Lưu Ngạn xuất thân nhà quyền quý, tiền bạc cho đến bây giờ chỉ là chuyện nhỏ. Trương Hân gia đình cũng có bối cảnh, còn Lý Yến thì không cần phải nói. Cha của cô là chủ mỏ than, cái mà không thiếu chính là tiền. Về phần Trương Lỗi, y tuy gia cảnh giàu có, lại có chú là Phó giám đốc sở Công an, nhưng so với những người kia thì còn thua kém xa.
Giám đốc nhà hàng vội vàng đi tới, cười hỏi:
- Vị nào là An Tại Đào tiên sinh?
An Tại Đào bước đến phía trước:
- Là tôi!
Vị Giám đốc chăm chú nhìn An Tại Đào, vẻ mặt tươi cười nói:
- Ngài đến ăn cơm sao không nói trước một tiếng. Hôm nay toàn bộ đều miễn phí hết.
Nói xong, anh ta đưa ra một tấm thẻ hội viên, cao giọng nói:
- Hoan ngênh ngài về sau đến nhà hàng chúng tôi dùng cơm. Chỉ cần đưa tấm thẻ hội viên VIP này thì bất kể thức ăn hay là rượu đều được miễn phí.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, thuận tay nhận lấy. Với Lộ Binh thì hắn không cần khách khí.
- Đi thôi, mọi người!
An Tại Đào chậm rãi bước ra cửa.
Đuôi lông mày Lưu Ngạn nhảy dựng lên, mơ hồ đoán được đây là sản nghiệp của nhà họ Lộ. Lý Yến càng thêm tò mò nhìn bóng dáng anh tuấn của An Tại Đào đang chậm rãi bước ra cửa. Trương Hân cười ha hả, vỗ bả vai Trương Lỗi, trào phúng nói:
- Đi thôi, người anh em. Cất tiền của cậu lại đi.
Trở lại nhà khách Nam Giao, mọi người về phòng nghỉ ngơi. 10h đêm, An Tại Đào, Lưu Ngạn và Trương Hân ba người gặp mặt nhau, kiểm tra lại một lần nữa. Tuy rằng học viên có thể uống rượu, nhưng không được uống nhiều. Dù sao thì khóa huấn luyện luân phiên này liên quan đến tiền đồ của mình nên không ai dám chậm trễ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ngày hôm sau, cơ quan quản lý sự vụ tỉnh ủy phái một chiếc xe chở mười ba học viên đến nhà máy Thiên Nam tham quan. Đây là một doanh nghiệp sản xuất xe máy có danh tiếng trong nước. Buổi sáng thì đi thăm nhà máy, buổi trưa thì ăn cơm, còn buổi chiều đến trường Đảng tỉnh ủy để làm báo cáo.
Chủ giảng buổi hôm nay là giáo sư của trường đại học Đông Sơn Dịch gia Quang Vinh. Dịch gia Quang Vinh đứng trên đài phát biểu về mối quan hệ giữa phát triển và ổn định trong quan hệ kinh tế, quan hệ giữa người và người. Tuy rằng, tất cả mọi người dưới đài đều tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, lại còn ghi ghi chép chép nhưng kỳ thật đều có chút buồn ngủ.
- Các đồng chí, cái gì gọi là cải cách? Cải cách chính là đổi mới. Vĩ nhân đã nói một câu, cải cách mở ra chính là lần thứ hai tái sinh.
Dịch gia Quang Vinh đứng hùng dũng trên bục giảng, quơ chân múa tay.
Nhìn ông ta như vậy, An Tại Đào cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét nghiêm túc. Lưu Ngạn ngồi bên cạnh hắn, khóe miệng giật giật, cảm thấy điều đó không đúng. Cô cũng hiểu được, lời nói nhàm chán này căn bản chính là lãng phí thời gian.
- An Tại Đào, nói không chừng chúng ta sẽ được phân chung một khu đấy.
Lưu Ngạn viết vài chữ vào quyển sổ rồi đưa cho An Tại Đào.
An Tại Đào cúi đầu, khẽ mỉm cười nhìn nét bút lưu loát của Lưu Ngạn trong quyển sổ, rồi vẽ biểu tượng mỉm cười thịnh hành trên mạng.
Lưu Ngạn cúi đầu nhìn, nhíu mày, rồi lại viết:
- Đây là cái gì?
An Tại Đào liếc nhìn Lưu Ngạn rồi lại viết vào quyển sổ của cô bốn chữ:
- Chăm chú nghe giảng!
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi quay đi chỗ khác.
Cũng may buổi báo cáo nhàm chán này chỉ diễn ra có một buổi. Nếu không chắc mọi người không chịu nổi.
Những ngày kế tiếp, Ban tổ chức Trung ương và Tỉnh ủy lại tổ chức cho mười ba người đi tham quan những xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tư nhân ở Thiên Nam. Những nhà máy này khác với nhà máy xe máy Thiên Nam, đó chính là hiệu quả và lợi ích của phần lớn doanh nghiệp nhà nước đều không tốt. Một số đều là mắc nợ, vận hành khó khăn. Trong đó, nhà máy bánh răng ô tô Đông Sơn, đã mấy tháng rồi không có phát tiền lương. Quản lý nhà xưởng hỗn loạn, tâm trạng của công nhân không ổn định.
An Tại Đào dự kiến, ngày cuối cùng chấm dứt khóa huấn luyện, sẽ nghiên cứu và thảo luận lại một lần nữa vấn đề làm thế nào để doanh nghiệp nhà nước thoát khỏi khó khăn, yêu cầu mỗi học viên trong nhóm sẽ tự chuẩn bị đề cương. Mỗi người đều phải lên tiếng trình bày quan điểm của mình.
Từ 1997 đến 2001 là bốn năm gian nan nhất của các doanh nghiệp nhà nước. Liên quan đến vấn đề ổn định xã hội, đến làn gió chính trị, đến phát triển kinh tế. Tổ khảo sát của Ban Tổ chức trung ương sắp xếp việc này cũng là có cái lý của nó.
An Tại Đào biết, ngày cuối cùng kết thúc khóa huấn luyện, mỗi người sẽ có một bài luận tốt nghiệp, trực tiếp quan hệ đến kết quả khảo sát cuối cùng.
Ngày 4 tháng 3, khi mặt trời đã lên cao, buổi thảo luận và nghiên cứu sẽ được cử hành tại hội trường Đị học Kinh tế Đông Sơn. Tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận này đương nhiên là mười ba cán bộ dự bị, một ít giáo sư và giáo viên của trường đại học Kinh tế, còn có các lãnh đạo bộ môn của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đến tham dự. Ngoài ra, tất cả các sinh viên của học viện kinh tế cũng ngồi đầy hội trường.
Việc sắp xếp này hiển nhiên là do tổ khảo sát của Ban tổ chức Trung ương và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chung tay mà làm.
Tôn Đảo đi phía trước, An Tại Đào đi đằng sau. Tiếp đó là mười hai học viên bước vào hội trường. Hội trường đang ồn ào lập tức im lặng hẳn lên. Bất kể là lãnh đạo cơ quan chính phủ hay là giáo sư của trường đại học Kinh tế, cũng như các nhóm sinh viên dự thính đều nhìn chằm chằm vào mười ba học viên trẻ tuổi. Ai cũng biết rằng, đây chính là mười ba cán bộ dự bị mà Ban tổ chức Trung ương dụng tâm bồi dưỡng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiền đồ trong tương lai của bọn họ là vô lượng.
Lãnh đạo và giáo sư của học viên đều ngồi theo đúng vị trí của mình, chăm chú xem những tài liệu trên bàn. Ngồi chính giữa khán đài đều là những nhân vật số một. Về phần bọn họ tới làm giám khảo hay là làm người nghe, có lẽ chỉ có Tôn Đảo biết.
Mười ba học viên ngồi trên đài chủ tịch, bị hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, trong đó có không ít cán bộ lãnh đạo nên trong lòng có chút không yên, không khỏi âm thầm oán giận. Nghiên cứu và thảo luận thì nghiên cứu và thảo luận, vì sao lại làm ra động tĩnh lớn như vậy? Một số học viên chưa chuẩn bị tư tưởng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.
Tôn Đảo hắng giọng:
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, các bạn sinh viên, hôm nay, các học viên của khóa huấn luyện tập trung tại hội trường học viện Kinh tế Đông Sơn sẽ tiến hành nghiên cứu và thảo luận. Vì sao phải tổ chức tại học viện? Khả năng là có học viên sẽ không rõ nên tôi có thể nói cho các bạn biết là, hôm nay chính là kiểm nghiệm lại thành quả học tập của các bạn trong thời gian vừa rồi.
- Các bạn đã có những ngày đi khảo sát, tham quan rất nhiều xí nghiệp, vừa có xí nghiệp kinh doanh tốt, vừa có xí nghiệp kinh doanh không hiệu quả. Có nơi quản lý tốt, có nơi quản lý không tốt, thậm chí có nơi còn sắp phá sản. Đồng thời, các bạn cũng đã nghe rất nhiều báo cáo, có chuyên gia kinh tế, cũng như các cán bộ lãnh đạo nhiều kinh nghiệm. Hôm nay, mỗi người trong các bạn đều phải phát biểu ý kiến của mình. Các bạn lên tiếng có trình độ hay không tôi không tính. Đồng chí của tổ khảo sát Ban tổ chức Trung ương cũng không tính. Tôi nghĩ, các lãnh đạo bộ môn và các giáo sư chuyên gia kinh tế sẽ bình xét các bạn.
- Cải cách đã mở ra, các người đều là những cán bộ tuyến đầu trong việc phát triển kinh tế những năm tới. Cho nên, việc nghiên cứu và thảo luận lúc này đây, mọi người có thể phát biểu thoải mái. Kết hợp thực tế, kết hợp với những gì mà mọi người đã học, nêu ra quan điểm của bản thân.
Các học viên bắt đầu lên tiếng. Khi phát biểu quan điểm, phải trả lời các câu hỏi của các cán bộ và giáo sư, thậm chí là của các bạn sinh viên. Những người có sự chuẩn bị tốt, tuy rằng những quan điểm đó đều là lỗi thời so với thể chế cải cách kinh tế, nhưng cuối cùng vẫn qua được.
Những người chưa chuẩn bị tốt thì có chút hoang mang. Giọng nói khó khăn, diễn đạt lộn xộn, không logic. Chẳng hạn như Trương Lỗi, khi y nghe một vấn đề của một giáo sư trường đại học Đông Sơn đặt ra, y đã cảm thấy bối rối. Y đã nhập làm một khái niệm "Doanh nghiệp nhà nước" và "Xí nghiệp quốc doanh".
Sinh viên toàn trường cười rộ lên. Các cán bộ thì đều lắc đầu. Cho dù là An Tại Đào hay người khác đều có cảm giác buồn cười không chịu nổi.
Một giáo sư tóc hoa râm của trường đại học kinh tế Đông Sơn đứng dậy, nhếch cái kính lên một chút, cười nói với Tôn Đảo:
- Trưởng phòng Tôn, các vị lãnh đạo, tôi là giáo sư Trần Lương Phúc của trường đại học Kinh tế Đông Sơn. Tôi có một vấn đề nho nhỏ, muốn thỉnh giáo hơn mười vị cán bộ dự bị ở đây, không biết có được không ạ?
Tôn Đảo ngẩn ra, nhưng cười nói:
- Có thể, mời giáo sư Trần đặt vấn đề.
Trần Lương Phúc bước đến tấm bảng đn, dùng phấn màu đỏ viết lên bảng mấy chữ. Nét chữ rất phóng khoáng.
- Nhà máy tương tạo thành phố Phòng Sơn!
- Nhà máy chế tạo thiết bị cơ điện Thiên Nam.
- Công ty TNHH thiết bị điện Lục Đảo.
- Công ty Cổ phần Thụy Dương Thiên Nam.
Trần Lương Phúc khẽ mỉm cười nhìn mười ba học viên, lớn tiếng nói:
- Xin hỏi các vị, có vị nào có thể nói cho tôi biết bốn doanh nghiệp này có doanh nghiệp nào là doanh nghiệp nhà nước hoàn toàn? Xin chú ý, là xí nghiệp quốc hữu hoàn toàn chứ không phải là xí nghiệp quốc hữu khống chế cổ phần.
Trần Lương Phúc viết bốn cái tên này đều là những cái tên không quen thuộc cho lắm. Không cần nói đám học viên như An Tại Đào, ngay cả một số lãnh đạo bộ môn cũng chưa chắc hiểu biết hết.
- Vì sao lại là doanh nghiệp này?
Trần Lương Phúc hỏi lại.
- Chỉ là thiết bị cơ điện thôi, hẳn là sản phẩm kinh doanh do quốc gia khống chế.
Trương Lỗi hơi sửng sốt nhưng cũng vẫn đáp lại.
Trần Lương Phúc cười ha hả, lắc đầu:
- Đồng chí, xem ra kiến thức phổ thông của cậu phải về nạp lại rồi. Ừ, trở về học lại cho tốt kiến thức phổ thông đi. Cậu với doanh nghiệp nhà nước với doanh nghiệp tư nhân không có sự phân biệt rõ ràng thì làm sao mà làm quản lý về kinh tế trong tương lai chứ?
Trương Lỗi đỏ mặt lên:
- Xin hỏi giáo sư Trần, ngài nói cũng không cần phải nói .....
Lời nói của Trương Lỗi còn chưa dứt thì Trần Lương Phúc trừng mắt nhìn y khiến y im bặt. Trương Lỗi xấu hổ xoa tay, tự động ngồi xuống.
Lưu Ngạn nhíu này, không kìm nổi liếc nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn, cúi đầu nói:
- An Tại Đào, anh đứng lên trả lời đi. Người kia cố ý tìm tới đấy.
An Tại Đào cười, chậm rãi đứng dậy, cao giọng đáp:
- Giáo sư Trần, tôi xin trả lời câu hỏi của giáo sư. Tôi cho rằng, chỉ có một xí nghiệp duy nhất. Đó chính là nhà máy tương tạo thành phố Phòng Sơn là doanh nghiệp nhà nước hoàn toàn.
Trần Lương Phúc ánh mắt sáng ngời, cảm thấy tò mò nhìn An Tại Đào, bắt gặp người thanh niên này trẻ tuổi, anh tuấn, lại mang theo khí chất của một học giả. Khi đứng sống lưng thẳng tắp, không nói nhiều liền vào thẳng vấn đề:
- Đồng chí có thể cho biết nguyên nhân vì sao đồng chí lại phán đoán như vậy?
- Giáo sư Trần, mấu chốt chính là chữ "thành phố". Chỉ có doanh nghiệp nhà nước thì mới có chữ "thành phố" trong đó. Ví dụ như doanh nghiệp gì đó thành phố gì đó. Còn doanh nghiệp tư nhân thì không có chữ này, chỉ có thể gọi là nhà máy nào đó mà thôi. Ba doanh nghiệp phía sau, hiển nhiên có thể phân biệt đâu là doanh nghiệp tư nhân, đâu là công ty TNHH và đâu là công ty cổ phần.
Thần sắc An Tại Đào vẫn rất bình tĩnh.
Trần Lương Phúc gật đầu:
- Không tồi, không tồi. Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng chính một chi tiết nhỏ như vầy có thể nhìn ra toàn diện tố chất của một người. Không tồi, tiểu tử, cậu tốt lắm, tiếp tục phát huy nhé.
Ba người cuối cùng phát biểu là Lưu Ngạn, Trương Hân và An Tại Đào.
Trương Hân phát biểu có phần giảo hoạt nhưng đây cũng phù hợp với tính cách của y. Y hời hợt với cải cách doanh nghiệp nhà nước, không nhắm vào bất cứ người nào điểm nào. Quán triệt chính sách của trung ương, còn thuận miệng trích dẫn tinh thần của buổi nói chuyện của Đặng lão năm đó. Đối với bài phát biểu của y, các cán bộ cũng như học giả, sinh viên cũng không ai cảm thấy hứng thú. Vấn đề của cậu chẳng lẽ bất mãn với chính sách của trung ương? Bất mãn với tinh thần chỉ thị của vĩ nhân?
Đến bài phát biểu của Lưu Ngạn. Cô hiển nhiên là chuẩn bị rất tốt. tuy quan điểm không mới nhưng cẩn thận, làm cho người ta không tìm được chỗ hỏng nào. Kỳ thật, Lưu Ngạn vốn là phóng viên tin tức kinh tế, chẳng qua đây đụng phải vấn đề quen thuộc mà thôi.
Chỉ có điều, cô có sự hạn chế về thời gian, không thể so sánh với người tái sinh như An Tại Đào.
Khi chuẩn bị phát biểu, An Tại Đào cũng đã nghĩ đến sáu tháng cuối năm 1999. Vì thực hiện đề xuất " Ba năm cải cách doanh nghiệp nhà nước, mục tiêu thoát khỏi khó khăn" của Trung ương, quý bốn năm 1999 đã bắt đầu thực thi trái quyền (quyền của chủ nợ), thôn qua việc nắm bắt tài sản xiết nợ của ngân hàng để đạt tới việc phòng bị tài chính và giảm bớt gánh nặng nợ nần của doanh nghiệp nhà nước.
Nếu việc thực thi diễn ra trong quý bốn. Như vậy chứng tỏ rằng, ít nhất giới lãnh đạo trung ương và trong giới kinh tế đã có nhận thức rõ ràng về khái niệm "Chuyển nợ thành cổ phần". Hắn lên tiếng đề xuất thì cũng không được xem là phiêu lưu chính trị gì cả.
Quả nhiên, hắn vừa mới nói ra "trái quyền" (quyền của chủ nợ) thì một vài giáo sư của trường đại học bắt đầu khẽ khẽ bàn luận. Còn giáo sư Trần Lương Phúc thì ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, trong mắt phát ra thần thái khác thường.
Trần Lương Phúc đứng dậy, cao giọng hỏi:
- Khoan đã, thật ngại quá, tôi muốn hỏi đồng chí An Tại Đào một chút. Cậu có biết thế nào là "Chuyển nợ thành cổ phần" hay không? Xin hỏi quan điểm của cậu là....
- Giáo sư Trần, trước kia tôi là phóng viên tin tức, bởi vì phải phỏng vấn nên tôi đã từng tiếp xúc một ít học giả kinh tế....
An Tại Đào nói vẻ thản nhiên, như thể những lời này không phải là kinh nghiệm của cuộc đờihắn đã từng trải qua:
- Theo ý hiểu của tôi, cái gọi là chuyển nợ thành cổ phần là việc công ty quản lý tài chính của quốc gia thu mua những tài sản gán nợ của ngân hàng, chuyển quan hệ nợ nần giữa ngân hàng và doanh nghiệp thành công ty quản lý tài chính nắm giữ cổ phần khống chế của doanh nghiệp. Quyền chủ nợ chuyển thành quyền sở hữu cổ phần. Phần lãi lẽ ra phải trả thì chuyển thành lợi tức theo cổ phần...
Trần Lương Phúc nghe xong thì thần sắc có chút hưng phấn. Năm ngoái, ông ta đã cùng với một vài giáo sư của trường đại học Kinh tế Đông Sơn liên hiệp với nhau làm thành đề án về "Chuyển nợ thành cổ phần". Đáng tiếc là không được coi trọng.
Hiện giờ, ông ta lại nghe từ trong miệng một cán bộ dự bị thuật ngữ chuyên nghiệp như thế này thì thiện cảm trong lòng đối với An Tại Đào càng tăng lên.
Ông ta quay đầu nhìn một vài giáo sư, ánh mắt trao đổi một chút rồi tiếp tục hỏi:
- Đồng chí Tiểu An, một người không học chuyên về kinh tế mà nhận thức được vấn đề này thật khiến cho người ta phải thán phục. Tuy nhiên, cậu có biết "Chuyển nợ thành cổ phần" cũng có khả năng trở thành một cơ hội trốn nợ của các xí nghiệp phi pháp, rất phiêu lưu về tài chính hay không?
Trần Lương Phúc liên tục nói ra những thuật ngữ chuyên ngành. Ngoại trừ Lưu Ngạn thì những học viên còn lại đều nghe không hiểu gì. Nói thật, nếu không phải sớm chuẩn bị thì An Tại Đào cũng không thể hiểu được.
Nhưng hắn hôm nay đã có sự chuẩn bị chu đáo. Quan điểm "Chuyển nợ thành cổ phần" nếu không khiến hắn bỗng nhiên nổi tiếng thì cũng sẽ đặt một dấu chấm kết thúc cho khóa huấn luyện này. Thậm chí, còn có khả năng lại một lần nữa khiến lãnh đạo cao tầng chú ý.
- Bởi vì tài chính quốc gia và khả năng tài lực của ngân hàng là có hạn. "Chuyển nợ thành cổ phần" không quá lớn. Cho nên, "Chuyển nợ thành cổ phần" này tài lực phải tập trung sử dụng để cứu sống một số ít xí nghiệp. Chế định của trung ương đối với doanh nghiệp nhà nước có cái nên làm, có cái không nên làm. Tương tự cũng ứng với phương châm "Chuyển nợ thành cổ phần".
Trần Lương Phúc chậm rãi gật đầu, rồi đột nhiên cao giọng hỏi:
- Còn gì nữa không?
An Tại Đào hơi sửng sốt, trầm ngâm một chút:
- Còn nữa, tôi cho rằng, thực thi "Chuyển nợ thành cổ phần" phải phù hợp với quy định của pháp luật.
- Tuy rằng nói đơn giản nhưng thật ra không đơn giản.
Trần Lương Phúc cười ha hả, tiếng cười vang khắp hội trường. Một vài giáo sư của trường đại học bắt đầu vỗ tay. Lúc đầu thì thưa thớt nhưng sau đó các sinh viên cũng bắt đầu vỗ tay theo khiến cho trong hội trường vang dội. An Tại Đào hướng về phía các lãnh đạo và dưới khán đài cúi đầu chào rồi chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.
Trương Hân có chút ghen tỵ nhìn An Tại Đào, trong đầu cảm thấy có một cảm giác không nói nên lời. Trương Lỗi thì sắc mặt có chút trắng bệch. Biểu hiện của An Tại Đào thật trái ngược với y. Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Yến thì đỏ ửng, dùng sức mà vỗ tay thật to, hướng ánh mắt tán thưởng của mình nhìn An Tại Đào.
- Biểu hiện của anh ta nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lưu Ngạn vẫn ngồi yên lặng vỗ tay một cách vô thức, ánh mắt thâm thúy nhìn An Tại Đào.
Ngày hôm sau, An Tại Đào với quan điểm đề xuất "Chuyển nợ thành cổ phần" đã được các giáo sư của trường đại học Kinh tế Đông Sơn đem ra thảo luận lần nữa. Các phóng viên lấy tin của các cơ quan truyền thông lớn của tỉnh Đông Sơn đều đồng loạt đăng báo.
Nhật báo Đông Sơn với tiêu đề là: "Chuyển nợ thành cổ phần"- Một cán bộ thanh niên và một học gia kinh tế. Còn tiêu đề của báo chiều Đông Sơn là "Chuyển nợ thành cổ phần trong mắt một cán bộ thanh niên". Báo đô thị thì đăng tải tiêu đề bình dân một chút "Tư tưởng mạnh bạo này có thúc đẩy được bước tiến cải cách của doanh nghiệp nhà nước hay không?"
Khóa huấn luyện tập trung đến đây cơ bản đã chấm dứt. Nhưng vẫn chưa vội giải tán. Bởi vì kế tiếp, tổ khảo sát của Ban tổ chức Trung ương cùng với Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ bắt đầu tiến hành điều phối mười ba học viên này. Nhưng sau này An Tại Đào biết được rằng, việc điều phối này không được thông báo rộng rãi. Tổ khảo sát sẽ đem tất cả tin tức về học viên quay trở về Ban tổ chức trung ương, tiến hành phân phối thống nhất lại lần nữa. Cho nên thời gian sẽ kéo dài hơn một chút.
Cho nên, mười ba người này cũng chưa vội rời khỏi Thiên Nam mà tiếp tục ở lại nhà khách Nam Giao, khẩn trương chờ kết quả.
Trương Hân cũng không biết bằng cách nào mà biết được tin tức, kích động chạy vào phòng An Tại Đào. Thấy An Tại Đào và Lưu Ngạn đang viết báo cáo tổng kết công tác chi bộ Đảng lâm thời.
- Hai vị, nói cho các người một tin tức tốt này.
- Tin tức tốt gì?
Lưu Ngạn ngẩng đầu nhìn Trương Hân, thản nhiên cười:
- Không phải là thống nhất điều phối sao? Nhìn bộ dạng kích động của anh kìa?
Trương Hân cười gượng:
- Hai vị, phải biết rằng chức của chúng ta trước kia đều là hư chức. Cho dù có là thực chức thì cũng là ở một số phòng và bộ môn thôi. Nhưng lần này, tôi nghe nói, học viên ưu tú nhất trong chúng ta sẽ có thể được đề bạt lên cấp cục Phó. Mà mọi người trong chúng ta đều muốn được phân phối đến các tỉnh đảm nhiệm chức lãnh đạo.
- Cái này đồng nghĩa với việc trong chúng ta khả năng sẽ có một người bước lên trời, đạt được chức Phó chủ tịch huyện hay Phó bí thư? Cái này cũng chưa được xem là tin tức tốt sao?
Trương Hân có chút hâm một nhìn An Tại Đào:
- An Tại Đào, cậu cũng rất có khả năng đấy. Cậu là người tạo được tiếng vang gần đây.
An Tại Đào cười:
- Chúng ta còn trẻ, tôi thật không hy vọng mình tiến quá nhanh như vậy, chỉ mong mình từng bước một khởi điểm ở cơ sở. Miễn là có tác dụng trong tương lai.
Khi nói chuyện, di động của An Tại Đào đột nhiên vang lên, là điện thoại ở nhà. An Tại Đào ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng. Bây giờ là buổi chiều. Hắn nghĩ thầm trong lòng: Hôm nay là cuối tuần, chắc mẹ và Trúc Tử đều ở nhà.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn bước ra ngoài tiếp điện thoại.
Hắn vừa mới "Alo" một tiếng thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của Trúc Tử. An Tại Đào chấn động trong lòng, kinh hãi hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao em không đi học?
- Anh, mẹ bệnh rồi. Vừa rồi có một người phụ nữ đến tìm mẹ, bà ta ức hiếp mẹ. Khi bà ta đi rồi thì mẹ liền choáng váng ngã xuống đất. Em không còn cách nào khách, bèn nhờ thầy Trương bên cạnh. Thầy Trương đã chở mẹ đến bệnh viện, còn em gọi điện thoại cho anh. Anh, anh mau trở về nhà, em...
Trúc Tử trong điện thoại khóc rống lên.
An Tại Đào run người lên:
- Trúc Tử, đừng hoảng hốt, anh lập tức trở về ngay. Không nên gấp gáp, anh về liền, em đừng đi đâu, ở nhà chờ anh, nhớ kỹ đó.
An Tại Đào như một trận gió vọt vào phòng, mặc áo khoác rồi mang túi xách chạy ra ngoài.
- An Tại Đào, anh bị gì thế?
Lưu Ngạn biến sắc, vội đuổi theo.
- Lưu Ngạn, mẹ tôi bị bệnh, tôi phải lập tức trở về. Mọi việc ở đây nhờ hai người giải quyết giúp.
Giọng nói của An Tại Đào truyền đến từ cuối hành lang. Khi Lưu Ngạn chạy xuống dưới lầu thì An Tại Đào đã sớm rời khỏi nhà khách Nam Giao, hòa mình vào dòng xe cộ.
Lưu Ngạn kinh ngạc đứng chôn chân thật lâu một chỗ rồi mới từ từ thở dài. Trương Hân cũng chậm rãi bước xuống, mỉm cười:
- Lưu Ngạn, nếu lo lắng thì cùng nhau lái xe đi theo đi.
Lưu Ngạn lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...