Quan Thanh

Khu ký túc xá Đại học Yến Sơn, trong nhà Mạnh Cúc.

Mạnh Cúc chậm chạp nâng ly cafe còn bốc hơi nóng trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ. Cô ngẩng đầu nhìn người bác ruột một mực vẫn tránh phía sau màn, người thân duy nhất trên thế gian này của cô, thần sắc hơi ảm đạm.

Cô họ Mạnh, theo họ cha, mà ông ấy lại họ Triệu, hiện giờ là đại thủ trưởng quyền thế hiển hách. Mẹ của cô là em gái nhỏ nhất của ông, năm đó, mẹ cô công tác tại một nhà máy thép ở một huyện Tây Bộ tại Tây Bắc, yêu Mạnh Cương công nhân cùng nhà máy. Bởi vì thân thế của Mạnh Cương không tốt, hôn sự này bị Triệu gia phản đối mãnh liệt. Chính là người bác quyền cao chức trọng này của cô, nghiêm lệnh mẹ cô chia tay cha cô. Đồng thời, còn thông qua tổ chức nhà máy thép gây áp lực với cha cô.

Mà lúc đó, hai người đã vụng trộm làm giấy đăng ký kết hôn. Dưới đau khổ, nhất thời Mạnh Cương luẩn quẩn trong lòng, không ngờ nhảy vào hồ nhân tạo trong nhà máy. Tin dữ truyền đến, mẹ Mạnh Cúc thống khổ, mà lúc này, mẹ Mạnh Cúc phát hiện mình có thai... Sau đó, mẹ con Mạnh Cúc bị Triệu gia an bài ra nước ngoài, sống ở nước ngoài. Tuy rằng Triệu gia chăm sóc đủ kiểu với hai mẹ con, nhưng hai mẹ con vẫn canh cánh trong lòng, mãi đến lúc lâm chung, mẹ Mạnh Cúc cũng không tha thứ cho anh trai của bà.

Mà Mạnh Cúc càng không cần phải nói, sau này tuy cô trở về nước, nhưng lại cự tuyệt trở về Triệu gia sống, thà rằng sống trong ký túc xá của nhân viên trường học, kiên quyết không có bất luận quan hệ gì với người Triệu gia, cũng không thừa nhận là người Triệu gia. Hiện giờ cô còn có thể để Triệu lão vào cửa, chứ năm đầu tiên mới về nước, không biết ông đã gặp cảnh bị cô đóng cửa bao nhiêu lần.

Đối với người cháu gái này, Triệu lão vẫn nuôi một phần áy náy rất sâu. Ông thở dài nói:

- Bé con, năm đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của bác, phải biết rằng thời điểm đó...

Mạnh Cúc cười lạnh một tiếng:

- Không cần nói nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, ngài tự tiện đi.

Mạnh Cúc trục khách, Triệu lão cũng không tức giận, chỉ cười:

- Bé con, vì sao cháu đột nhiên thay đổi chủ ý không xuất ngoại, có phải bởi vì không bỏ được cậu nhóc kia không, cháu yên tâm, lần này, bác không những không phản đối, còn có thể…

Mạnh Cúc duyên dáng đứng dậy:

- Đó là chuyện của tôi, không cần Triệu gia các người quan tâm...

Tuy rằng thái độ của cô rất cứng rắn, nhưng Triệu lão lại có được thứ ông cần. Ông cười cười, lấy một phần danh sách từ trong ngực ra:

- Ừ, đứa nhóc này lập tức sẽ tới thủ đô tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, cháu nếu rảnh có thể gặp cậu ta nhiều hơn.

Mạnh Cúc ngẩn ra, cúi người nhìn lại.

Lật tới trang thứ ba, thấy ba chữ An Tại Đào rõ ràng trước mắt, trong mắt Mạnh Cúc mất tự nhiên mà phát ra vài tia nhu tình. Oan nghiệt, cô vươn ngón tay tinh tế nhẹ nhàng vẽ vòng tròn lên tên An Tại Đào, tâm thần bắt đầu dao động.

Ngay từ lúc đầu, cô cảm thấy rất sợ hãi tình yêu của mình đối với cậu sinh viên nhỏ hơn mình mười tuổi, nhưng tới sau này, cô lại cảm thấy khoảng cách tuổi tác không là vấn đề, chỉ cần … nhưng mà, không đợi cô kịp làm rõ chuyện này với An Tại Đào, cô vốn tính toán chờ sau khi An Tại Đào tốt nghiệp sẽ thổ lộ, nhưng kết quả lại bị Hạ Hiểu Tuyết vượt lên trước. Nhìn thấy tình cảm như keo như sơn của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, lòng cô đau đớn tột cùng.

Vốn nghĩ rằng, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết sau khi rời khỏi Đại học Yến Sơn, tình cảm trong lòng mình sẽ chậm rãi phai nhạt. Nhưng theo thời gian trôi qua, cô ngày càng cảm thấy mình không thể tự kiềm chế. Cho nên, cô quyết định ra nước ngoài sống. Nhưng, quyết định như vậy, sau khi nhìn thấy An Tại Đào, liền mơ hồ bắt đầu dao động.

Cô luyến tiếc hắn, không nỡ đi nữa... Đây là một loại cảm giác rất tinh tế, gần đây cô luôn kiềm chế, vậy mà không kìm nổi muốn nhào vào lòng hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Cúc cảm xúc lẫn lộn, không hiểu như thế nào nữa.


====

Buổi sáng, lúc 9 giờ, Lưu Ngạn thay một bộ áo rét màu tím, dùng một dây kẹp tóc màu nâu đỏ buộc chặt mái tóc dài đen nhánh lại, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu tuyết trắng, rời nhà đi xe thẳng tới trụ sở làm việc của Thông tấn xã quốc gia, cô đi nhận giải thưởng, giống như An Tại Đào, cô cũng giành được giải thưởng báo chí năm 1998.

Lưu Ngạn luôn kiêu ngạo, đối với việc lấy được giải thưởng cũng không có bất ngờ quá lớn, cô cho rằng mình được giải là điều hiển nhiên. Chỉ có điều đồng thời cô lại hơi tức giận. Đối với việc An Tại Đào cũng đạt giải trong lòng cô không cho là đúng, hắn tính là cái gì? Vào nghề báo chưa được nửa năm, chẳng qua là phóng viên nhỏ của một tờ báo nhỏ địa phương, cơ duyên xảo hợp viết một bài nịnh bợ, không ngờ còn quang vinh lấy được giải thưởng cao nhất trong giới tin tức quốc gia, mà cô cũng chỉ nhận được giải nhì.

Gặp An Tại Đào ở ngoài trụ sở làm việc, tuy rằng trong lòng cô không cho là đúng, nhưng dù sao An Tại Đào từng có một lần cứu mạng. Cô xuất thân nhà quyền quý, gia giáo rất tốt, người tuy rằng kiêu ngạo nhưng rất có giáo dưỡng, cô lấy lại bình tĩnh, chủ động chào hỏi An Tại Đào:

- Phóng viên Tiểu An, xin chào.

An Tại Đào quay đầu thấy cô, cũng hơi bất ngờ, cười cười:

- Phóng viên Lưu, xin chào.

Lưu Ngạn gật đầu

- Lần trước được anh cứu giúp, còn chưa có chính thức cảm ơn anh … như vậy đi, tối nay tôi mời anh ăn cơm, xem như cảm ơn ân cứu mạng của anh. Bạn đang đọc truyện được tại

An Tại Đào bật cười:

- Điều này không cần, một chút việc nhỏ mà thôi.

Lưu Ngạn cười thầm trong lòng, hắn từ chối là rất tốt, cô không muốn tiếp tục "giằng co" với An Tại Đào, cũng không kiên trì nữa, vội vàng rời đi.

Trải qua một trình tự nhận giấy chứng nhận và tiền thưởng xong, cô vội vàng đến CCTV (Đài truyền hình TƯ Trung Quốc). Hơn một giờ chiều, cô làm khách quý chuyên mục phỏng vấn hiện trường của CCTV, đề tài là bài viết của cô về Trương Kiến Trúc.

Cô tuyệt đối không ngờ, sau khi khi cô chạy tới CCTV, vào trường quay trên lầu ba, lại nhìn thấy An Tại Đào cũng làm khách quý ngồi trên sân khấu. Trên người mặc một bộ đồ tây màu đen, bên dưới là một chiếc quần xanh thẫm, bên trên mặc một chiếc áo lông màu tím, cả người nhìn qua anh tuấn phóng khoáng.

Tại sao lại gặp hắn? Lưu Ngạn quả thực có một loại cảm giác vô lực và hít thở không thông.

Lưu Ngạn đứng ở cửa phòng quay chà chân, oán giận mà cắn chặt răng. Thật sự là oan gia! Cái gọi là không phải oan gia không gặp mặt, đại khái chính là tình huống này. Mà Lưu Ngạn càng bất ngờ chính là, trong khóa học huấn luyện Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy trường Trung ương Đảng mở vài ngày sau, hắn còn là bạn học của cô.

- Phóng viên Lưu, tới đây, đang chờ cô …

Một nữ MC còn trẻ vội vàng chạy tới đón Lưu Ngạn vào chỗ.

Lưu Ngạn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đi tới. Ngồi trên sô pha tập trung ánh đèn, một trái một phải cùng với An Tại Đào, mà ở giữa là người đẹp MC nổi tiếng của CCTV là A Nhất.


...

...

A Nhất là sinh viên Học viện sân khấu, vừa tốt nghiệp liền vào CCTV đảm đương MC một chuyên mục tin tức, trong vài năm ngắn ngủn tên tuổi bay cao, đã trở thành một trong những cột trụ của CCTV.

A Nhất khẽ mỉm cười, sau khi nói một lời dạo đầu ngắn gọn với ống kính đối mặt, mới chuyển khuôn mặt quyến rũ về phía hai vị khách quý, cất cao giọng nói:

- Các vị khán giả, tới trường quay hiện trường của chúng ta chính là hai phóng viên nổi tiếng, một là cô Lưu Ngạn phóng viên Nhật báo Kinh tế, một là anh An Tại Đào phóng viên số 1 Báo Tân Hải Thần...

Lưu Ngạn đối mặt màn ảnh tao nhã mà nói:

- Chào các vị khán giả, chào MC.

Mà An Tại Đào thì chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu đối với ống kính.

- Các vị khán giả, hôm nay chúng ta thảo luận một chủ đề rất quan trọng. Tất cả mọi người biết, trước đó không lâu, Tân Hải... như thế nào lại có một anh hùng đổ máu không rơi lệ? Hiện giờ chúng nghe hai vị khách quý giải thích một chút. Cô Lưu Ngạn, cô là phóng viên đầu tiên phỏng vấn Trương Kiến Trúc, xin hỏi trong quá trình phỏng vấn cố có cảm nghĩ gì?

A Nhất gật đầu ra hiệu với Lưu Ngạn.

Lưu Ngạn thoáng hoạt động thân mình đã hơi cứng ngắc, khuôn mặt xinh đẹp trở nên hơi ngưng trọng:

- Đây là một chuyện tình anh hùng đổ máu không rơi lệ khiến cho người ta không đành lòng, sau khi bị truyền thông đưa tin, chuyện của Trương Kiến Trúc tạo nên phản ứng mạnh của các tầng lớp trong xã hội, mọi người đều nghĩ tới một vấn đề: anh hùng cứu người, ai cứu anh hùng? Lúc Trương Kiến Trúc bệnh nặng, từng xin các ban ngành liên quan giúp đỡ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, thư xin giúp đỡ tựa đá chìm đáy biển; mà người được Trương Kiến Trúc cứu, không ai quan tâm sự khó khăn của Trương Kiến Trúc, đã khiến lòng người lạnh ngắt, lại còn có người không thừa nhận được Trương Kiến Trúc cứu, cũng có người nói bậy cứu người là vì đoạt giải vàng, quả thực là táng tận lương tâm! Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, cứ như vậy … Trương Kiến Trúc rời khỏi thế giới này trong sự lạnh lùng...

Giống như bài viết của cô, lời Lưu Ngạn nói chỉ thẳng các ban ngành có liên quan của thành phố Tân Hải, khiển trách ban ngành có liên quan đã hờ hững trước sinh mệnh của người khác. Điều này tuy rằng không thể nói là sai, nhưng thật sự cực đoan.

A Nhất cười nói với An Tại Đào:

- Xin hỏi phóng viên An, anh là phóng viên Báo Tân Hải Thần, có nhiều hiểu biết đối với tình hình địa phương, xin hỏi anh cảm thấy chuyện này thế nào?

An Tại Đào gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười bình tĩnh, hắn liếc nhìn Lưu Ngạn bên cạnh khóe miệng vểnh lên kiêu ngạo giống như công chúa:

- Gần đây, tin tức nông dân Trương Kiến Trúc chết kinh động các báo trở thành tiêu điểm chú ý của dư luận. Người nông dân vùng núi Nam bộ Tân Hải dũng cảm cứu 21 mạng người này, bởi vậy nhiễm bệnh sau đó lại không người cưới giúp. Anh ta không thể không rời khỏi bệnh viện, bệnh chết trong nhà. Tôi chú ý tới rất nhiều truyền thông bình luận đối với việc này, hoặc là phê bình đạo đức "người tốt gặp ác báo" cùng với "ân tình lạnh lùng", hoặc là đau lòng vì anh hùng đổ máu lại rơi lệ cơ chế cứu trợ thiếu thốn... Giống như lời phóng viên Lưu Ngạn nói, phần lớn mọi người bi phẫn bởi cái chết của một anh hùng, bi phẫn vì cảnh ngộ "tôi cứu 21 mạng người, mà không ai cứu mạng tôi" tàn khốc... Trương Kiến Trúc là một anh hùng cứu người, anh hùng không nên chết đi bởi không ai cứu trợ... Vân vân, kỳ thật tôi lại không nhận thấy như vậy.

Lưu Ngạn nhíu mày, nói chen vào:


- Ý phóng viên An là nói, Trương Kiến Trúc không phải một người anh hùng cứu người? Nếu cứu 21 mạng người còn không thể xưng là anh hùng, ai mới có thể xứng với danh hiệu anh hùng?

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Tôi cho rằng, Trương Kiến Trúc chết không phải cái chết của một anh hùng, mà đầu tiên là cái chết của một con người. Xin hỏi phóng viên Lưu, nếu Trương Kiến Trung không cứu người, không có hành động vĩ đại, như vậy, anh ta sẽ vì bệnh không có tiền trị liệu mà bi thảm chết đi sao?

Cho nên, tôi cho rằng bi kịch của Trương Kiến Trúc thể hiện: một nông dân nghèo khó vì không thể gánh vác chi phí chữa bệnh mà chết. Đầu tiên anh ta là một con người, tiếp theo anh ta mới là một anh hùng. Hy vọng xa vời của anh ta, chẳng qua là tránh đi nỗi sợ hãi về cái chết, mà không phải sau này chúng ta lải nhải trao cho vinh dự anh hùng cao quý này...

An Tại Đào nói chân thành, tuy rằng hắn không trực tiếp nhắm vào quan điểm của Lưu Ngạn, nhưng trong lời nói đúng là triển khai phản bác quan điểm của Lưu Ngạn. Càng có ý trào phúng nào đó đối với việc cô tiến hành đưa tin đi sâu, truy vấn cái chết của anh hùng gì đó.

Lưu Ngạn làm sao có thể nghe không hiểu. Sắc mặt của cô lập tức trầm xuống, nhưng A Nhất hiển nhiên càng thêm đồng ý quan điểm của An Tại Đào, điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, hai tay đặt trên gối nắm chặt lại.

A Nhất cười cười:

- Phóng viên An nói rất đúng. Các vị khán giả, đúng vậy, đầu tiên Trương Kiến Trúc là một nông dân nghèo khó, tiếp đó mới là một người thấy việc nghĩa hăng hái làm...

Lưu Ngạn cắn chặt khớp hàm, nói xen vào:

- MC, tôi bảo lưu ý kiến. Đầu tiên Trương Kiến Trúc là một anh hùng, tiếp theo mới là một nông dân.

An Tại Đào bĩu môi, cười cười nói tiếp:

- Trương Kiến Trúc chết, không có nguyên nhân gì khác, chỉ bởi vì anh ta là nông dân nghèo rớt mồng tơi, bởi vì khó có thể chịu được phí chữa bệnh cao ngất, hai điều này mới là thủ phạm cướp đi tính mạng anh ta. Về phần các ban ngành liên quan chậm chạp, đó chung quy là một nhân tố khách quan. Lại nói tiếp, nếu Trương Kiến Trúc không viết thư xin giúp đỡ tới chính quyền thì sao? Còn có truyền thông chú ý chuyện của anh ta sao? Cho nên, anh ta xin giúp đỡ với việc không có được cứu trợ đúng lúc cũng không phải vấn đề chủ yếu, vấn đề ở chỗ…

An Tại Đào còn chưa nói xong, Lưu Ngạn lập tức không kìm nổi cười lạnh một tiếng, nếu không phải tham gia chương trình ở đài truyền hình, cô nhất định sẽ tranh chấp với An Tại Đào:

- Theo lời phóng viên An nói, ban ngành có liên quan vốn không có một chút trách nhiệm?

- Không nói như vậy, tôi chỉ nói nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cái chết của Trương Kiến Trúc. Thiếu thốn kỳ thật không phải là trách nhiệm công tác của nhân viên ban ngành liên quan, mà là một loại chế độ cứu trợ, một loại cơ chế bảo đảm chữa bệnh giúp đỡ người nghèo...

...

...

Vẻ mặt An Tại Đào rất bình tĩnh, hắn chậm rãi đáp lại câu hỏi của Lưu Ngạn, mà Lưu Ngạn trải qua kích động ban đầu, cũng hiểu được hiện giờ đang làm chương trình không thể mất phong độ, thần sắc cũng tỉnh táo lại, chỉ có điều cô vẫn đang có ý phản bác quan điểm của An Tại Đào.

A Nhất và một vài nhân viên công tác trong phòng quay như đạo diễn và camera đều tò mò nhìn hai người đối chọi gay gắt anh tới tôi biện luận, nói thật, hai người này nữ xinh đẹp, nam phóng khoáng, hơn nữa khí chất đều rất xuất chúng hiển nhiên đều rất có tu dưỡng, tuy rằng rõ ràng là "nói lời ẩu đả", nhưng biểu hiện vẫn êm tai đâu vào đấy, cũng không có không khí khói lửa rõ ràng gì.

Vài nữ đạo diễn vài lần ám chỉ A Nhất có nhắc nhở bọn họ đang làm chương trình hay không, nhưng A Nhất lại âm thầm lắc đầu, làm bộ như không thấy. Trong mắt cô, quan điểm giao phong kịch liệt như vậy càng tăng thêm tính thưởng thức cho chương trình, cô đã quyết định, đợi lát nữa tiết mục hoàn tất, nhất định kiên trì không cho đạo diễn cắt bỏ dàn dựng mà phát nguyên băng.

Nói không chừng, chương trình kỳ này chính là chương trình hấp dẫn người xem nhất trong mấy kỳ gần đây.




An Tại Đào và Lưu Ngạn kiếp này nhất định là oan gia của nhau. Ở trường quay CCTV tranh luận kịch liệt, từ vấn đề đạo đức đến dư luận xã hội, từ chủ nghĩa anh hùng cuối cùng không ngờ chạm đến vấn đề thể chế.

MC xinh đẹp không cắt lời bọn họ, chỉ có điều, thỉnh thoảng xen vào vài câu, hoàn thành nhiệm vụ dẫn dắt chương trình của mình. Đầu tiên là định một tiếng, sau đó, kéo dài thêm nửa tiếng, sau đó lại thêm nửa tiếng nữa.

Lưu Ngạn vẫn bị yếu thế, không phải vì khả năng ăn nói của cô không tốt, mà do An Tại Đào vốn sống phong phú, nên Lưu Ngạn cơ bản không có thể lấn lướt. Chỉ cần cô đưa ra một quan điểm, An Tại Đào lại nhẹ nhàng phản bác, khiến trong lòng cô không khỏi giật mình.



Mạnh Cúc ngồi ở cái ghế mây ở thư phòng từ tốn lật cuốn tiểu thuyết võ hiệp Thần Điêu đại hiệp đang thịnh hành, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, phủ thứ ánh sáng rực rỡ lên khắp người cô. Cô lắc đầu, mái tóc đen dài như mây đổ xuống, gương mặt đẹp như tranh vẽ thoáng có chút hồng hào.

Chậm rãi nhắm mắt, một hàng mi thật dài chớp khẽ, cảnh tượng như trong một bộ phim vậy.

Dương Quá thấy cô cô phút chốc trong lòng tràn đầy đau thương, bỗng dưng nhớ tới ngày ấy tại núi Chung Nam, từng hỏi mình có nguyện ý nhận cô cô làm vợ? Lúc đó đã ngạc nhiên không đáp, đến nỗi sau này sinh ra bao nhiêu ly biệt đớn đau, phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được tấm cô cô, liền lớn tiếng nói:

- Cái gì mà danh phận thầy trò, cái gì mà danh tiết trong sạch, đối với chúng ta đều chẳng có nghĩa lý gì. Sống cũng thế, mà chết cũng thế, hai ta ai mất mạng cũng đau lòng hết, ai cũng không có thể sống lẻ loi hiu quạnh. Từ nay về sau, nàng không phải là sư phụ ta, không phải là cô cô của ta, mà là vợ của ta.

Mạnh Cúc trong lòng xúc động trào dâng, một câu nói của Dương Quá chân thành tha thiết mà cực kỳ kiên định, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt bộ ngực cao ngất của mình, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác nào đó. Cô dường như hy vọng An Tại Đào cũng giống như Dương Quá không chùn bước không nề hà lễ giáo đi đến trước mặt mình mà nói một tiếng:

- Cái gì mà danh phận thầy trò, cái gì mà danh tiết trong sạch, đối với chúng ta đều chẳng có nghĩa lý gì. Sống cũng thế, mà chết cũng thế, hai ta ai mất mạng cũng đau lòng hết, ai cũng không có thể sống lẻ loi hiu quạnh. Từ nay về sau, nàng không phải là cô giáo của ta, mà là vợ của ta

Cô cũng sẽ giống như Tiểu Long Nữ dịu dàng vui sướng cúi đầu nói:

- Đúng vậy, trên đời này, trừ anh ra, em nguyện không yêu thương bất kỳ ai khác.

Mạnh Cúc như chìm đắm trong giấc mộng.

Bên ngoài phòng khách đồng hồ báo chuông đúng 11h, cô sâu kín thở dài, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chậm rãi đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào, quàng thêm chiếc khăn quàng cổ, duyên dáng mở cửa đi xuống lầu.

Đi trên con đường mòn gió hun hút thổi trong khuôn viên Đại học Yến Sơn, thỉnh thoảng có mấy sinh viên nhận ra giáo sư của mình lên tiếng chào hỏi, cô cũng như mọi lần bình thản đáp lại rồi tiếp tục đi. Nếu cô có thể dừng chân, cùng người nào đó nắm tay mà hàn huyên chuyện trò, thì đó không còn là Mạnh Cúc nữa.

Mạnh Cúc ra cửa chính Đại học Yến Sơn, lên một chiếc xe màu đỏ đi thẳng. Tường cao bốn phía, gác cổng còn có hai cảnh sát vũ trang, lái xe taxi biết đây là nơi tập trung những cán bộ cấp cao nên không dám nhiều lời, vội vàng nhận tờ 10 tệ Mạnh Cúc đưa, lái xe chạy đi.

Mạnh Cúc đứng ở cửa, nhìn ngôi nhà nhỏ sơn son thiếp vàng bên trong, thở dài một hơi, cất bước đi vào. Cô cũng là lần đầu tiên đến, là người lạ nên tất nhiên cảnh sát bảo vệ liền cản lại.

- Tôi là Mạnh Cúc, tìm ông Triệu!

Mạnh Cúc nhìn người cảnh sát có đeo vũ khí, thản nhiên nói.

Cảnh vệ có chút ngạc nhiên, nhưng cũng biết hễ ai đến đây đều là người không bình thường, lại thấy Mạnh Cúc khí chất cao quý thần sắc lạnh lùng cũng không dám chậm trễ, vội vàng nhấc máy gọi vào nhà. Không lâu sau, Lý Đại Niên chạy ra, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

Sau rất nhiều năm, Mạnh Cúc cuối cùng đã đồng ý bước chân vào ngôi nhà này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui