Nhận được điện thoại đúng lúc Lưu Ngạn đang buồn bực trong lòng. Hôm qua CCTV phát sóng chương trình đối thoại của cô và An Tại Đào. Nhìn thần sắc bình tĩnh của An Tại Đào khi bắt bẻ mọi ý kiến của cô khiến cho kiều nữ cao ngạo này thấy khó chịu, tắt TV cái phụp.
Lưu Ngan cơ bản là không muốn đến, nhưng mẹ cô nói mãi, cô cũng đành phải đánh xe tới. Xe cô lái là chiếc Lancuzer, ở thời kỳ này, cũng phải là người có thu nhập cao gia đình khá giả mới mong sở hữu nó.
Thấy Lưu Ngạn mở cửa xe bước xuống, Trần Duệ cao hứng chạy ra. Âu Dương Đan nhíu mày, cũng chẳng còn cách nào khác đành theo con đi ra cửa đón.
- Lưu Ngạn!
Lưu Ngạn bất đắc dĩ liếc nhìn Âu Dương Ngạn sau lưng Trần Duệ, chào một tiếng:
- Cô Âu Dương!
Âu Dương Đan cười giòn tan kéo tay Lưu Ngạn, hỏi thăm rối rít. Ban người ngồi vào một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Đột nhiên Lưu Ngạn ánh mắt lóe lên, phát hiện An Tại Đào cùng một cô gái cao gầy rất xinh đẹp sóng vai đi tới Cúc Lan Tiểu Trúc.
Cô gái kia mặc áo khoác màu đen, bên ngoài choàng chiếc khăn màu trắng, bay nhẹ trong gió, khí chất xuất trần, trong sáng thoát tục. Cho dù là Lưu Ngạn tâm cao khí ngạo, nhìn cô gái uyển chuyển đi phía trước, thốt nhiên cũng cảm thấy thiếu tự tin.
Thấy cô gái kia sóng đôi cùng An Tại Đào thái độ rất thân mật, Lưu Ngạn không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm ngạc nhiên, hôn thê của An Tại Đào là người khác cơ mà.
Thấy Lưu Ngạn nhíu mày, Trần Duệ còn tưởng là cô vẫn còn bực tức hắn, liền nhìn An Tại Đào hừ lạnh một tiếng:
- Lại là hắn, lại là hắn. Như thế nào mà mỗi lần tôi đang vui lại gặp hắn. Đúng là đồ xui xẻo. Truyện Tiên Hiệp -
Âu Dương Đan ngạc nhiên nói:
- Trần Duệ, con lẩm bẩm cái gì vậy?
Trần Duệ oán hận chỉ vào An Tại Đào:
- Mẹ, mẹ không biết người này. Hắn tên là An Tại Đào, là một phóng viên nhỏ của Báo Tân Hải Thần, luôn đối đầu với Lưu Ngạn. Ngày đó ở núi Lão Hổ còn…
Lúc này Mạnh Cúc và An Tại Đào đã đẩy cửa bước vào Cúc Lan Tiểu Trúc. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ ngồi xuống bàn bên cạnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Ngạn và Trần Duệ, còn có thêm một phụ nữ trung niên xinh đẹp không khỏi bất ngờ.
An Tại Đào tuy rằng rất ghét Trần Duệ, nhưng Lưu Ngạn dẫu sao cũng có chút quen biết, hơn nữa, hắn đối với tài năng của Lưu Ngan vẫn tán thưởng, cho dù hắn và cô bất đồng quan điểm.
An Tại Đào đã định đổi bàn, nhưng Mạnh Cúc đã ngồi xuống, hắn lấy lại bình tĩnh không để ý đến ánh mắt muốn giết người của Trần Duệ, hướng Lưu Ngạn chào hỏi:
- Chào, Lưu phóng viên!
Lưu Ngạn miễn cưỡng cười, gật gật đầu:
- Cũng khéo nhỉ, anh cũng tới nơi này ăn cơm.
Lưu Ngạn rất kiêu ngạo nhưng không có nghĩa là không được dạy dỗ tốt. Kỳ thật, cô chỉ là vì đã có thành kiến An Tại Đạo viết bài a dua xu nịnh lãnh đạo mà thôi.
…
An Tại Đào? Tân Hải? Chiếc đũa trong tay Âu Dương Đan run run, sắc mặt âm trầm, nhìn gương mặt anh tuấn quen quen kia, trước mắt lập tức hiện ra bóng dáng một người phụ nữ.
Tuy rằng Trần Cận Nam giữ kín bí mật trong quá khứ của mình, nhưng là người thông minh, Âu Dương Đan dựa vào các biểu hiện của chồng cũng lờ mờ đoán ra. 4 năm trước, cô lục ngăn kéo bàn làm việc của Trần Cận Nam thì phát hiện ra chồng từng có một đứa con với tình cũ.
Âu Dương Đan xuất thân trong gia đình cán bộ cao cấp, tâm sơ sâu sắc. Cô biết cách bảo vệ gia đình, cho nên vẫn tảng lờ như không biết gì cả, cũng chưa từng biểu hiện bất cứ khả nghi nào trước mặt Trần Cận Nam. Cô dường như đã có thể bỏ qua hết thảy chuyện cũ, đối với quá khứ của chồng cô cũng muốn quên sạch.
Nhưng trong lòng vẫn như có một vướng mắc. Bằng nhiều con đường, cô hỏi thăm tung tích An Nhã Chi, tất nhiên cũng biết đứa con riêng của Trần Cận Nam tên là An Tại Đào. Ngay trước khi An Tại Đào tốt nghiệp Đại học Yến Sơn, cô vẫn luôn ngấm ngầm theo dõi thái độ chồng mình, xem có sắp xếp công tác con riêng không? Nhưng Trần Cận Nam không hề có động thái gì, sau lại nghe đứa nhỏ này được một người ở thủ đô giới thiệu về làm ở Báo Tân Hải Thần. Cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô hiểu, nếu thông tin chồng mình có con ngoài giá thú lộ ra, thì coi như sự nghiệp chính trị của chồng mình cũng sụp đổ theo. Chồng của cô, gia đình của cô, thể diện của cô, tất cả đều sẽ thành hư ảo.
Âu Dương Đan nhíu mày, lại liếc mắt sang An Tại Đào một lần nữa, đột nhiên cô nhận ra thiếu phụ ngồi cạnh An Tại Đào rất thân thiết đó chính là cháu gái của Triệu lão gia. Cô trong lòng cả kinh, đúng là không thể hiểu vì sao hắn lại có thể quen biết với hạng người cao quý như vậy?
Lúc này, An Tại Đào nghe Trần Duệ gọi mẹ, hắn cũng giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ quý phái đó, ngay cả hắn có sự trầm tĩnh của người đã sống hai kiếp, trong lòng cũng không ngăn nổi sóng gió.
Đây chính là vợ của người đàn ông đó? Chính là vì người phụ nữ này mà khiến ông ta từ bỏ mẹ con hắn?
Thấy An Tại Đào đổi sắc mặt, Mạnh Cúc cũng phải liếc sang ba người bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn, dịu dàng nói:
- Tiểu Đào, chúng ta đi lên lầu 2.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, thuận tay cầm áo khoác của Mạnh Cúc theo, hai người một trước một sau đi lên lầu.
Âu Dương Đan nhìn theo bóng dáng hai người, thần sắc thẫn thờ, phải đến khi Trần Duệ gọi một tiếng mẹ mới khôi phục tinh thần. Cô gượng cười chỉ vào đĩa rau trên bàn, gọi Lưu Ngạn, gọi:
- Tiểu Ngạn, ăn tranh thủ khi còn nóng, tới lúc nguội không còn ngon nữa.
Lưu Ngạn ồ một tiếng, cô đang mải suy nghĩ tới quan hệ của An Tại Đào và Mạnh Cúc. Cô nhớ lần đi núi Lão Hổ có gặp vợ của An Tại Đào. Lại thấy An Tại Đào và người phụ nữ này khá thân mật trong lòng có chút khinh thường.
Lên lầu 2, thần sắc của An Tại Đào mới dịu xuống chút, Mạnh Cúc lúc này mới cười:
- Tiểu Đào, chị cũng đoán được, người đó chính là…
An Tại Đào yên lặng gật đầu:
- Thế giới này quả là nhỏ, hai lần đến thủ đô đều gặp tiểu tử này, lần này không ngờ còn gặp mẹ cậu ta.
Mạnh Cúc nhướng mày, dịu dàng nói:
- Tiểu Đào, đừng để quá lâu trong lòng, chuyện đã qua thì cho qua đi. Hãy nhìn về phía trước. Đúng rồi. Em lúc này đi thủ đô tham gia khóa học Thanh niên tiên tiến của tỉnh, cũng sắp dấn thân vào quan trường rồi còn gì. Kỳ thật, chị không ủng hộ em đi vào con đường này. Quan trường hiểm ác, phức tạp, sao bằng làm một trí thức an niên tự tại. Tuy nhiên, em còn có Hiểu Tuyết phải chăm lo, tương lai cũng cần có điểm tựa vững chắc.
An Tại Đào cười ha hả:
- Chính là trong lòng có chút không thoải mái thôi. Nói đúng hơn là em chỉ thấy đau khổ của mẹ em bao năm qua là không đáng.
Mạnh Cúc thở dài, mắt như có lớp sương mù che khuất, cô đột nhiên nhớ tới, chính mẹ mình cũng đã vì âu sầu mà bỏ xác ở nước ngoài.
Hai người trầm mặc hồi lâu, tới lúc Mạnh Cúc chuyển đề tài:
- Tiểu Đào, em có cơ hội tham gia khóa học này có phải là vì cha vợ hỗ trợ không? Ba mẹ Hiểu Tuyết cũng không tồi, đồng ý hôn sự của em và Hiểu Tuyết đúng là ngoài dự đoán của chị.
An Tại Đào trong lòng cười khổ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, gật đầu xác nhận:
- Đúng. Tuy nhiên, tham gia lớp tập huấn Thanh niên tiên tiến của tỉnh không phải là nhờ ba Hiểu Tuyết, mà là được Bí thư Thành ủy Tân Hải chỉ định. Ông ta muốn em làm thư ký cho mình.
Mạnh Cúc ngẩn ra, nhíu mày:
- Làm thư ký? Tiểu Đào, là bồi bút cho người khác?
An Tại Đào nâng ly rượu có đế lên, nhấp từng ngụm nhỏ, thầm nghĩ kiếp trước có lẽ hắn sẽ không làm, nhưng đời này… miệng hắn nở nụ cười:
- Đừng lo, co được giãn được mới là đại trượng phu. Em ở bên cạnh ông ta ít năm, biết đâu, có thể làm chức quan nhỏ ở địa phương?
Mạnh Cúc nhìn Tại Đào, không giấu được vẻ kinh ngạc, cô cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, chị có cảm giác, em sau khi tốt nghiệp đã thay đổi rất nhiều…
An Tại Đào ngẩn ra, rồi giật mình, đối với Mạnh Cúc, hắn mới tốt nghiệp đại học không đến một năm, vẫn còn lưu lại nét phong nhã hào hoa của sinh viên, Nhưng cô không biết, đối mặt mình lúc này không phải là An Tại Đào năm ngoái cô tiễn ra cổng trường Đại học Yến Sơn, mà là Bí thư Tiểu An dày dặn kinh nghiệm quan trường.
Nhớ đến chính mình khi làm quyền Phó bí thư huyện Hằng Thái, mấy Ủy viên thường vụ luôn mồm gọi Phó bí thư Tiểu An, An Tại Đào không khỏi buồn bã, hai kiếp sống là điều mà hắn phải nuốt vào đáy lòng, gần gũi như Hạ Hiểu Tuyết mà cũng không thể thổ lộ.
Hắn trong lòng lén thở dài.
Hai người ở trên lầu từ tốn ăn, thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện, kể cả Mạnh Cúc lẫn An Tại Đào đều tránh đề cập đến chuyện khiến hai người xấu hổ, cả hai hiểu mình đang chơi với lửa, không cẩn thận sẽ càng ngày càng lún sâu. Mà trong tiềm thức An Tại Đào, nếu có thể cùng Mạnh Cúc giữ mối quan hệ như thế này thì không gì tốt hơn.
Bữa cơm mất nửa giờ, Mạnh Cúc uống mấy chén rượu, dường như lại chếnh choáng say. Hai má đỏ rực, ánh mắt sâu thẳm như nước đầy ẩn ý, cô để mặc An Tại Đào dìu mình xuống cầu thang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...