Sau khi nhận được tài liệu về Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh, Phùng Húc Quang liền gửi nặc danh tới Ủy ban Kỷ luật thành phố, trực tiếp ghi chú rõ "gửi Tần Thác Phu".
- Loại chuyện này không thể nuông chiều. Phải tra, hơn nữa còn phải nghiêm trị.
Trần Phong rốt cục lên tiếng. Vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, nhìn lần lượt mọi người đang ngồi:
- Đề nghị của Bí thư Thôi rất tốt. Đồng chí Hạ Tưởng là một đồng chí tốt mà tôi đã nhìn cả quá trình trưởng thành lên. Cậu ấy bị oan ức, về công về tư mà nói thì tôi đều cảm thấy rất băn khoăn. Về công mà nói, là tôi không làm tròn bổn phận. Về tư mà nói, là tôi hổ thẹn với cậu ấy. Trước kia tôi cưỡng ép cậu ấy từ huyện Bá đến tổ cải tạo thôn nội đô. Ở tổ cải tạo, cậu ấy đã làm ra không ít cống hiến. Điểm này có lẽ mọi người đều biết. Kết quả là cậu ấy vừa mới điều tới huyện An không lâu, lại xảy ra chuyện như vậy ngay trước mắt tôi. Tôi là bề trên của cậu ấy mà không thể chiếu cố nổi, quả thật là hổ thẹn.
Trần Phong lên tiếng đầy tình nghĩa. Có người cảm thấy là ông ta biểu diễn, có người lại cảm thấy đó là biểu lộ thật tình. Tào Vĩnh Quốc nghe xong hơi biến đổi sắc mặt. Mặc kệ Thị trưởng Trần là thật hay là giả, ngay trong hội nghị thường vụ mà ra mặt nâng đỡ cho Hạ Tưởng như vậy cũng là một nhân tình lớn bằng trời.
Phương Tiến Giang nheo mắt, không nói gì, thỉnh thoảng lại nhấp nháy mắt.
Vương Bằng Phi như cười như không nhìn Trần Phong, trong lòng hơi cảm thán: Cậu bạn nhỏ Hạ Tưởng này đúng là không đơn giản. Chỉ là chuyện của một Phó chủ tịch huyện mà chẳng những được đưa lên thảo luận ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy một lần, lại được đưa lên một lần nữa ở hội nghị thường vụ Thành ủy, Bí thư Thành ủy tỏ thái độ khen ngợi còn khiến Thị trưởng động tình diễn thuyết một phen. Mặc kệ bản thân hắn có đủ vốn liếng của mình hay không, ít nhất trong lúc thế lực khắp nơi đang giao tranh thì hắn đã lợi dụng đầy đủ ưu nhược điểm và sự bất hòa giữa các thế lực để chuyển hóa thành ưu thế của mình.
Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả xuất thần nhập hóa sao?
Vương Bằng Phi nhớ tới nụ cười thong dong mà không mất phần khiêm tốn của Hạ Tưởng, trong lòng bất đắc dĩ cười. Quả thật chàng trai này khiến mọi người khá thích thú. Ít nhất hắn không phô trương, làm việc có tình có nghĩa, có chừng có mực, có tiến có lui, cũng không khiến người ta phiền toái, chán ghét. Nghĩ đến đây, Vương Bằng Phi ho khan một tiếng, nói:
- Phải nói là tôi và Tiểu Hạ cũng đã tiếp xúc qua vài lần. Cậu ấy là bạn chơi bài của tôi. Đã một thời gian không chơi bài với cậu ta, quả thật cũng hơi nhơ nhớ.
Ngoại trừ một vài người biết nội tình thì những ủy viên thường vụ khác đều không hẹn mà cùng lộ vẻ khiếp sợ. Hạ Tưởng này cũng quá giỏi đi. Bí thư nói chuyện giúp hắn đã đành, Thị trưởng còn lớn tiếng ủng hộ, hiện tại ngay cả Phó bí thư Vương cũng chủ động nói ra hắn là bạn chơi bài. Ai chẳng biết bạn chơi bài của Phó bí thư Vương hàm nghĩa là gì chứ? Đó chính là một trong những người mà ông ta tín nhiệm nhất.
Ngay cả Tào Vĩnh Quốc cũng không kìm nổi kinh ngạc. Hạ Tưởng quan hệ gần gũi với Phó bí thư Vương từ khi nào vậy? Hạ Tưởng này đúng là liên tục cho người ta những sự ngạc nhiên bất ngờ.
Tâm tư mọi người khác nhau nhưng có một điểm giống nhau, chính là về sau nếu không có việc gì thì tốt nhất là không nên động vào Hạ Tưởng này. Cũng không biết rốt cục hắn có lai lịch gì mà khi hắn bị chọc, chẳng những có rất nhiều người ra mặt chống đỡ cho hắn mà hơn nữa, những người muốn động đến hắn đều bị người khác chỉnh cho chết thôi!
Thôi Hướng cũng không ngờ Hạ Tưởng lại quan hệ gần gũi như vậy với Vương Bằng Phi. Y ngây người sửng sốt, trong lòng xuất hiện một tia nghi ngờ.
Cùng lúc hội nghị thường vụ thành ủy tan họp, Hạ Tưởng cũng bước ra khỏi căn phòng đã giam hắn bảy, tám ngày, tham lam hít thở không khí tươi mới bên ngoài.
Nói lại cũng buồn cười, Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh thay đổi sách lược, ngồi nói chuyện với Hạ Tưởng, nói về lý tưởng cuộc đời, ý đồ đả động hắn để moi tin tức từ miệng hắn. Hạ Tưởng liền nghĩ thầm, được, thích nói chuyện về lý tưởng cuộc đời hả? Vậy thì nói chuyện. Hắn liền mồm năm miệng mười nói chuyện thật lâu với hai người, khiến hai người gật đầu liên tục, lại càng tán thưởng đối với một số quan điểm của hắn.
Nói thì nói nhưng qua nửa ngày vẫn không hề thu được những gì họ muốn. Nhạc Phương không kìm nổi lo lắng, thời gian càng lâu, càng bất lợi đối với bọn họ. Có thể nói, hiện tại bọn họ đã không còn đường lùi.
Bao Nguyệt Minh rốt cục không kiên nhẫn được nữa, hét lớn:
- Hạ Tưởng, mày đừng có ngoan cố nữa. Nói cho mày biết, hiện tại bọn tao mới giữ mày có vài ngày. Nếu mày không mở miệng, bọn tao có thể giam mày một năm, nửa năm nữa, xem ai có thể cưỡng nổi? Mày đừng tưởng rằng còn có người có thể đưa mày đi ra được. Nếu đã mang mày vào đây, không khai báo rõ ràng thì đừng mong bước qua khỏi cửa này nửa bước.
Nhạc Phương lại đóng vai mặt đỏ:
- Đồng chí Hạ Tưởng, cậu còn trẻ, sớm khai báo vấn đề thì có thể ra sớm. Vấn đề của cậu cũng không tính là nghiêm trọng, có khi chỉ mất chức mà không truy cứu trách nhiệm khác. Tuy nhiên nếu cậu càng không nói, cấp trên lại càng mất kiên nhẫn, đến lúc đó nổi nóng thì chúng tôi cũng không dễ làm. Thẳng thắn khai báo sẽ được rộng lượng khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị. Cậu cũng hiểu chính sách nhất quán của chúng tôi mà.
Hạ Tưởng vẫn tỏ vẻ chẳng có vấn đề gì:
- Đồng chí Nhạc Phương, tôi thật sự không có vấn đề gì phải khai báo. Chẳng lẽ muốn tôi tự bịa đặt vấn đề ra để khai báo? Đây là lừa gạt Đảng, lừa gạt nhân dân sao? Tôi không dám nói thanh liêm như nước, có người mời ăn cơm uống nước thì cũng đi, tình cảm qua lại không đi không được. Nhưng nếu nói thu nhận hối lộ thì thật sự là không có. Thứ nhất, tuổi tôi còn trẻ, người ta ai thèm để mắt tới chứ? Thứ hai, tôi chỉ là một Phó chủ tịch huyện phụ trách văn hóa, giáo dục, vệ sinh. Anh bảo ai đưa hối lộ cho tôi chứ? Nếu không anh thử nói một chút xem, trong các vụ án mà các anh xử lý, đại bộ phận quan tham làm chức vụ gì?
Nhạc Phương cũng không chịu nổi, giận dữ quát:
- Im miệng! Hạ Tưởng, tôi cảnh cáo cậu đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Chúng tôi cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội, bởi vì chúng tôi đã nắm giữ rất nhiều chứng cớ về cậu. Chỉ cần chúng tôi giao ra, cả đời này của cậu đừng có hy vọng gì nữa. Chúng tôi là nghĩ cậu còn trẻ, không muốn đời cậu bị hủy như vậy. Cậu thì ngược lại, không thèm để tâm tới lòng tốt của chúng tôi. Được rồi, cậu cứ tự ngẫm nghĩ lại cho kỹ đi.
Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh vừa mới đóng cửa phòng, chợt nghe thấy bên ngoài có người tiến vào. Nhạc Phương còn tưởng rằng có người chính thức tới thẩm vấn Hạ Tưởng, liền xoay người cười lạnh như vậy Hạ Tưởng:
- Xem đi, người đến thẩm vấn cậu đó. Để cho cậu nhìn kỹ đi, chúng tôi không cứu được cậu nữa rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Từ bên ngoài có bốn người tiến vào. Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh vừa thấy đều không biết, tuy nhiên bọn họ cũng hiểu được, có thể tìm tới nơi này đều là người một nhà, liền cười bước tới đón, chủ động nói:
- Tìm được căn cứ xác thực về Hạ Tưởng rồi à? Hắn chết sống cũng không chịu mở miệng. Chúng tôi đã dùng hết biện pháp cũng không cạy được miệng của hắn. Phải nhờ các anh thôi.
Bởi vì Phòng Tự Lập đã nói với Nhạc Phương, khiến y và Bao Nguyệt Minh nghĩ hết mọi cách để mở ra cửa khẩu đột phá, gã cũng sẽ ở bên ngoài tìm những chứng cứ về Hạ Tưởng, đến lúc đó hai bút cùng vẽ. Cho nên Nhạc Phương liền cho rằng lúc này hẳn là người do Phòng Tự Lập phái tới, cũng không nghĩ sâu là vì sao người của Ủy ban Kỷ luật thành phố mà lại lạ mặt như vậy.
Tổng cộng có bốn người tới, ăn mặc cũng rất bình thường, diện mạo bình thường, người cầm đầu là một thanh niên cao lớn cường tráng. Người này đi tới trước mặt Nhạc Phương, đánh giá y vài lần rồi hỏi:
- Anh là Nhạc Phương? Người phía sau là Bao Nguyệt Minh à?
Giọng điệu nghe có vẻ bất thiện khiến Nhạc Phương giật mình, cảm giác không ổn. Tuy nhiên không đợi y phản ứng, người kia nói tiếp:
- Mời trả lời ngay.
Nhạc Phương trả lời theo bản năng:
- Vâng, tôi là Nhạc Phương. Kia là Bao Nguyệt Minh. Các anh là ai?
Đầu y chợt lóe lên, nhớ lại giọng điệu đối phương nói chuyện chẳng những lạnh như băng còn có bộ dạng giải quyết việc chung, đúng là giọng điệu thẩm vấn tiêu chuẩn của Ủy ban Kỷ luật. Chẳng lẽ là chuyện xấu? Nhạc Phương vừa mới nghĩ tới đây thì đã cảm giác cánh tay tê rần, bị người bẻ quặt ra sau lưng.
Bao Nguyệt Minh thấy tình thế không ổn, quay người muốn chạy. Hai người bên cạnh dường như đã sớm có chuẩn bị, một trước một sau kẹp y vào giữa, cũng bẻ quặt cánh tay ra sau lưng, còn hơi dùng lực khiến y đau toát mồ hôi đầy đầu.
Bao Nguyệt Minh không cam lòng nói:
- Tôi muốn tìm Phó chủ nhiệm Phòng. Chúng tôi có chỗ dựa, các anh cẩn thận một chút.
Người kia thình lình cho y một đấm vào bụng:
- Còn ầm ĩ nữa thì cho mày nếm thử chút lợi hại hơn! Phó chủ nhiệm Phòng à? Chúng mày sẽ được gặp, tuy nhiên có lẽ là trong phòng giam!
Nhạc Phương thấy thế liền không dám giãy dụa nữa, vội vàng ngậm miệng lại, cẩn thận hỏi:
- Mấy đồng chí là của Ủy ban Kỷ luật tỉnh à? Phó chủ nhiệm Phòng cũng bị bắt rồi sao?
Người kia mặt không chút thay đổi, nhìn y một chút, không nói gì mà sải bước về phía phòng giam giữ Hạ Tưởng, thả Hạ Tưởng ra, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng, anh phải chịu oan ức. Chủ nhiệm Hình nói tôi thay ông ấy xin lỗi anh.
Khi bắt tay, Hạ Tưởng liền cảm thấy có một tờ giấy nhét vào tay mình. Hắn vội vàng thu lại, thừa dịp mấy người kia khống chế Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh liền nhìn thoáng qua nội dung.
Trên đó chỉ có mấy chữ: "Sắp tới trước hết không gặp mặt, không điện thoại, xem hành động". Bên dưới chỉ có một dấu hiệu nho nhỏ thay cho ký tên. Hạ Tưởng biết, đó là Tống Triêu Độ.
Nếu Tống Triêu Độ có thể thông qua người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh để chuyển tờ giấy cho hắn, có thể thấy được ông ta và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh có quan hệ không tầm thường. Không gặp mặt, không điện thoại, nghĩa là khả năng sắp tới sẽ có đại biến, Tống Triêu Độ sẽ bị Cao Thành Tùng liệt vào đối tượng trọng điểm nghi ngờ, rất có thể sẽ áp dụng biện pháp đặc biệt để giám thị ông ta. Cho nên hai người phải tránh tiếp xúc kẻo bị người mò ra thông tin.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Hạ Tưởng tiêu hủy tờ giấy, ném vào trong bụi cỏ rậm.
Người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh vừa đi, Tần Thác Phu mới mang theo nhân xuất hiện ở trước mặt Hạ Tưởng. Vừa thấy Hạ Tưởng, ông ta liền cười ha ha, bắt tay Hạ Tưởng rất chặt, nói:
- Cậu phải chịu oan ức rồi. Không phải là tôi đến cứu cậu chậm mà thật sự là tình huống khá phức tạp, một lời khó nói hết.
Hạ Tưởng không hề có vẻ ấm ức chút nào, sờ mặt mình cười nói:
- Xem như có một thời gian nghỉ ngơi, thư giãn mà vẫn ăn lương đầy đủ. Chủ nhiệm Tần, ngài xem, tôi béo ra không ít đây này.
Lúc này Tần Thác Phu mới đánh giá Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần:
- Đúng thế. Béo trắng hẳn ra so với lúc trước. Không tồi. Tâm tư thoải mái, cơ thể béo tốt, chứng tỏ đồng chí Hạ Tưởng cây ngay không sợ chết đứng.
Hạ Tưởng lên xe, đi theo đám người Tần Thác Phu tới Thành ủy.
Khiến hắn không thể tưởng tượng được là, vừa tiến vào Thành ủy, hắn liền thấy Trần Phong đứng ở trước tòa nhà, vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Tưởng xuống xe, vội vàng đi tới trước mặt Trần Phong, nói:
- Xin chào Thị trưởng Trần.
Trần Phong trịnh trọng gật đầu:
- Đồng chí Tiểu Hạ chịu oan ức, tôi là Thị trưởng không chiếu cố đồng chí được tốt, cũng có trách nhiệm.
Nói thật, Hạ Tưởng chẳng hề có chút cảm giác oan ức nào, ngược lại cảm thấy ở bên trong vài ngày chỉ hơi buồn một chút nhưng chẳng có gì là không tốt. Hơn nữa lại kích phát đợt sóng đầu tiên của phản ứng dây chuyền, có thể nói là thu hoạch không tệ. Tuy nhiên thấy vẻ mặt của Trần Phong, hắn biết bản tính thích biểu diễn của ông ta lại nổi lên, vậy cũng phải phối hợp diễn cùng cho ngon lành với Trần Phong, liền nói với vẻ chua xót:
- Thị trưởng Trần, tôi, tôi quả thật là bị người vu oan. Tôi rất xin lỗi ngài, đã để cho ngài mất mặt.
Cao Hải đứng ở phía sau Trần Phong, vô cùng cảm thán.
Tuy rằng Hạ Tưởng bị giữ bảy, tám ngày nhưng trong vòng bảy, tám ngày này đã tác động tới thần kinh của bao nhiêu người, trong lòng ông đều biết. Trên thực tế, từ khi Hạ Tưởng từ huyện Bá tới thành phố Yến đến nay mớ chỉ ngắn ngủn hơn một năm, không đề cập tới tốc độ lên chức của hắn nhanh tới mức nào, chỉ riêng mạng lưới quan hệ cá nhân mà hắn đã thành lập được đủ khiến tất cả mọi người phải kinh hãi. Cao Hải hiểu, đừng nghĩ mình là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, nếu xét về sức ảnh hưởng thực tế, chỉ sợ còn không bằng Phó chủ tịch huyện nho nhỏ Hạ Tưởng này.
Hạ Tưởng bị bắt một chút lặng lẽ, giờ lại phô trương khi được thả ra, do đích thân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố đi đón, Thị trưởng ra tận cửa đón chào. Người không biết còn tưởng rằng nghênh đón một vị lãnh đạo cấp tỉnh nào, hóa ra chỉ là một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ. Không xét đến tình cảm cá nhân giữa Tần Thác Phu và Trần Phong với Hạ Tưởng, Tần Thác Phu có lẽ chỉ cảm thấy Hạ Tưởng bị cấp dưới của mình hãm hại nên băn khoăn, còn Trần Phong lại thứ nhất là vì biểu diễn, thứ hai cũng là ra sức nâng đỡ cho Hạ Tưởng. Ý của ông ta là mình sẽ bảo vệ Hạ Tưởng, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.
Thị trưởng Trần ưu ái Hạ Tưởng như vậy khiến Cao Hải cũng hơi ghen tị. Nếu Trần Phong cũng đối xử với mình như vậy, bước tiếp theo mình lên làm Phó thị trưởng cũng không phải việc gì khó. Đáng tiếc chính là bề ngoài Thị trưởng Trần đối xử với mình không tồi nhưng trong vấn đề lựa chọn ứng cử viên làm Phó thị trưởng, ông ta vẫn không hề mở miệng.
Cao Hải còn có một cảm giác vô lực. So sánh với đãi ngộ của Hạ Tưởng, có thể thấy trong cảm nhận của Trần Phong, mình còn xa mới bằng chàng trai trẻ Phó chủ tịch huyện kia.
Có lẽ.... Hai mắt Cao Hải sáng lên. Có lẽ mượn Hạ Tưởng ra chiêu. Một Phó chủ tịch huyện có thể tác động tới thế lực khắp nơi như vậy, có sức ảnh hưởng vượt xa các Phó chủ tịch huyện bình thường, vậy không thể dùng cấp bậc của mình để cân nhắc năng lượng của Hạ Tưởng. Cho nên dù mình là một cán bộ cấp Phó Giám đốc sở, mượn lực của hắn cũng không tính là chuyện mất mặt.
Ngay cả Thị trưởng Trần là cán bộ cấp Phó tỉnh cũng hạ mình ra cửa chào đón, mặc dù trong đó có thành phần đóng kịch nhưng ít nhiều cũng có một chút biểu lộ chân tình. Bởi vì không phải tất cả mọi người đều đáng giá để Trần Phong đóng kịch.
Cao Hải quyết định chủ ý, có cơ hội cần phải qua lại tốt với Hạ Tưởng mới được.
Sau lưng Cao Hải là đám người Khúc Nhã Hân, Ngô Cảng Đắc, Chung Nghĩa Bình. Bọn họ đều tâm tư phức tạp nhìn Hạ Tưởng. Mặc dù khi Hạ Tưởng bị bắt, bọn họ không thể có lực làm gì hoặc nghe ngóng được tin tức gì, nhưng họ đều lo lắng cho hắn. Hiện tại thấy Hạ Tưởng bình an trở về, còn được tiếp đãi long trọng, trong lòng họ không kìm nổi vô cùng cảm thán.
Khúc Nhã Hân cảm thán là: Con người ta sống không sợ trải qua đau khổ, sợ nhất chính là sau khi đau khổ mà không có thu hoạch. Cũng giống như Hạ Tưởng, bị chút oan ức mà được Thị trưởng Trần nâng cao như vậy cũng đáng giá. Cô thậm chí còn hơi ghen tị với Hạ Tưởng, theo bản năng lại sờ sờ mặt mình. Đáng tiếc, sinh ra sớm hơn hắn vài năm.
Ngô Cảng Đắc lại nghĩ, thật là hứng thú, nếu bắt mình ba tháng mà đi ra chỉ cần có một Phó thị trưởng chào đón thôi mình cũng sẵn lòng.
Chung Nghĩa Bình vẻ mặt phức tạp nhìn Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng sao mình không có phúc cùng với Phó chủ tịch huyện Hạ tới huyện An chứ? Chỉ cần ở cùng một chỗ với Phó chủ tịch huyện Hạ, cho dù bị bắt cùng với anh ấy cũng đáng.
Khác với suy nghĩ lung tung của mấy người bên dưới, Thôi Hướng ở trên lầu nhìn xuống, tay gõ nhẹ vào cửa sổ một cách vô thức, trong lòng không hiểu sau lưng Hạ Tưởng rốt cục là ai. Y không tin Trần Phong thật sự là vì nhân tình mà làm như vậy, khẳng định là có ý đồ khác.
Hạ Tưởng có quan hệ với Tào Vĩnh Quốc, quan hệ với Vương Bằng Phi, quan hệ với Tần Thác Phu, nhưng vẫn không đủ để khiến Trần Phong coi trọng như vậy. Rốt cục Trần Phong làm vậy là vì cái gì? Là diễn trò cho ai xem?
Thôi Hướng thứ nhất là đoán không ra Trần Phong làm vậy vì ai, thứ hai là đoán không ra ai đã ra tay với Thẩm Phục Minh. Người đó chẳng những động tác nhanh gọn, quyết đoán, hơn nữa còn có thể đánh cho Cao Thành Tùng trở tay không kịp. Người này nhanh thật, ngay cả Chủ tịch tỉnh Diệp cũng không hề biết phương hướng, không hề nghe được chút tin tức nào.
Không hề đơn giản, không hề đơn giản. Ngoại trừ Hạ Tưởng là một Phó chủ tịch huyện có thể dắt mối quan hệ khắp nơi, có thể kinh động lên tận hội nghị thường vụ Tỉnh ủy và hội nghị thường vụ Thành ủy, còn có một cao nhân ẩn nấp không ra, tùy thời cơ mà động. Cao nhân này không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền chém cụt cánh tay trái của Cao Thành Tùng, ý tứ thị uy đã quá rõ ràng.
Như vậy hiện tại Cao Thành Tùng đang nổi trận lôi đình, tức giận đến mức không nuốt nổi cơm nhỉ?
Thôi Hướng nghĩ tới việc tỉnh Yến và thành phố Yến sắp sửa nghênh đón những trận rung chuyển, trong lòng nổi lên sự lo lắng nồng đậm.
Hạ Tưởng đi theo Trần Phong vào phòng làm việc. Trần Phong trịnh trọng đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tuyên bố đồng chí Hạ Tưởng không có vấn đề gì về kinh tế, tất cả các sự tình trước kia đề là bị vu oan hãm hại, tương đương với việc chính thức khôi phục danh dự cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tỏ vẻ cảm tạ quyết định của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, về sau nhất định không kiêu ngạo, không nóng vội, cố gắng làm ra thành tích lớn hơn nữa.
Đám người tán đi, Trần Phong tự rót một chén trà, chậm rãi nhấm nháp, nói:
- Đời người như bàn cờ, có chua xót cũng có ngọt lành. Trải qua lần tôi luyện này, cậu có cảm xúc gì không?
Quả thật Hạ Tưởng cũng có chút cảm thán, tuy nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi, còn chưa tới mức xúc động, liền đáp:
- Khi quyền lực có thể tùy ý giẫm đạp lên pháp luật, công bằng chính trực chỉ là một câu nói suông. Đương nhiên, sự thật là vậy, chúng ta cũng không thể hoàn toàn thay đổi hết thảy. Cũng may là vũ khí pháp luật vẫn còn rất hùng mạnh. Tôi chỉ lo lắng, khi xuất hiện một người thật sự quá lý tưởng chủ nghĩa, lại nắm quyền lực thật lớn, lại giữ mình trong sạch, không ai có thể nắm được nhược điểm của kẻ đó. Vậy chẳng phải là y muốn gì đều có thể làm được nấy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...