Mai Hiểu Lâm không có bất kỳ biểu hiện gì, Thu Viên hiện ra vẻ giật mình. Còn trẻ như vậy đã làm phó bí thư lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy, nữ bí thư vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như vậy lại càng làm cho người khác kinh ngạc.
Chẳng qua đàn bà vẫn là đàn bà, Thu Viên kinh ngạc qua đi liền cẩn thận đánh giá Mai Hiểu Lâm vài lần, thấy cô ăn mặc bình thường, khuôn mặt tự nhiên, tuy rằng dáng người không tệ nhưng bởi vì không trang điểm cho nên sắc mặt có chút kém. Lại nhớ đến Phó thư ký huyện ủy cũng là một cán bộ cấp phó giám đốc sở, dù gì cũng hơn một người dẫn chương trình truyền hình, liền rụt rè nói:
- Phó bí thư Mai thật khiến cho tôi kinh ngạc, nữ bí thư trẻ tuổi lại xinh đẹp thật sự hiếm thấy.
Không biết tại sao Mai Hiểu Lâm cũng không chào đón Thu Viên, trực tiếp buông một câu:
- Phòng viên đài truyền hình sao? Buổi lễ sớm đã kết thúc, các phóng viên đều đã bỏ đi, sao cô còn chưa đi?
Thu Viên bị Mai Hiểu Lâm nói móc, vẻ mặt cứng đơ, mất tự nhiên nói:
- Lời này của phó bí thư Mai là có ý gì? Chẳng lẽ huyện An không chào đón phóng viên đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn sao? Tôi ở lại chẳng qua là cùng trò chuyện với phó chủ tịch Hạ, ôn chuyện cũ, thái độ của Phó bí thư Mai hình như không tốt!
Mai Hiểu Lâm cười, đưa tay ra sau lưng ám hiệu cho Hạ Tưởng, ý là anh đừng nhúng tay vào, giao chỗ này cho tôi. Hạ Tưởng đang mong mà không được, lập tức ngồi im không nói nửa câu.
- Huyện An chúng tôi vô cùng chào đoán đài truyền hình tỉnh và thành phố đến phỏng vấn tuyên truyền, chẳng qua phải thông qua sự sắp xếp của ban tuyên truyền huyện ủy, mà không được tự ý phỏng vấn. Đương nhiên cô và Phó chủ tịch Hạ có quan hệ cá nhân riêng tư tôi không quản, nhưng hiện tại cô đang ngồi trong phòng làm việc của Phó chủ tịch Hạ cho nên từng lời nói cử chỉ của anh ta đại biểu cho hình tượng của huyện An. Bởi vậy tôi lấy thân phận là Phó bí thư huyện ủy chính thức thông báo với cô, phó chủ tịch Hạ không thể tiếp nhận phỏng vấn của cô, nếu như cô muốn nói chuyện với anh ta cũng có thể, đợi anh ta hết giờ làm việc rồi nói chuyện sau.
- Cô, cô thật quá đáng.
Thu Viên tức giận mặt đỏ bừng. Cô đã bao giờ phải chịu loại đãi ngộ này? Với thân phận MC và danh tiếng đài truyền hình tỉnh của cô, đi đến nơi nào cũng giống như sao trên trời, hơn nữa cô có nhan sắc, quả thực là đứa con cưng của xã hội. Nhưng không ngờ được, đến huyện An lại nhận được sự lạnh nhạt của nữ phó bí thư trẻ tuổi xinh đẹp này.
Cô khó có thể nuốt trôi cục giận này.
- Phó chủ tịch Hạ, thái độ của phó bí thư Mai như vậy, tin tức về buổi lễ quyên tặng hôm nay và đoạn phim quảng cáo khu du lịch Tam Thạch sẽ rất khó lên hình, rõ ràng cô ta không coi đài truyền hình tỉnh chúng tôi ở trong mắt. Nếu đã xem thường đài truyền hình tỉnh chúng tôi, chúng tôi cần gì phải tuyên truyền cho huyện An nữa?
Trong giọng nói của Thu Viên lộ ra ý uy hiếp.
Mai Hiểu Lâm ngẩn người, vẻ mặt ngạc nhiên nói:
- Cô mở miệng là đài truyền hình tỉnh giống như một người dẫn chương trình như cô có thể đại diện cho đài truyền hình tỉnh vậy!? Nếu như tôi nhớ không lầm thì giám đốc đài truyền hình tỉnh là Lưu Tuyết Tri mà? Tôi xem ra có lẽ giám đốc Lưu mới có thể đại biểu cho đài truyền hình thì phải? Giám đốc Lưu lên Bắc Kinh muốn đến thăm ông cụ nhà chúng tôi, kết quả vẫn không được đồng ý. Chẳng qua, thấy thái độ chân thành của ông ta thì tôi chỉ đành đi gặp ông ta thôi. Khi đó giám đốc Lưu có nói, khi nào tôi đến thành phố Yến, nhất định phải đến đài truyền hình tìm ông ấy.
Cô nói một hơi dài, lại liếc nhìn Thu Viên đang trợn mắt há miệng một cái:
- Tin tức và phim quảng cáo hôm nay, bây giờ tốt nhất là trở về lập tức biên tập, sau đó sắp xếp phát chiếu đoạn tốt nhất. Nếu như cô cảm thấy có gì khó nói có thể trực tiếp tìm giám đốc Lưu, cứ nói là Mai Hiểu Lâm nói như vậy, hi vọng giám đốc thận trọng xử lý!
Câu cuối cùng nói rất nặng rất khí phách, khiến cho Thu Viên sợ hãi nửa ngày không nói ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn Mai Hiểu Lâm, vẻ mặt đờ đẫn, lúc trắng lúc xanh.
Mai Hiểu Lâm không thèm để ý đến vẻ thất thố của Thu Viên, lại nhìn Hạ Tưởng cười xin lỗi:
- Xin lỗi Phó chủ tịch Hạ, để anh cười chê rồi. Từ trước đến nay tôi chưa từng phô trương như vậy, anh cũng biết tôi luôn khiêm tốn, không thích phô trương, chẳng qua có đôi khi con hổ không phát uy người ta thật cho tôi là mèo bệnh.
Mặc dù ví dụ so sánh rất không hợp lý nhưng Hạ Tưởng vẫn bị sự đáng yêu Mai Hiểu Lâm chọc cười, khoát tay cười nói:
- Phó bí thư Mai cần gì phải tức giận, cô và giám đốc Lưu quen biết nhau sao không nói sớm, hại tôi thiếu chút nữa không mời được phóng viên đài truyền hình tỉnh về. May mắn có Thu Viên cho tôi mặt mũi, chủ động đến dây mới giải quyết được vấn đề của tôi.
Hạ Tưởng một là cấp Thu Viên đường lui, hai là nhắc nhở Thu Viên, cô tự mình chủ động chạy đến, đừng quá mức là được.
Tình thế mạnh hơn tính người, Thu Viên cho dù không tin một phó bí thư huyện nho nhỏ như Mai Hiểu Lâm lại có thể chỉ huy giám đốc đài truyền hình tỉnh, nhưng có một số việc thà tin là có còn hơn là không tin. Nếu không một khi khiến cho giám đốc Lưu có ấn tượng xấu với cô, cho dù cô có ăn nằm với tên phó giám đốc kia vô số lần, giám đốc Lưu chỉ cần một câu nói cũng có thể loại bỏ cô.
Thu Viên cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên thân thiết, nhiệt tình:
- Phó bí thư Mai, mới vừa rồi tôi nhất thời tức giận, nói chuyện không được dễ nghe mong cô đừng để trong lòng. Mọi người đều là bạn bè cả, không nên có hiểu lầm gì mới tốt.
Mai Hiểu Lâm mở cửa phòng, trên mặt mang theo nụ cười thục nữ tiêu chuẩn:
- Ra cửa rẽ phải, phòng thứ ba là nơi chuyên môn tặng phong bì cho các phóng viên. Mời Thu Viên tiểu thư đến đó nhận. Cám ơn sự ủng hộ của cô đối với huyện An, tôi đại biểu cho huyện ủy, ủy ban chân thành biết ơn cô. Mặt khác mong cô thay tôi gửi lời chúc sức khỏe đến giám đốc Lưu, cứ nói có cơ hội tôi nhất định sẽ tới thăm ông ấy.
- Nhất định, nhất định!
Thu Viên liên tục gật đầu, thái độ cực tốt làm cho Hạ Tưởng mở rộng tầm mắt một phen, trong lòng thầm nhủ quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Mai Hiểu Lâm ba câu hai chữ đã có thể khiến cho Thu Viên ngoan ngoãn dễ bảo, bản thân và cô ta đi cả nửa ngày, làm thế nào cũng không thoát được cô ta!?
Thu Viên vừa đi khỏi, Mai Hiểu Lâm lập tức thay đổi bộ dạng, giống như kể công lại giống như đắc ý nhìn Hạ Tưởng nói:
- Thế nào, tôi lợi hại chứ hả? Đối phó với loại nữ nhân hám lợi và tự đại như vậy tôi có đủ các loại thủ đoạn. Trước đây ở Bắc Kinh, tôi đã từng gặp rất nhiều đàn bà không có năng lực nhưng tính cách rất khó chịu, tôi đã không ít lần làm bọn họ mất mặt. Ngược lại đàn bà có bản lãnh chân chính thì thường dịu dàng lịch sự, ít nhất sẽ không kiêu ngạo trước mặt kẻ khác.
Hạ Tưởng suy nghĩ thì thấy cũng đúng, hắn còn nhớ sau này truyenfull.vn phát triển, thường xuyên nhìn thấy vị cục trưởng này, cục trưởng kia, thậm chí cả một số vị cục trưởng cấp thành phố lái xe gây tai nạn, đâm người ta còn kiêu ngạo tận trời, tuyên bố muốn bắt đối phương quỳ xuống cầu xin, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vị chủ tịch hay bí thư nào uy phong bên ngoài cả! Điều này đúng với câu nói, người có bản lĩnh chân chính sẽ không mang vẻ mặt kiêu ngạo ở trước mặt dân chúng làm anh hùng.
Ở trước mặt dân chúng càng vênh váo tự đắc cho rằng ta đây không ai bằng, kỳ thật càng là chức quan không lớn, tiền không nhiều, là kẻ không có tố chất làm nên việc lớn. Chính bởi vì không có bản lĩnh tiến vào xã hội thượng lưu cho nên mới diễu võ dương oai trước mặt dân chúng, huyễn hoặc bản thân, kỳ thật đây là một loại biểu hiện của loại vô năng tự ti biến thái. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng lại cười hỏi:
- Sao cô biết tôi không thích Thu Viên? Biết đâu tôi cũng có ý muốn nói chuyện này kia với cô ta!!
- Đừng lừa tôi, tôi còn không hiểu anh sao?
Mai Hiểu Lâm nhướng mày, khẽ trừng mắt, biểu tình có điểm khoa trương:
- Khi anh đối phó với nam nhân, tôi nhìn không ra thích ghét nơi anh, chẳng qua anh và đàn bà ở cùng một chỗ với nhau, có lo lắng cho cô ta hay không, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Hạ Tưởng rúng động:
- Thật hay giả đây? Từ khi nào mà cô lại hiểu tôi như vậy? Từ điểm nào mà nhìn ra được?
- Từ nụ cười của anh?
Mai Hiểu Lâm cười rất thần bí, cũng rất vui vẻ:
- Đúng rồi, còn cả ánh mắt của anh nữa. Nếu như anh nguyện ý nói chuyện với cô ta, nụ cười của anh sẽ rất chân thành, ánh mắt rất trong sáng.
- Nếu như anh chán ghét cô ta, nụ cười của anh mặc dù nhìn vào có vẻ chân thành, nhưng cười lên có điểm miễn cưỡng gượng gạo, khóe miệng cong lên, ánh mắt lại càng bán rẻ nội tâm anh, mà ánh mắt anh không trong suốt mà lấp lóe không ngừng.
Hạ Tưởng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc miệng, mở ngăn kéo ra lục lọi nửa ngày mới từ trong đó lôi ra được cái gương, soi gương cười cười rồi lại nhìn Mai Hiểu Lâm nói:
- Phó bí thư Mai, cô cũng quá lợi hại đi, sao tôi không phát hiện ra bí mật của bản thân mà lại bị cô ra rõ ràng rành rọt vậy nhỉ. Cô nói xem, tại sao cô lại nghiên cứu tôi kỹ càng đến như vậy?
Mai Hiểu Lâm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, oán trách nói:
- Tại sao lại nói vậy, thật khó nghe? Cái gì mà nghiên cứu anh, tôi chẳng qua chỉ quan sát tỉ mỉ chút thôi, làm gì có chuyện chuyên môn nghiên cứu anh chứ? Tự tác đa tình, anh lại chẳng phải vị hôn phu của tôi.
Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm quả nhiên thẳng thắn, cái gì cũng dám nói, ngay cả vị hôn phu cũng nói ra được, đang định mở miệng nói một hai câu, không ngờ cô ấy lại tiếp tục nói:
- Cho dù là vị hôn phu của tôi đi nữa, tôi cũng không thèm nghiên cứu anh. Nói thật lòng, thế giới này đàn ông xấu xa đều không đáng để tôi nghiên cứu, càng nghiên cứu càng thất vọng.
Hạ Tưởng không còn lời gì để nói nữa.
Nếu Mai Hiểu Lâm hiểu 'có chừng mực' thì tốt hơn bao nhiêu, nhưng cô cố tình không hiểu, cứ nói mấy lời khiền người ta chán ghét, khiến cho hình thượng thục nữ của cô biến mất hoàn toàn.
Chẳng qua nói đi nói lại, Mai Hiểu Lâm chính là Mai Hiểu Lâm, tính cách của cô như vậy thật khiến cho cô biến thành nữ nhân khó ưa, Hạ Tưởng thật sự không quen. Cũng bởi vì tính cách thẳng thắn của cô, cùng làm việc với cô Hạ Tưởng mới không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, cũng rất ít khi xem cô là nữ nhân.
- Được rồi, vấn đề liên quan đến nam nữ đến đây ngừng lại, Phó bí thư Mai nói xem đến tìm tôi có chuyện gì?
Hạ Tưởng không muốn dây dưa mãi ở đề tài vô dụng này.
- Xem ra vấn đề của Lệ Triều Sinh thật sự phức tạp, chúng ta còn không có tiến triển gì trong việc của Du Lệ. Kết quả đến tốt, hắn lại xuất hiện thêm việc đào mỏ.
Mai Hiểu Lâm thần sắc khó hiểu:
- Kỳ quái, anh nói hắn là một bí thư đảng ủy xã nho nhỏ, tại sao lại có tâm cơ sâu đến như vậy? Tôi vốn cho rằng anh đã đủ đa mưu túc trí rồi, không ngờ được Lệ Triều Sinh so với anh chỉ hơn chứ không kém.
Hạ Tưởng cười khổ:
- Xin cô, cô cứ coi tôi như người tốt một lần có được không, sao cứ phải so sánh với bí thư Lệ? Tôi thật không thể bằng hắn được, hắn quả thực là lợi hại.
Hạ Tưởng cũng học được không ít từ Lệ Triều Sinh, ví dụ như nói làm cho Tiếu Giai dần dần lui ra sau màn, từ từ chuyển đến Bắc Kinh, có khả năng phải ra nước ngoài, lấy quốc tịch nước ngoài vân vân. Bất cứ việc gì cũng phải chuẩn bị đề phòng chu đáo, không thể qua loa khinh thường. Thật ra hắn sớm đã nghĩ ra Lệ Triều Sinh là một người có thủ đoạn phi phàm, nếu không cũng sẽ không khiến cho Du Lệ một lòng trung thành đi theo hắn, vì hắn sinh con, theo sự sắp xếp của hắn gả cho người khác. Nếu Du Lệ đã trung thành với hắn như vậy, cho dù người của Ủy ban kỷ luật nhúng tay vào cũng chưa chắc có thể khiến cho Du Lệ mở miệng.
Nếu chỉ từ vấn đề tác phong cuộc sống, có lẽ có thể kéo Lệ Triều Sinh xuống nhưng không thể vạch trần những thứ hắn ẩn chứa sâu bên trong, cũng không thể túm được chỗ dựa phía sau hắn. Hơn nữa từ sau khi Hạ Tưởng nghe được chuyện hắn ra tay mua một lúc năm căn biệt thự thì càng tin tưởng muốn ra tay bắt đầu từ hắn, từ hắn chậm rãi tiếp cận đồng minh hạch tâm của Cao Thành Tùng, tiêu diệt từng bộ phận cuối cùng mới có thể kéo đổ Cao gia.
Cũng phải đề phòng sự việc diễn ra như đời sau, không thể để cho Cao Kiến Viễn một lần nữa bỏ chạy ra nước ngoài, từ đó về sau thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Nếu như phán đoán của hắn là chính xác, Lệ Triều Sinh quả thực có hiềm nghi khai thác mỏ lậu, là cơ hội tốt để hoàn toàn lật đổ hắn, hơn nữa còn có thể tiếp tục điều tra sâu bên trong, nhất định có thể phát hiện ra nhân vật lớn. Lệ Triều Sinh có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không thể một mình hoàn thành toàn bộ các khâu sản xuất. Nếu hắn phụ trách khai mỏ là công việc lớp đầu, lớp giữa là lén lút vận chuyển, lớp cuối là tiêu thụ, nhất định liên quan đến rất nhiều người, có thể liên lụy đến rất nhiều cán bộ cao cấp, đánh lá bài ra ba người đều muốn mới là hiệu quả Hạ Tưởng mong muốn nhất.
- Đáng tiếc là Ủy ban kỳ luật huyện và thành phố đều không có bất kỳ động tĩnh gì, có lẽ bị người ta giữ lại rồi. Tôi không có người quen nào ở Ủy ban kỷ luật, nếu không có thể trực tiếp đưa tài liệu lên trên.
Hạ Tưởng không khỏi tiếc nuối nói, hiện tại hắn không dám tự mình đến thuyết phục Du Lệ, cũng không dám nhờ người khác làm. Một người đàn bà nếu đã chấp nhận một người đàn ông thì vô cùng cố chấp, hơn nữa khó có thể thay đổi, trừ khi cô ta phát hiện ra người đàn ông đó lừa dối cô. Nhưng đến hiện tại cũng không hề phát hiện ra Lệ Triều Sinh có tình nhân khác.
- Hay là tôi tìm cơ hội làm quen với Du Lệ, sau đó từ từ bắt thân với cô ta, rồi từ miệng cô ta lấy tin tức?!
Mai Hiểu Lâm cũng có rất nhiều ý tưởng, hơn nữa cũng không phải không thể làm được. Du Lệ có thể làm tình nhân của Lệ Triều Sinh nhiều năm như vậy, sau khi lập gia đình vẫn giữ mối quan hệ với Lệ Triều Sinh mà không để cho chồng cô ta phát hiện ra, cô ta cũng là một người có thiên phú diễn kịch. Với tính cách của Mai Hiểu Lâm, nói không chừng bị cô ta lừa ngược lại.
- Từ Ủy ban kỷ luật ra tay vẫn là tốt nhất, cuối tuần tôi trở về thành phố Yến nhìn xem có thể tìm được người quen trong Ủy ban kỷ luật hay không, sau đó đưa tài liệu đến.
Hạ Tưởng nói ra suy nghĩ của hắn, lại nhớ tới hành động thất thường của Lệ Triều Sinh trên hội nghị thường ủy, lại nói:
- Phỏng chừng Lệ Triều Sinh đã nghe được tin đồn nào đó, nếu không với sự trầm ổn của hắn không thể trở mặt tại chỗ với Cường Giang Hải trên hội nghị thường ủy được. Nói không chừng, bây giờ tâm lý đề phòng của Lệ Triều Sinh càng nặng, cho nên giai đoạn hiện tại chúng ta không cần nghĩ bất kỳ biện pháp gì tiếp cận Du Lệ, mà phải tìm điểm đột phá từ phía khác. Lệ Triều Sinh một lòng phòng bị người khác ra tay trên người Du Lệ, chúng ta làm theo ngược lẽ thường, một mặt tìm Ủy ban kỷ luật, tìm đồng chí có kinh nghiệm phong phú trong ban kỷ luật, có rất nhiều phương pháp có thể đối phó với Lệ Triều Sinh. Mặt khác âm thầm điều ra việc hắn có khai thác mỏ lậu hay không.
Mai Hiểu Lâm cũng đồng ý với biện pháp của Hạ Tưởng. Trên thực tế, cô đến đây tìm Hạ Tưởng là muốn nghe tính toán bước tiếp theo của Hạ Tưởng. Bây giờ Mai Hiểu Lâm ở trước mặt Hạ Tưởng không hề có bộ dạng của một Phó bí thư, đối với biện pháp mà hắn đưa ra răm rắp nghe theo, chỉ cần hắn nói ra cô đều cảm thấy có thể thực hiện, cũng khiến cho cô cảm thấy âm thầm kỳ quái, vì sao giữ người và người lại khác nhau lớn đến vậy? Khâu Tự Phong nói bất cứ chuyện gì cô nghe cũng cảm thấy không thỏa đáng, đều cho rằng ý nghĩ của hắn vừa buồn cười lại ấu trĩ. Mà Hạ Tưởng mặc kệ nói gì đi nữa cô đều cảm thấy chín chắn lại ổn thỏa.
Chẳng lẽ đây là một loại tin tưởng mù quáng sao?
- Cuối tuần tôi sẽ trở lại Bắc Kinh một chuyến, đến lúc đó nếu tiện thì anh đưa tôi đến nhà ga.
Mai Hiểu Lâm đưa ra yêu cầu khiến Hạ Tưởng không thể từ chối:
- Tôi trở lại Bắc Kinh nghe ngóng một chút, nhìn xem có ai quen với bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Yến hay không, xem có thể móc nối quan hệ hay không, đồng thời có một chút việc riêng cần phải xử lý.
Còn chưa nói xong, cô đột nhiên đỏ mặt ho khan vài tiếng.
- Thân thể cô không tốt sao?
Hạ Tưởng quan tâm hỏi:
- Có cần đi khám không? Tại sao không ngồi xe của cô trở về lại muốn ngồi trên xe lửa mệt nhọc làm gì?
Hiện tại giữa thành phố Yến và Bắc Kinh còn chưa có tàu tốc hành, càng không có xe bus đường dài, bình thường xe tốc hành đại khái mất hơn ba giờ mới đến nơi, mà sau này tàu tốc hành chỉ cần một giờ đã tới nơi.
- Là việc cá nhân, anh đừng hỏi có được không?
Mai Hiểu Lâm không kiên nhẫn lại có vẻ khó chịu, cô phất tay nói:
- Tôi không muốn ngồi xe của huyện, phiền toái, hơn nữa mang theo một người lái xe trên đường đi rất không tự nhiên. Mặt khác tôi cũng có rất nhiều việc không muốn cho người khác biết, thậm chí trở lại Bắc Kinh cũng không muốn cho người khác biết.
- Được rồi được rồi, tôi đưa cô đến nhà ga, có cần tôi mua vé giúp cô nữa không?
Hạ Tưởng cười nói.
- Không cần, hiện tại vé tầu dễ mua, đến lúc đó mua là được, không cần anh quan tâm.
Mai Hiểu Lâm lại ho khan vài tiếng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, lúc gần gần đi khỏi lại bổ sung thêm một câu:
- Cho dù quan tâm tôi cũng không đến lượt anh đâu.
Thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hạ Tưởng nhìn theo bóng lưng Mai Hiểu Lâm lắc đầu mà cười.
Bởi vì dự định chở Mai Hiểu Lâm cho nên buổi tối thứ sáu Hạ Tưởng không trở về, kết quả bị ''đánh bom'' điện thoại. Đầu tiên là Tào Thù Lê, cô bé hỏi hắn có bận rộn lắm hay không, có mệt không, cuối cùng lại không hỏi hắn vì sao thứ sáu mà không trở về, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng biết. Hạ Tưởng chỉ đành giải thích vài câu, thầm nghĩ cô bé vẫn thông minh hồn nhiên, không ai có thể so sánh với cô được.
Điện thoại của Liên Nhược Hạm trực tiếp hơn nhiều:
- Có phiền không nếu nghỉ cuối tuần với em, em không miễn cưỡng anh. Anh đến, em vui mừng. Anh không đến, em mong đợi. Nhưng vì sao anh không thể kiên trì thêm vài tuần, anh nói thật xem, anh chán ghét em có phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...