơi đó chư?

Lưu Ngạn thở dài:

- Anh đến địa phương đó, rất khó có thành tích.

An Tại Đào cười:

- Vậy phải làm sao? Tổ chức đã sắp xếp, anh cũng không có sự lựa chọn.

Quyển 4: Kinh doanh tiểu trấn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui