Trong phòng làm việc của Mạnh Đông Linh có hai người thanh niên áng chừng hơn 30 tuổi. An Tại Đào nhìn lướt qua, đuôi mày nhảy dựng, nhận ra họ là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Một người tên là Lý Tân, Phó trưởng phòng, người còn lại là nhân viên tên Trương Kiến Quốc.
Ủy ban Kỷ luật tìm mình? An Tại Đào ngay lập tức biết có chuyện.
Ủy ban Kỷ luật tìm, đối với cán bộ đảng viên mà nói, cũng không phải chuyện tốt gì, ít nhất cho thấy là có hành vi vi phạm kỷ luật. Tất nhiên cũng không phải lúc nào cũng thế.
Ủy ban Kỷ luật tìm đích danh mình, An Tại Đào trong lòng cười lạnh. Lại là Cao Đại Sơn vừa nhảy dù đến Tân Hải đã nhanh nhẩu ra tay rồi.
Mạnh Đông Linh vẻ mặt có chút âm trầm, khoát tay:
- Đồng chí An Tại Đào, hai đồng chí Ủy ban Kỷ luật muốn nói chuyện, anh có vấn đề gì, cứ thẳng thắn nói rõ với hai đồng chí này.
An Tại Đào lập tức hiểu, chắc chắn là Cao Đại Sơn và Mông Hổ định dùng cây sắt còn nóng đánh Đỗ Canh, xuống tay với mình chỉ là cái cớ, mục tiêu chân chính là Đỗ Canh. Dù sao, hắn vẫn là Thư ký của Bí thư mà.
Chỉ có điều không biết Cao Tại Sơn thêu dệt cho mình tội danh gì? Hắn bình tĩnh, quay đầu nhìn Mạnh Đông Linh, giọng lạnh như băng:
- Mạnh trưởng ban, tôi vừa mới đảm nhiệm công việc này, luôn tuân thủ kỷ luật, tôi có vấn đề gì? Cô có thể nói rõ không?
Mạnh Đông Linh thật không ngờ An Tại Đào lại cứng rắn, mạnh mẽ như thế. Cô cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, cười lạnh một tiếng:
- Có vấn đề gì hãy nghe Ủy ban Kỷ luật nói, tôi có nói gì cũng vô ích.
Lý Tân và Trương Kiến Quốc bỗng nhiên đứng dậy, liếc mắt một cái, thản nhiên:
- Đồng chí An Tại Đào, mời anh đi cùng chúng tôi.
An Tại Đào gật đầu:
- Tôi sẵn sàng phối hợp với Ủy ban Kỷ luật làm việc.
Ba người lập tức rời khỏi phòng Mạnh Đông Linh. An Tại Đào quay người lại nhìn Mạnh Đông Linh đang hả hê khi thấy người khác gặp họa, giọng trầm xuống một cách kỳ lạ:
- Mạnh trưởng ban, đây gọi là ném đá dấu tay. Tuy nhiên, tôi tin cô sẽ phải hối hận, cô nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay.
An Tại Đào xuống lầu, lên xe của Ủy ban Kỷ luật. Xe không ngờ ra khỏi tòa nhà Thành ủy rồi đi thẳng vào một gian phòng khách phía đông Tân Hải. Ủy ban Kỷ luật có hai phòng làm việc ở đây. An Tại Đào đi theo hai người vào phòng, chậm rãi ngồi xuống ghế, thần sắc bình tĩnh mà nhìn Lý Tân và Trương Kiến Quốc:
- Hai vị, tôi chỉ là một cán bộ cấp phòng, có cần thiết phải quan trọng hóa vấn đề như thế không?
Hai người Lý Tương và Trương Kiến Quốc còn tưởng An Tại Đào ỉ thế có Đỗ Canh chống lưng, không xem Ủy ban Kỷ luật ra gì, liền có chút nóng giận, trầm giọng nói:
- Chúng ta đang làm việc công, hãy phối hợp!
An tại Đào cười khẩy:
- Cần hỏi gì cứ hỏi, biết cái gì tôi sẽ trả lời hết.
Lý Tân lấy ra một tập tài liệu, Trương Kiến Quốc thì lấy giấy bút ra sẵn sàng ghi chép, xem bộ dạng hai người đúng là cực kỳ nghiêm trọng. An Tại Đào biết hai người này cũng chỉ là nhận lệnh mà làm. Hắn cũng tự tin mình không có vấn đề gì, trong lòng tất nhiên không có chút sợ hãi nào cả.
- An Tại Đào, Ủy ban Kỷ luật gần đây có nhận được thư tố cáo anh lấy cớ mừng nhà mới để nhận hối lộ. Ngoài ra, còn có người tố cáo anh có tài sản lớn không rõ lai lịch. Chúng ta đã đi qua ngân hàng kiểm tra, anh mới tham gia công tác 1 năm, mua nhà không nói, còn có một khoản tiền lớn gửi ngân hàng, ngoài ra còn có số cổ phiếu lớn ở thị trường chứng khoán.
Lý Tân thong thả nói, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại.
Hạ Thiên Nông thất thế, Đỗ Canh bị chèn ép, tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cao Đại Sơn và Chủ tịch thành phố Mông Hổ cấu kết với nhau, muốn thông qua An Tại Đào đấu Đỗ Cảnh. Trong mắt Lý Tân, thì vị Thư ký Bí thư thành ủy con đường làm quan rộng mở trước đây bây giờ sắp trở thành vật hi sinh của cuộc đấu quyền lực.
Nghe người của Ủy ban Kỷ luật căn vặn, An Tại Đào không kìm nổi bật cười ha hả.
- Anh còn cười cái gì? Đây là Ủy ban Kỷ luật chất vấn, anh còn có thái độ đó à? An Tại Đào, anh là Đảng viên, còn có chút quan niệm nào về cái gọi là tổ chức kỷ luật không vậy?
Trương Kiến Quốc đứng bật dậy nói.
Cuồng phong gào ghét trước xe Đỗ Canh, con đường phía trước bụi tung mù mịt, thậm chí còn nhìn không rõ đường. Lão Triệu không thể không giảm tốc độ, đề phòng có trở ngại.
Nếu nói Cao Đại Sơn thình lình xuất hiện, Đỗ Canh cũng đã trù tính. Nhưng Chu Liên Hoa này như từ trên trời rơi xuống, khiến người ta không thể không tột cùng kinh ngạc. Tại sao lại là cô ta? Cô ta là Tôn hầu tử nhảy ra từ hang đá nào?
Đỗ Canh không hề biết Chu Liên Hoa đã nhắm vị trí Ủy viên thường vụ không phải một hai ngày, càng không phải là người nổi bật, càng có thể giấu diếm hành động.
Cũng là vì cô ta mệnh tốt, nên may mắn có một người bà con xa có chức vị ở tỉnh, trước đây là Thư ký của lãnh đạo, mà vị lãnh đạo đó năm kia điều nhiệm về tỉnh Đông Sơn. Được Phó bí thư tỉnh ủy Triệu Tư Quân đó giật dây bắc cầu, nên Chu Liên Hoa liền nương theo chiều gió thường xuyên đi "công tác" trên tỉnh. Tới thời khắc mấu chốt, Chu Liên Hoa mới bật chốt ô dù, mà Triệu phó bí thư cũng không cự tuyệt, trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy có nói đỡ cho cô mấy câu.
Những việc này đều lặng lẽ làm sau màn, ngay cả Mông Hổ cũng không hề hay biết. Thế mới nói Chu Liên Hoa đúng là một người đàn bà lòng dạ thâm sâu.
Đỗ Canh thần sắc cực kỳ khó coi, ông ta yên lặng ngồi trên xe, đột nhiên hỏi một câu:
- Tiểu An hiện tại biểu hiện như thế nào?
- Vẫn bình chân như vại, không có gì khác.
Tống Lượng ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu lại đáp.
Đột nhiên điện thoại ddi động của Tống Lượng vang lên, là Mạnh Đông Linh gọi. Nghe điện thoại xong, Tống Lượng sắc mặt căng thẳng, quay đầu lại vội nói:
- Sếp, không tốt rồi. Tiểu An bị người của Ủy ban Kỷ luật mời đến nói chuyện.
Đỗ Canh chấn động, toàn thân căng lên, la lớn:
- Có chuyện gì?
- Nghe nói Ủy ban Kỷ luật nhận được đơn tố cáo, nói là Tiểu An năm ngoái mừng tân gia mượn danh Bí thư thu nhận nhiều tiền mừng. Còn nữa, nghe nói cậu ta rất giàu, không chỉ có tài khoản mở ở ngân hàng mà còn có hơn mười vạn cổ phiếu.
Đỗ Canh sắc mặt đột nhiên biến đổi, bất lực ngồi phịch xuống, căm giận nói:
- Ngoài miệng thì thơn thớt nói cười, thật là đáng giận!
Tống Lượng thở dài:
- Sếp, giờ tính sao?
Đỗ Canh thở một hơi thật dài:
- Đây là Mông Hổ và Cao Đại Sơn đánh tôi thôi. Trước mắt cứ kệ bọn họ, yên lặng xem diễn biến thế nào.
Qúa giờ cơm, thấy con còn chưa về, An Nhã Chi có chút sốt ruột. Hôm nay An Tại Đào có điện thoại về báo sẽ ăn cơm nhà.
An Nhac Chi ngẫm nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho An Tại Đào, máy tắt. Lại gọi đến Hạ gia, hỏi Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết cũng nói hắn đang ở cơ quan. Mãi cho đến đêm khuya, An Tại Đào vẫn không có tin tức gì, hai nhà mới bối rối, gọi điện khắp nơi để tìm.
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào vẫn không đi làm, Hạ Hiểu Tuyết gọi mấy cú điện thoại, mới biết, An Tại Đào đã bị người của Ủy ban Kỷ luật đem đi. Tin tức này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến cô vô cùng sợ hãi.
- Ba, ba, ba khẩn trương đi tìm hiểu, Tiểu An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Hiểu Tuyết cuống quýt thông báo cho Hạ Thiên Nông qua điện thoại.
Con rể gặp chuyện bất trắc, Hạ Thiên Nông làm sao có thể không lo lắng. Tuy rằng ông trước mắt thất thế, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo thành phố, muốn điều tra chuyện nhỏ như vậy chẳng khó gì là khó. 10h sáng, đã có tin báo cho Hiểu Tuyết.
Nghe nói là việc tiền bạc, Hạ Hiểu Tuyết bình tĩnh hơn một chút. Cô ngồi một chỗ suy nghĩ, thần sắc biến đổi không ngừng. Mạnh Cúc ngồi một bên, vẻ mặt cực kỳ lo lắng. Nghe nói An Tại Đào bị thẩm tra, cô trong lòng lo lắng không kém gì Hạ Hiểu Tuyết, chỉ là trước mặt Hạ Hiểu Tuyết cố gắng không thể hiện ra thôi.
Cô cũng đã vài lần muốn gọi điện lên thủ đô, nhưng cuối cùng đều cố gắng kiềm chế. Bởi vì, cô cũng không chưa rõ ràng sự việc.
- Hiểu Tuyết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mạnh Cúc cuối cùng không kìm nổi, buột miệng hỏi.
Hạ Hiểu Tuyết liếc mắt thấy Mạnh Cúc đứng ngồi không yên, trong lòng âm thầm thở dài, nắm lấy tay Mạnh Cúc, dịu dàng nói:
- Chị Cúc, Tiểu Đào không việc gì đâu…
Nói xong, Hạ Hiểu Tuyết gọi liền hai cú điện thoai. Một là cho An Nhã Chi, nhắc bà khẩn trương tìm bằng chứng lần trước An Tại Đào trúng thưởng. Sau đó lại gọi cho Lộ Binh, hỏi Lộ Binh việc An Tại Đào nhờ anh ta xử lý đã làm xong chưa. Nghe được Lộ Binh khẳng định chắc chắn, cô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một giờ sau, vào khoảng 11h, Hạ Hiểu Tuyết mặc áo khoác, sắc mặt ngưng trọng cùng Mạnh Cúc đi ra cửa. Thạch Thanh nhíu mày:
- Hiểu Tuyết, con đi đâu? Nghe mẹ, con chỉ là một cô gái, việc Tiểu Đào hay là cứ để ba tìm cách giải quyết?
Hạ Hiểu Tuyết quay đầu lại, khẽ mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên mà kiên định:
- Mẹ, mẹ không phải xen vào, chuyện này không cần ba ra mặt, con có thể xử lý.
Hai người đi xuống lầu. Lộ Binh đã mở cánh cửa chiếc xe màu đen chờ dưới lầu. Nhìn thấy Mạnh Cúc xinh đẹp ngời ngợi đi sau lưng Hiểu Tuyết, tuy rằng có chút tò mò, nhưng đang lúc căng thẳng, anh ta cũng không dám hỏi.
Lộ Binh nhanh chóng đem các giấy tờ biên lai của công trình Hy vọng ở Tân Hải giao lại cho Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết lập tức đi đến tòa nhà Thành ủy. Từ tòa nhà Thành ủy xuống xe, Hạ Hiểu Tuyết khẽ mỉm cười:
- Chị Cúc, chị ở đây cùng Lộ tổng chờ em, em đi một lát, sẽ về ngay.
Mạnh Cúc muốn nói, lại thôi, lẳng lặng gật đầu.
Hạ Hiểu Tuyết mặc áo khoác, đi khỏi khỏi xe của Lộ Binh một đoạn xa, đứng ở bên kia con đường đối diện trụ sở cơ quan thành ủy, nhìn quanh quất không thấy ai, mới gọi vào máy di động của Trần Cận Nam.
Số điện thoại này, là cô trong lúc tình cờ đọc được trong máy di động của An Tại Đào. Cô vốn đối nhân xử thế cẩn thận, tuy rằng An Tại Đào đối với Trần Cận Nam cực kỳ ác cảm, nhưng cô vẫn cố ghi nhớ điện thoại của ông ta. Dù sao, An Thại Đào thân ở chốn quan trường, Trần Cận Nam cho dù muốn hay không vẫn là cha đẻ của hắn, lại sắp ngồi vào vị trí Ủy viên Thường vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nếu chẳng may có biến động nhỏ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Trần Cận Nam mãi sau mới nhận điện thoại, Hạ Hiểu Tuyết lấy lại bình tĩnh, hạ giọng:
- Chú Trần, cháu là Hạ Hiểu Tuyết, hôm qua, Tiểu Đào bị người của Ủy ban Kỷ luật thành phố dẫn đi.
Trần Cận Nam nghe Hạ Hiểu Tuyết báo tin, giật mình kinh hoảng. Hạ Hiểu Tuyết vội vàng đem chuyện này kể rõ ra, lấy nhạy cảm chính trị của Trần Cận Nam làm sao không đoán được đằng sau chuyện này là cái gì.
Trần Cận Nam trầm ngâm một chút, cố gắng nói bằng giọng nói dịu dàng nhất, ông ta đối với cô con dâu tương lai này cũng có vài phần thiện cảm:
- Hiểu Tuyết, trước mắt đừng cuống, cháu đem hết tài liệu cháu có đến cho Ủy ban Kỷ luật đi, đợi chú chút, chú sẽ nghĩ cách!
Cúp điện thoại, Hạ Hiểu Tuyết hít sâu một hơi, gió lạnh tràn qua, thổi mái tóc cô tung sóng xõa, lộ ra khuôn mặt thanh tú mà kiên định. Cô quay đầu lại liếc mắt về phía chiếc xe thể thao của Lộ Binh, rồi băng qua đường đi vào cơ quan Thành ủy.
Hạ Hiểu Tuyết chậm rãi đi lên lầu hai, chậm rãi đi về phía cuối hành lang, đi qua phòng Thư ký, vài nhân viên nhìn thấy cô đều ra cửa nhìn theo bóng dáng uyển chuyển đó đang đi về phía văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cao Đại Sơn, không khỏi thì thầm to nhỏ một phen.
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng gõ cửa phòng tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cao Đại Sơn. Cao Đại Sơn đang đàm đạo cùng mấy cán bộ của Ủy ban, đột nhiên thấy Hạ Hiểu Tuyết không khỏi ngạc nhiên.
- Cao chủ nhiệm, tôi là Hạ Hiểu Tuyết, vợ sắp cưới của An Tại Đào.
Hạ Hiểu Tuyết thần sắc thản nhiên, từ tốn nói, sau đó đem tất cả giấy tờ chứng minh An Tại Đào trong sạch ra, đương nhiên, đây đều là bản sao, tất cả giấy tờ gốc, cô giữ lại.
Kỳ thật, không cần Hạ Hiểu Tuyết cung cấp chứng cớ, An Tại Đào cũng có thể thoát khỏi vụ này. Hắn ngồi trong phòng làm việc của Ủy ban Kỷ luật đối đáp sắc sảo từng chất vấn của Lý Tân và Trương Kiến Quốc. Cũng đưa ra chứng cứ xác minh sự trong sạch của mình. Buổi tối, còn hai người nhâm nhi vào chén rượu. Chỉ có điều, theo nguyên tắc, hắn buộc phải tắt di động, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài.
Đến sáng sớm hôm nay, Lý Tân và Trương Kiến Quốc đã xác minh tình hình, hiện giờ hai người đang báo cáo lên lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật. Mà ngay vào lúc 12h trưa, Lý Tân nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nói là Cao Đại Sơn muốn đích thân đến thăm An Tại Đào, lệnh cho Lý Tân tạm thời lưu An Tại Đào lại.
- Hai vị, tôi vẫn còn chưa thể đi sao? Các anh làm như thế này là vi phạm nghiêm trọng quy định, tôi sẽ báo lên Thành ủy việc này!
An Tại Đào sau một buổi tối bị giam lỏng, bắt đầu cảm thấy bực bội.
Lý Tân xấu hổ xoa tay:
- Thư ký An, thật là ngượng quá, thật ra thì anh đã có thể về, nhưng Cao chủ nhiệm muốn đích thân đến thăm anh, cho nên…
Trụ sở cơ quan Thành ủy.
Cao Đại Sơn ngồi trong phòng làm việc bực mình kinh khủng. Ông ta vừa tới Tân Hải, đúng là chưa quen thực tế ở đây. Chỉ căn cứ vào thỏa thuận với Mông Hổ mà quyết định xuống tay với An Tại Đào. Ông ta vốn nghĩ, một thư ký nho nhỏ, bị Ủy ban Kỷ luật gọi đến, cho dù không có vết nếu đào bới cũng sẽ tìm ra tội. Nhưng kết quả là tiểu tử này từ đầu đến cuối làm việc cực kỳ cẩn thận.
Tài sản lớn đó không ngờ là nhờ trúng thưởng xổ số, có xác minh rõ ràng, điều này không ai có thể phủ nhận, càng khiến người ta kinh ngạc là tất cả tiền mừng tân gia An Tại Đào đều âm thầm ủng hộ Văn phòng công trình Hy Vọng. Vốn Cao Đại Sơn định tìm sơ hở đánh An Tại Đào, từ đó, mượn gió thổi lửa tới bên người Đỗ Canh, nhưng ông ta đúng là quá thất vọng khi không thể tìm ra chứng cứ nào để buộc tội An Tại Đào.
Điều tra không tìm được chứng cứ, tất nhiên không giải quyết được việc gì, Cao Đại Sơn sau khi nhận báo cáo của cấp dưới và những tài liệu sao chép cho Hạ Hiểu Tuyết đem tới liền khẩn trương sai cấp dưới viết biên bảo thả An Tại Đào, đưa chuyện lớn này thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Ông ta vừa mới nhận chức, muốn gây sóng gió để tạo thanh thế nhưng ngược lại, đã không tìm được bất cứ chứng cứ nào, trở thành trò hề trong mắt mọi người, uy tín bị đả kích nghiêm trọng.
Đang suy xét làm thế nào để dìm xuồng vụ việc, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam. Bất thình lình nhận được điện thoại của nhân vật khét tiếng quyền lực này khiến Cao Đại sơn trong lòng có chút bất an, khi ông ta biết được Trần Cận Nam vì An Tại Đào mà điện thoại tới, lòng ông ta lại càng thêm chấn động, lo sợ không yên.
Quyền lực của Trần Cận Nam ông ta rõ ràng như lòng bàn tay, không chỉ là Thường vụ tỉnh ủy mà còn nắm giữ toàn bộ vận mệnh của cán bộ dưới quyền, ngay cả Bí thư Tiếu Tác Niên cũng còn phải nể mặt. Ông ta chỉ mới được đề bạt làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở, sao dám đắc tội với Trần Cận Nam chứ?
Cao Đại Sơn buông điện thoại, chưa kịp trấn tĩnh thì lại nhận được điện thoại của Mông Hổ. Giọng Mông Hổ gấp gáp:
- Lão Cao, có chuyện rồi, tên ranh này không ngờ có ô dù thật lớn. Không cần nói hiện tại không tìm ra chứng cứ, mà nếu có, anh cũng phải thu xếp gọn gàng cho tôi.
Cao Đại Sơn giận tím người, thầm chửi con bà nó, nhưng may mà ngậm miệng lại được. Ông ta với Mông Hổ đều là người của Lý Quốc Khang, hiện giờ vì chuyện này mà đắc tội với Đỗ Canh, nếu lại tiếp tục "đi đêm" cùng Mông Hổ, thì chẳng khác nào đem mình đẩy đến bước đường cùng.
Tống Lượng thật cẩn thận nhìn sắc mặt Đỗ Canh, cúi đầu nói:
- Sếp, có cần điện thoại cho Cao chủ nhiệm không? Việc của Tiểu An…
Đỗ Canh khoát tay, trầm giọng nói:
- Trước mắt cứ yên lặng đã, tôi cũng không tin, việc này có thể xé to ra.
Tống Lượng thở dài, cũng không dám nói gì nữa, đột nhiên nghe vang lên tiếng đập cửa, Tống Lượng khẩn trương đi ra mở cửa, nhìn thấy gương mặt ngưng trọng của Hạ Thiên Nông, gượng cười:
- Hạ Phó chủ tịch, sao lại đến đây?
Hạ Thiên Nông hơi gật đầu, đi vào, cũng không khách khí ngồi xuống ghế:
- Bí thư Đỗ, chuyện của Tiểu Đào là do có người vu khống, có người âm thầm hãm hại, hiện tại đã chứng minh là điều tra nhưng không tìm ra chứng cứ.
Nghe nói An Tại Đào không ngờ đem toàn bộ quà tặng quy thành tiền mặt quyên cho Công trình Hy Vọng, Đỗ Canh cũng có chút kinh ngạc. Ông ta nhíu mày rồi chậm rãi nói:
- Tiểu An làm việc thực không giống người còn trẻ, làm việc quá cẩn thận. Lão Hạ a, tôi xem ra tiểu tử này so với tôi và ông còn láu cá hơn nhiều. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Thiên Nông cười lạnh:
- Bí thư Đỗ, Cao Đại Sơn kia khinh người quá đáng, tôi thật muốn nhìn xem hắn sẽ giải quyết việc này thế nào.
Đỗ Canh thở phào rồi bật cười ha hả:
- Lão Hạ à, bình tĩnh nào, bình tĩnh. Ủy ban Kỷ luật tra án cũng là chuyện bình thường, điều tra nhưng không tìm ra chứng cứ cũng không thể quy kết họ được.
Hạ Thiên Nông mặt không thay đổi, hơi mỉm cười, nhưng lòng thì nặng nề hừ lạnh một tiếng. Qua việc này, ông đúng là có vài phần bất mãn với Đỗ Canh.
An Tại Đào bị Ủy ban Kỷ luật bắt đi, Đỗ Canh không ngờ khoanh tay đứng nhìn, đúng là buồn cười. Kể cả thằng ngốc cũng đoán được, là người ta tính sờ gáy Đỗ Canh, có lẽ nào hắn lại không nhìn ra?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...